Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 29




“Vũ bộ của ngài càng ngày càng tinh xảo, điện hạ.” Hầu tước Kantra thâm tình nhìn Edward, hắn không bận lễ phục quý tộc phổ thông, mà là mặc một thân lễ phục quân đội, kiểu dáng tuy rằng ngắn gọn, thế nhưng trong đám quý tộc hoa lệ, đặc biệt ra dáng thành thục, đưa tới không ít á thú nhân nhìn ngưỡng mộ cùng với đám thú nhân ánh mắt đầy căm ghét.

“Ngươi cũng thế, Kantra.” Edward bắp thịt trên mặt đã được bồi dưỡng, tuy rằng Edward không cao hứng cùng vị anh họ khiêu vũ chút nào, cơ mặt vẫn tận trung điều chỉnh ra nụ cười lễ phép.

“Có muốn thêm một điệu nhảy nữa không?” Hầu tước Kantra lại một lần nữa khom người, vươn tay duỗi ra hướng về phía Edward.

Edward hơi cân nhắc một chút, liền đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay hầu tước Kantra. Nếu như hiện tại y không nhảy, hầu tước Kantra nhất định sẽ theo y cùng rời đi, thời điểm mấy tiếng sau sẽ không được yên bình, có điều nếu như y tiếp tục nhảy, y chỉ cần chịu đựng mấy phút mà thôi, loại nhảy giao nghị tập thể này sẽ phải đổi bạn nhảy.

Tiếng nhạc lại vang lên, bên trong sân nhảy những người đứng đầu liên kết thành hai hàng, theo từng nhịp điệu, sau hai lần hành lễ, bắt đầu bước ra vũ bộ.

“Khí sắc ngài không tốt lắm.” Hầu tước Kantra theo dõi mặt Edward, “Lần này đến Hull, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thật giống như khuyết thiếu gì đó, suy nghĩ một lúc mới nhớ tới.” Nói xong, hắn chờ mong nhìn con mắt Edward, tựa hồ hi vọng y có thể nói theo mình. Có điều Edward chỉ cười cợt, tiếp tục vũ bộ kế tiếp, hầu tước Kantra chỉ đành tự giải đáp vấn đề này.

“Vương tử điện hạ thân ái của ta, ta nhớ căn phòng khách của ngài.” Hầu tước Kantra vẻ mặt có chút khuếch đại, “Ta vẫn nhớ trong phòng khách ngài có âm nhạc lẫn thơ ca. Mọi người ngồi cùng một chỗ, cao giọng diễn cảm đọc những bài thơ tự mình sáng tác, sau đó sẽ có một vị âm nhạc gia phổ khúc, đem bài thơ này biến thành một khúc ca tươi đẹp! Ôi, quả thật quá hoàn mỹ! Chúng ta lúc nào sẽ mở phòng khách đây, điện hạ của ta? Ta ở trong quân doanh, có viết mấy chục bài thơ, đang muốn đọc cho ngài nghe đây.”

“Ta sợ rằng sau này sẽ không có thêm cơ hội này nữa, Kantra.” Edward lạnh nhạt nói, “Thời gian xây dựng phòng khách, ta càng muốn hiến cho Orgona vô thượng thì hơn. Nếu như ngươi đồng ý cùng ta đồng thời bái độc tiền nhân, ta ngược lại sẽ đồng ý mời ngươi.”

Hầu tước Kantra con mắt nhất thời trợn lên, như người bị trúng một mũi tên vào ngực.

“Lẽ nào đây là sự thật?” Hắn vội vàng hỏi, “Lẽ nào ngài thật sự muốn đem cả đời đều hiến cho Orgona, hiến cho giáo hội? Vậy cũng không được, điện hạ, ngài là vương trữ, là quốc vương tương lai, trên vai ngài còn cõng trách nhiệm đấy!”

“Tất cả sinh mệnh vốn thuộc về Orgona.” Edward tránh nặng tìm nhẹ nói, thời điểm đúng lúc trao đổi bạn nhảy, Edward xoay người, đưa tay đặt vào trong tay bạn nhảy khác. Cho dù hầu tước Kantra lại có lời muốn nói, hiện tại cũng không nói ra được.

Hai hàng vũ giả lấy phòng khách làm trung tâm, mỗi một tổ khi nhảy xong, liền hướng về phương hướng di động, đi tới trước mặt bạn nhảy kế tiếp. Một khúc chỉ vỏn vẹn 10 phút, Edward đã thay đổi 3 bạn nhảy, nhìn vũ bộ cùng nụ cười tỉ mỉ cẩn thận của y, nhưng trên thực tế tâm tư y đã không biết trôi đi nơi nào.

Địa vị giáo hội trong giáo tông cứ 10 năm tuyển cử một lần, giáo tông chỉ đứng sau quốc vương lãnh tụ, nắm giữ quyền lực to lớn cùng ánh sáng tài phú, điều này khiến cho tất cả những người có tư cách tham tuyển hồng y giáo chủ đánh đến một mất một còn, cùng các chính khách cấu kết, từng người vì cái lợi, tuyển cử tả hữu lẫn nhau. Edward có thể lấy lý do thảo luận giáo lí, để gặp mặt kết minh cùng hồng y giáo chủ, đạt thành hợp tác.

Có điều trước đó, y còn muốn trước tiên xác nhận một chuyện.

Edward còn đang nghĩ, theo bản năng đi về phía trước theo âm nhạc, đổi bạn nhảy trước mặt kế tiếp, chợt phát hiện bạn nhảy này chiều cao hơi thấp, nhìn lại lần nữa hóa ra là William.

“Điện hạ.” William giơ cao tay lên, miễn cho Edward khom lưng phối hợp với vũ bộ của hắn, “Có phải ngài mệt rồi không, sao lại mất tập trung như thế?”

Edward nhướn lông mày: “Ta lúc nào mà mất tập trung, sao ngươi có thể nhìn ra?”

William cố hết sức bước dài vũ bộ, chỉ lo bỏ qua nhịp, nói: “Ta… Ta là nhìn ra được.” Động tác kế tiếp, hai vị vũ giả gần muốn cận kề thân thể, đi lại mấy bước liền nhốt lại, William bận rộn tới gần Edward, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy nụ cười của ngài nhìn rất giả tạo.” Liền nói bổ sung tiếp, “Kỳ thực cũng không giả tạo cho lắm, có điều ta biết thời điểm khi ngài cười chân chính nó sẽ có hình dạng gì.”

Edward nhân cơ hội véo lên cổ hắn: “Ngươi còn nhỏ mà ma mãnh ghê gớm.” Y cười nói, “Ngươi còn muốn khiêu vũ không?”

“Ngài muốn nghỉ ngơi sao?” William lập tức cao hứng nói.

“Xem ra là ngươi không muốn nhảy nữa rồi.” Edward kéo tay William, trực tiếp rời đi đội ngũ, một đôi thú nhân cùng á thú nhân khác bù đắp chỗ trống của bọn họ. Y dẫn theo William trở lại vị trí chỗ ngồi mình ngồi xuống, vương trữ có cái ghế rất lớn, cho dù có thêm William vẫn dư sức. Edward ở đại sảnh trong đám người chen chúc tìm tòi, mấy phút sau mới phát hiện August, y đang nói chuyện cùng một vị quý tộc thú nhân khác, rất nhanh cảm giác được ánh mắt vương trữ rơi vào trên người mình, nói vài lời liền rời đi, chen qua đám người đi tới trước mặt Edward.

“Ngài có dặn dò gì?”

“Ngươi nói vị kia, nhà phát minh nắm giữ thành quả vĩ đại, tên là gì?” Edward hỏi.

August do dự một chút, liếc nhìn William ngồi bên cạnh Edward: “Điện hạ?”

Edward hướng về y vẫy vẫy tay, nói: “Đến ngồi vào bên cạnh ta. Còn có, đừng quên, ta đã từng nói với ngươi, đứa nhỏ này đối với ta rất quan trọng.”

August sờ môi, khóe miệng hơi nâng lên nụ cười bất đắc dĩ, y ở trên bậc thang ngồi xuống bên chân Edward, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: Điện hạ của ta, xin ngài đừng làm khó ta.”

“Đây là tất cả cơ sở.” Edward cúi đầu, “Các ngươi đừng được voi đòi tiên.”

William bị đối thoại của bọn họ nói khiến đầu óc mơ hồ không hiểu ra sao, hắn mê man nắm chặt áo Edward, hướng đến sát gần người y. Hắn không thích Edward cùng người khác có những điều bí mật khiến hắn không hiểu, điều này làm cho hắn cảm giác như bị bài xích trong lối sinh hoạt của Edward. Có điều hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng không lên tiếng quấy rối hai người đối thoại. Dù sao hiện tại hắn cũng có tham dự trong đó, nghĩ đến đây, hắn lại hài lòng.

“Được rồi, điện hạ.” August lui bước nói, “Hắn tên Michelle Wilton.”

“Ngươi nói hắn nguyên bản là người đế quốc Kaz Bert?”

“Đúng vậy.”

“Hắn sinh ra ở nơi nào?” Edward nói, “Một người trọng yếu như vậy, bọn họ không thể không điều tra rõ ràng cuộc đời hắn.”

August dừng một chút, y không biết vương trữ hỏi những vấn đề này để làm gì, có điều vẫn ăn ngay nói thật nói: “Quận Buchholz.”

“Hắn đắc tội với ai?” Edward tiếp tục truy hỏi, “Ngươi nói hắn đắc tội với một vị quý tộc cho nên bị bỏ tù, người quý tộc này là ai?”

“Tại sao ngài muốn biết vấn đề này?” August không hiểu nói.

“Ta chỉ là muốn biết, ngươi đối với ta có bao nhiêu trung thực.” Edward nhìn vào con mắt y, “Nếu như lần đầu tiên nói chuyện chỉ toàn lời nói dối, vậy trong tương lai chúng ta cũng không cần bước đối thoại như thế này nữa. Ta sẽ không tin tưởng một người hợp tác mà lời nói chỉ toàn dối trá.”

“Được rồi, cẩn thận là một loại mỹ đức cao quý.” August méo xệch đầu, “Là bá tước Amood quận Buchholz thành Aixia. Kỳ thực, chính xung đột này mà dần hình thành.” August lại đến gần một chút, mặt hầu như muốn kề sát tới trên đùi Edward, “Tiên sinh Wilton mê muội với phát minh, lơ là người nhà của chính mình, bá tước Amood nhân cơ hội câu dẫn vợ của hắn, sau khi khiến vợ của hắn mang thai liền vứt bỏ bà. Tiên sinh Wilton tìm hắn quyết đấu, ngay lúc đó lại bị bá tước Amood hãm hại, ném vào ngục giam. Vợ ông tự trách xin lỗi chồng, sinh ra đứa bé sau đó liền tự sát.”

“Amood?” Edward thật sự kinh ngạc, “Nếu như ta nhớ không lầm, bá tước Amood là họ Sutherland, người đầu tiên nhận chức bá tước Amood và cũng là con thứ công tước Hạ Lăng, bởi vì không có tư cách kế thừa tước vị, lại lập quân công không nhỏ, vì thế được phong thành bá tước Amood.”

“Trí nhớ của ngài thật tốt.”

“Ta nhớ tới, người đầu tiên nhận chức bá tước Amood, chính là sự tình hơn 100 năm trước.” Edward nói, “Cùng phu nhân Wilton phát sinh mối quan hệ không bình thường, là người đầu tiên nhận chức, hay là đời thứ hai?”

“Chính là người đầu tiên nhận chức, điện hạ.” August càng dựa đến gần hơn.

“Phu nhân Wilton sinh đứa bé kia, hiện tại ở nơi nào?”

“Ai biết được.” August nhún vai, “Tiên sinh Wilton một thân một mình rời đi Kaz Bert, đứa nhỏ kia, bá tước Amood cũng không muốn phụ trách, đại khái là bị giáo hội thu dưỡng đi.”

Edward gật gù, không nhịn được thở dài: “Thế giới này thật nhỏ bé.” Y cảm khái nói, “Một người trọng yếu như vậy, lại bị người trong gia tộc Sutherland đánh đuổi. Cái này chẳng lẽ là vận mệnh đã được quyết định từ lâu?”

“Có lẽ vậy.” August nói, “Điện hạ, ngài đối với đáp án ta đưa ra có hài lòng không?”

“Ta cũng không biết.” Edward cười nói, “Thành Aixia quận Buchholz có suối nước nóng, ta nghe nói suối nước nóng ở đó đối với người khỏe mạnh phi thường có lợi, vết thương trên thân ta đã khỏi hẳn, nhưng không gian vẫn chậm chạp không có khởi sắc gì, hay là ta đi đến đó ngâm suối nước nóng, thả lỏng tâm tình một chút? Ngươi nói đúng không, đệ đệ thân ái?” Edward ôm William, sờ sờ cằm của hắn.

“Suối nước nóng này thật sự tốt với thân thể của ngài sao?” William nhẹ nhàng đưa đầu tựa vào trong lòng ngực Edward, “Hết thảy ta đều nghe điện hạ.”

“Rất tốt.” Edward hài lòng nói, “Chờ kỳ nghỉ năm mới kết thúc, chúng ta liền đi đến thành Aixia tắm suối nước nóng đi. Để ta ngẫm lại, ai ở Aixia có trang viên? Xem ra cần phải quấy rầy hắn rồi.”