Thẩm Dật Phàm vội vàng phân phó nhóm người trói tất cả thuộc hạ của Tần Quân lại một góc trong khi đợi cảnh sát đến làm việc. Còn chuyện trong contener anh quyết định không để ý nữa, lửa cháy quá lớn, lúc bọn họ ra được bên ngoài đã bùng lên đến nhiệt độ dữ dội, Tần Quân đã bị thương ở chân, về cơ bản là không thể nào thoát được, để giảm thương vong cho mọi người, anh cũng không cho người dò xét, chỉ nhanh chóng tập hợp người đưa Âu Thần Dương vào bệnh viện.
Viên đạn bắn vào người Âu Thần Dương không đến mức lấy mạng anh ấy. Nhưng góc độ cũng khá hiểm, máu ra rất nhiều, nên cuối cùng không thể chạy về bệnh viện thành phố, mà phải trực tiếp chuyển vào bệnh viện nhỏ ở ngoại thành.
Thẩm Dật Phàm là kỳ tài trong giới y học, hầu như ai cũng biết mặt anh vậy nên vừa thấy anh xuất hiện, các y tá trực ban đã nhanh chóng gọi điện báo cáo với viện trưởng. Được biết tình hình khá là nguy kịch, lập tức không nói nhiều mà chuẩn bị cho anh một phòng cấp cứu tốt nhất, cũng nhường quyền phẫu thuật lại cho anh. Dù sao, có Thẩm Dật Phàm ở đây, trong này không có ai dám múa rìu qua mắt thợ.
Thẩm Dật Phàm cũng không từ chối đặc quyền mà viện trưởng giao cho, phân phó mọi người xét nghiệm máu cùng chuẩn đoán sơ bộ cho Âu Thần Dương trước, còn anh thì nhìn thoáng qua Tiết Lạc, đôi mắt trong trẻo ẩn hiện một tia sâu lắng, chẳng qua, lúc này Tiết Lạc đang nhìn theo xe đẩy Âu Thần Dương rời đi, nên không có chú ý đến anh. Thẩm Dật Phàm nhìn bàn tay cô nắm chặt dưới tay áo, trong lòng cảm thấy càng yêu thương. Chuyện xảy ra sắp tới, anh nghĩ, anh đã đoán được ít nhiều rồi...
Lạc Lạc, hẳn là không thể nào chỉ của riêng anh hay Diêu Nhật Hàn, biết đâu không chỉ Âu Thần Dương mà còn cả hai người đang âm thầm tháp tùng đằng sau lưng cô kia nữa. Thật đúng là không thể phủ nhận sức hấp dẫn của mèo hoang nhỏ nhà mình. Móng vuốt giơ lên một chút vậy mà đã thu được một giàn mỹ nam, tưởng tượng đến cô như một đế vương hằng ngày lật thẻ bài, quyết định người thị tẩm, anh bỗng có chút cảm giác dở khóc dở cười.
"Lạc Lạc, đừng lo lắng, đến đợi ở bên phòng cấp cứu trước đi, có anh ở đây rồi!"
Thẩm Dật phàm dịu dàng xoa đầu nhỏ của Tiết Lạc, an ủi tâm trạng bất an của mỗ mèo hoang nào đó. Nhìn thấy ánh mắt của cô di chuyển về phía anh, đôi môi hơi tái cắn chặt. Hồi lâu mới lên tiếng.
"Sẽ không sao chứ? Mất rất nhiều máu... anh ta vừa rồi còn ngất đi mà!"
"Vết thương không nguy hiểm đến vậy, chỉ cần lấy viên đạn ra, bổ sung máu và băng lại là được rồi. Vừa rồi anh có sơ cứu cho cậu ấy, sẽ cầm cự được mà! An tâm đi!"
Thẩm Dật Phàm thấy Tiết Lạc bất an càng dụng tâm vỗ về cô, ánh mắt lại lia đến đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nhìn về phía ba người đằng sau, yên lặng ủy thác họ chăm sóc Tiết Lạc. Những người này cũng rất quan tâm cô, chẳng qua họ không có chuyên môn, không thể nào khiến cô yên lòng được như Thẩm Dật Phàm nên mới quyết định giữ yên lặng. Lúc này, bắt gặp ánh mắt của anh nhìn tới thì ngay lập tức chuyển cho anh một ánh mắt yên tâm.
Thẩm Dật Phàm gật đầu với họ, lại cố tình xoa đầu Tiết Lạc hai cái nữa mới vội vàng đi đến phòng diệt khuẩn, chuẩn bị tiệt trùng trước khi cấp cứu. Đợi đến khi anh trở lại thì mọi việc đã tiến hành khá ổn, Âu Thần Dương đã được đưa vào phòng, vừa đạp cửa vừa quay đầu nhìn Tiết Lạc đang ngồi trước phòng đợi, đúng lúc có một y tá hớt hải chạy đến, gấp gáp nói.
"Bác sĩ Thẩm, không xong rồi, nhóm máu của Âu thiếu gia là nhóm AB RH-, trong bệnh viện không có sẵn loại máu hiếm này!"
"Đã liên lạc được với ngân hàng máu chưa?"
Thẩm Dật Phàm bị vấn đề đẩy tới làm cho giật mình, kinh sợ nghĩ đến lượng máu Âu Thần Dương đã mất, nếu như không tìm được nguồn máu thì phải làm thế nào?
"Đã liên hệ, nhưng ngân hàng máu ở cách đây rất xa, về cơ bản không có cách nào chuyển được lượng máu về tới đây đúng thời gian được. Âu thiếu chờ không nổi!"
Y tá càng khó xử, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì. Thẩm Dật Phàm khép mắt lại, cảm thấy cả người đều không khỏe, cố gắng nói.
"Vậy thì người trong bệnh viện thì sao, có ai cùng nhóm máu này có thể trợ giúp được không?"
"Bác sĩ Thẩm, anh cũng biết nhóm máu này rất hiếm, bệnh viện này nằm ở ngoại thành, bình thường không có nhiều người đến cho lắm, chúng tôi có liên hệ với tổ chức hiến máu tình nguyện ở địa phương, nhưng người có nhóm máu này hôm qua đã lên máy bay đi công tác rồi!"
Lời của y tá nói khiến Thẩm Dật Phàm triệt để chết lặng, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?
"Em có thể. Nhóm máu của em chính là AB RH-"
Tiết Lạc không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bọn họ, kiên định lên tiếng.
"Anh ta vì em nên mới bị thương. Tình hình lúc đó rõ ràng có thể đẩy em để né tránh thương tổn nhưng lại không làm. Em không thể để anh ta chết, bất kể rút bao nhiêu máu cũng phải cứu anh ta!"
"Nhưng cần rất nhiều máu, một người không đáp ứng nổi!"
Y tá càng khó xử. Là một y tá, cô có nhiệm vụ thông báo mọi tình huống liên quan đến chuyên môn, cứu người là quam trọng, nhưng lỡ cứu được người trong phòng thì người bên ngoài gục xuống vậy phải làm thế nào?
"Trước hết cứ dùng máu của Lạc Lạc đi, cầm cự trước đã. Chúng tôi vừa liên hệ với vài tổ chức trong thành phố, không lâu sau sẽ đem người có nhóm máu này đáp trực thăng tới đây. Sẽ không ảnh hưởng gì đâu!"
Ba người đằng sau cũng lên tiếng, không thể không nói, họ rất hiểu kiên định trong lòng Tiết Lạc, kể cả Thẩm Dật Phàm, anh cũng biết rõ điều đó, nên cũng gật đầu. Hai người này, một là bạn thân anh, một là vợ của anh... Dù là ai cũng ngàn lần không thể bỏ được!