Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 57: 57






“Tham kiến hoàng huynh.”

“Tham kiến hoàng thượng.”

Ngô Diệu Ny mặc một bộ ‘trăm điệp như ý’, cùng Yến Thiên mặc một bộ trường bào màu trắng đứng trước mặt Thượng Quan Xương, hai người một người tuyệt sắc, một người khuynh thành, lại xứng đôi đến kì lạ.

[trăm điệp như ý: bộ quần áo thêu trăm con bướm với ý chúc phúc như ý]

Thượng Quan Xương mặc long bào vàng óng ngồi giữa, mày kiếm mắt ưng, môi mỏng.

Cô nhớ có một câu trong một thế giới nào đó bảo rằng, nam nhân môi mỏng rất vô tình.

Nhớ tới sự lợi dụng và tàn nhẫn của y đối với nguyên chủ, Ngô Diệu Ny cảm thấy câu nói này quả không sai.

Đây là cảm giác đầu tiên khi Ngô Diệu Ny gặp Thượng Quan Xương.

Nhưng việc này cũng không cản trở cô muốn có được giá trị hảo cảm, vốn hôm nay cô đến để làm tăng giá trị hảo cảm của y, thuận tiện ngăn cản tình cảm của Thượng Quan Xương đối với Yến Thiên tiến triển thêm một bước nữa.

Nhưng chỉ thấy Thượng Quan Xương chán ghét nhìn cô, sau đó dần bình tĩnh lại, miệng cười châm chọc: “Hiếm khi thấy ngươi xuất hiện ở những nơi thế này, trẫm cứ tưởng ngươi sẽ ở trong phủ luôn chứ.”

Hoàn toàn không giữ lại một chút mặt mũi nào cho Ngô Diệu Ny. Trước mặt nhiều người như thế mà nói những lời này, có thể thấy được quan hệ lúc trước của bọn họ kém đến mức nào. Vì mấy câu của Thượng Quan Xương, rất nhiều người tỏ vẻ sắp có kịch vui coi rồi, có người che miệng cười trộm, tất cả đều không xem vị công chúa Ngô Diệu Ny này ra gì.

Nhưng ngoài suy đoán của mọi người, Ngô Diệu Ny ưỡn ngực, khuôn mặt bình tĩnh, không khiếp sợ hay yếu đuối mà nói với Thượng Quan Xương: “Khởi bẩm hoàng huynh, Diệu Nhi cảm thấy kỵ xạ nếu đã là nền văn hoá 300 năm của quốc gia ta, nhất định phải có chỗ ưu việt của nó, Diệu Nhi chỉ đến để chiêm ngưỡng sự ưu việt ấy thôi.”

Quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thiên, mỉm cười nói tiếp: “Hơn nữa phu quân thích, Diệu Nhi đương nhiên muốn đi theo.”

Ngô Diệu Ny nói rất thản nhiên, không hề có cảm giác tức giận gì khi bị Thượng Quan Xương nói mấy câu ấy.

Ngô Diệu Ny bây giờ rất khác lúc trước, khiến người khác không dám khinh thường nữa.

Giống như khí chất ấy mới hợp với một người xinh đẹp như cô.

Không ít người bắt đầu nhìn về phía Ngô Diệu Ny, trên mặt và trong mắt đều là thưởng thức.

Ai cũng biết Ngô Diệu Ny chính là trò cười của cả kinh đô, nhát gan, yếu đuối lại dám si tâm vọng tưởng gả cho Yến Thiên, chuyện nàng ta uy hiếp Thượng Quan Xương hạ thánh chỉ là chuyện ai ai cũng biết, một nữ tử như vậy chắc chắn không ai thích dù có dung mạo khuynh thành đi chăng nữa.

Ngô Diệu Ny cũng phát hiện, người ở đây ai cũng có dung mạo hơn người, cho nên họ không chú ý bề ngoài mà chú ý tài nghệ.

Thấy Ngô Diệu Ny bình tĩnh như thế Thượng Quan Xương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không ngại bày tỏ thái độ chán ghét cô ra mặt.

Trí nhớ y vẫn dừng lại là Ngô Diệu Ny nhát gan sợ phiền phức kia, nhìn Yến Thiên phong hoa tuyệt đại, Thượng Quan Xương thầm lắc đầu, nàng ta và Yến Thiên là tuyệt đối không xứng; nhưng là y ban nàng cho hắn, điều này y cũng không muốn chút nào.

[phong hoa tuyệt đại: ý chỉ người nam đẹp trai, tài giỏi, khí thế hơn người dù mặc thường phục đi nữa]


Đối với chuyện tứ hôn này y vốn không vui, nhưng biết tính cách Ngô Diệu Ny yếu đuối lại bất tài nên mới đơn giản thuận theo ý nàng để nàng gả cho Yến Thiên.

Bởi vì Thượng Quan Xương biết Ngô Diệu Ny như thế tuyệt đối không hấp dẫn nổi ánh mắt của Yến Thiên, cũng không đủ gây uy hiếp gì lớn cho y.

Nhưng Thượng Quan Xương không hiểu vì sao lại có cảm giác ‘trăm tư không thể giải bày’ này.

[trăm tư không thể giải bày: có điều trong lòng nhưng vì một lí do nào đó không thể nói ra]

Quay đầu nhìn Ngô Diệu Ny mặc bộ y phục màu lam kia, Ngô Diệu Ny bây giờ lại có chút khác biệt, ánh mắt Thượng Quan Xương nhìn nàng mang theo sự phức tạp khó nói thành lời.

Nữ nhân trời sinh có tính ganh tị, huống chi còn là nữ nhân có địa vị cao, tựa như Hoàng Hậu. Tuy Ngô Diệu Ny rất xinh đẹp, nhưng lại không có tí khí chất hấp dẫn người khác, cho nên cũng chẳng ai thèm ganh tị với nàng ta. Nhưng nhìn Ngô Diệu Ny bây giờ lại khiến Hoàng Hậu có cảm giác uy hiếp rất lớn.

Nhưng nếu những lời này bị Ngô Diệu Ny nghe được, cô chắc chắn sẽ cười Hoàng Hậu là một kẻ ngốc, hơn nữa còn nói với Hoàng Hậu, không cần nghi ngờ ta có sức uy hiếp bởi vì phu quân của ngươi thích phu quân của ta.

Chỉ thấy Hoàng Hậu nhìn Ngô Diệu Ny, rồi xoay đầu nói với Thượng Quan Xương:

“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy Hộ quốc Công chúa nói rất có lý, ngay cả thiếp cũng bị Công chúa thuyết phục, rất muốn xem trận đấu kế tiếp, nhưng thần thiếp thấy Hộ quốc Công chúa có vẻ rất am hiểu kỵ xạ, hay ta để nàng ấy thử một chút, không chừng sẽ khiến người khác phải kinh ngạc đấy.”

Sau đó khuôn mặt tỏ ra thích thú nhìn Ngô Diệu Ny, bàn tay đưa khăn đặt ở khoé miệng, khẽ mỉm cười.

“Hoàng Hậu nói rất có lý.”

Thượng Quan Xương vỗ tay khen ngợi Hoàng Hậu, môi mỏng khêu gợi lộ ra một vòng cung, nói.

Đôi mắt nham hiểm lạnh băng, nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny.

Thấy thế, trên mặt Ngô Diệu Ny cũng không có hiểu hiện gì, vẫn thản nhiên như trước.

Nhưng Yến Thiên lại cau mày, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như muốn giải thích cho Thượng Quan Xương, nói:

“Hoàng thượng, Công chúa là cành vàng lá ngọc, không thích hợp cưỡi ngựa.”

Thật ra không riêng gì Yến Thiên, mọi người ở đây chưa ai từng thấy Ngô Diệu Ny cưỡi ngựa bắn cung bao giờ, tuy nghe Hoàng Hậu nói thì dễ nghe nhưng đây rõ ràng là làm khó người khác.

Thế mà Thượng Quan Xương lại đáp ứng yêu cầu của Hoàng Hậu.

Mọi người có chút đồng tình nhìn Ngô Diệu Ny, dưới ánh mặt trời, da thịt trắng nõn của cô càng trở nên trong suốt, đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt bình yên ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Thượng Quan Xương, váy dài thướt tha ôm lấy thân hình mê người, mọi người phát hiện, Hộ quốc Công chúa có một dáng người hoàn mỹ đến nỗi khiến người khác ganh tị.

“Yến khanh không cần sốt ruột, trẫm biết Công chúa như thế nào, sẽ không để nàng gặp chuyện không may.”

Thượng Quan Xương nói như thể chuyện này không có gì to tát cả.

Thấy Yến Thiên như còn muốn nói thêm gì đó, bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Diệu Ny nắm lấy tay hắn, thấy hắn dùng vẻ mặt nghi hoặc, cô thản nhiên cười nói:

“Đúng vậy, phu quân đừng quá lo lắng cho Diệu Nhi.”

“Đừng có kiêu ngạo, kỵ xạ không phải trò đùa.”

Ngô Diệu Ny nghe thế, nháy mắt nhìn Yến Thiên, dưới ánh mặt trời, hàng lông mi như cánh bướm của cô khẽ lay động.

Xoay đầu nghịch ngợm nói: “Không bằng Diệu Nhi và phu quân đánh cược, nếu Diệu Nhi có thể cưỡi ngựa bắn cung thì phu quân phải đồng ý đưa Diệu Nhi ra ngoài chơi được không?”

Thấy trên mặt Ngô Diệu Ny tràn đầy tự tin, trong lòng Yến Thiên thoáng buông lỏng nhưng vẫn không quên căn dặn:

“Mọi sự cẩn thận.”

Chẳng qua thái độ trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn lại khiến lời nói này giống như một trưởng bối đang cảnh cáo hậu bối của mình vậy.

“Xì.”

Cũng không biết vì sao, khi nghe cách nói chuyện của Yến Thiên lại làm cô cảm thấy rất buồn cười.

Ngô Diệu Ny cười nhạt, khuynh quốc khuynh thành, làm cho người khác như muốn ngừng thở, lắng nghe tiếng cô cười.

Còn Yến Thiên cũng chỉ sủng nịnh lắc đầu.

Giờ phút này, không khí xung quanh hai người rất hài hòa, phá tan bầu không khí lạnh nhạt bên ngoài.

Thượng Quan Xương thấy thế, không thoải mái nhíu mày.

“Xem ra Hộ quốc Công chúa rất tự tin, chúng ta thật sự mở to mắt ngóng chờ, ngài thấy ta nói đúng không, Hoàng Thượng?”

Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Thượng Quan Xương, Thượng Quan Xương mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Ngô Diệu Ny thì đúng lúc Hoàng Hậu mở miệng nói.

“Xin phép hoàng huynh cho Diệu Nhi đi thay quần áo.”

“Đi đi.”

Thượng Quan Xương xua tay, ý bảo Ngô Diệu Ny đi đi.

Ngô Diệu Ny nhìn mình trong gương đồng, trang phục sạch sẽ, dễ vận động khiến cô vừa lòng cười, bộ trang phục này là do chính cô thiết kế.

Ngày đó vô tình nghe Thanh Loan nhắc đến đấu kỵ xạ, mới biết được bộ trang phục màu xám kia không được tốt cho lắm, hơn nữa phần thắt lưng cũng không thích hợp cho nữ tử mặc, sau khi hỏi mới biết là đều lấy số đo của nam nhân để may.

Dù sao kỵ xạ cũng là một thú vui xa xỉ đối với các gia đình bình thường.


Mà trong cung thì rất ít nữ nhân tham gia, bình thường nếu có nữ nhân tham gia cũng đều lấy quần áo nhỏ nhất của nam nhân sửa lại một chút rồi mặc thôi.

Ngô Diệu Ny thay trang phục thành màu hồng, phần thắt lưng còn đặc biệt trang trí thêm vài cái chuông bạc nhỏ, nhìn có vẻ rối mắt nhưng lại không gây trở ngại khi thi đấu, hoa văn trên cổ tay cũng là căn cứ vào sở thích của cô để Thanh Loan may.

Thanh thuần nhẹ nhàng, hợp với tuổi của cô.

Ngô Diệu Ny buộc tóc đuôi ngựa để tiện cho đấu kỵ xạ, tóc nguyên chủ rất dài, buộc lên rồi mà vẫn còn dài quá thắt lưng.

Ngô Diệu Ny cảm thấy nhất định phải làm động tác võ thuật thật đẹp, tuy biết mình sẽ không thất bại, nhưng hình thức thì vẫn phải có.

Nếu so sánh giữa nữ thần và nữ thần kinh, nữ thần mà thắng trận, tất cả mọi người sẽ đều hoan hô, mà nữ thần kinh thắng trận, tất cả mọi người chỉ hứng thú, nếu thắng cả nữ thần, vậy sẽ nói tài nghệ và sắc đẹp không thể cùng so sánh.

Ngô Diệu Ny đi đến chuồng ngựa, đảo mắt nhìn các con ngựa một vòng, sau đó thấy một con ngựa có bộ lông đỏ ở giữa, cô lộ ra biểu tình như tìm được rồi chỉ vào con ngựa, nói với kẻ trông ngựa: “Con này đi.”

[Không phải chứ, người chơi, cô liều vậy?]

Hệ thống khiếp sợ nói.

Chỉ thấy Ngô Diệu Nhi nghiến răng nghiến lợi, phun ra từng chữ một.

“Liều ăn nhiều.”

Cầm lấy dây cương mà kẻ trông ngựa đưa cho cô, cô lập tức trèo lên ngựa, động tác hết sức thuần thục.

“Cha —”

Giọng nói thanh thuý vang lên bên tai mọi người, nhìn lại, lập tức thấy một nữ tử khuynh thành ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài, tùy ý tung bay.

Ngô Diệu Ny như vậy khiến lòng Yến Thiên hơi dao động, ánh mắt cao nhã hơi lóe lên ánh sáng.

[cao nhã: cao ngạo, tao nhã]

Ngôn Diệu Ny lén nhìn Thượng Quan Xương, hai mắt y nhíu lại, mặt lộ vẻ phức tạp.

Không chán ghét, đó là một dấu hiệu tốt.

Cười sáng lạn với Thượng Quan Xương, giọng nói trong veo như tiếng nước suối hô lên:

“Hoàng huynh, Diệu Nhi sẽ không làm ngài thất vọng.”

Sau đó khuôn mặt còn lộ nét kiên định, cầm dây cương, chân thúc vào hông ngựa, chạy về phía bia ngắm.

Ngô Diệu Hy cưỡi trên lưng ngựa, cảm giác gió đang vù vù thổi qua tai.

Mọi người chỉ thấy Ngô Diệu Ny thúc ngựa chạy dọc theo đường đi, chạy một hồi, đột nhiên đứng trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang oai hùng, động tác xinh đẹp khiến mọi người đều phải khen thưởng.

Ngô Diệu Ny rút ra ba mũi tên nhắm vào tấm bia, dùng sức kéo cung, mũi tên tựa như cắt qua cả gió ‘xoẹt’ một tiếng bay ra, cả ba mũi tên đều nhắm trúng vào hồng tâm.

“Tốt.”

Mọi người vì Ngô Diệu Ny mà vỗ tay thật lớn.

Ngô Diệu Ny xoay đầu nhìn Yến Thiên, nở nụ cười trấn an với hắn, giật mạnh dây cương tiếp tục chạy về phía trước.

Ngô Diệu Ny ngồi trên lưng ngựa bây giờ, chói mắt như ánh mặt trời vậy.

Ngôn Diệu Ny biết cô chỉ còn ba phút, ba phút sau con ngựa này sẽ phát điên.

Trong kịch bản, con ngựa này vốn do Yến Thiên cưỡi, sau khi con ngựa phát điên, là Thượng Quan Xương đã cứu hắn.

Bởi vì biết trước kịch bản, nên Ngô Diệu Ny phải ngăn cản.

Đây là mục đích cuối cùng khiến cô đến đây.

Tuy rằng có chút đê tiện, nhưng cô cũng không tham tài hay sát hại tính mệnh, cuối cùng người bị thương vẫn là cô.

Giọng nói thanh thuý của Ngô Diệu Ny lại vang lên: “Cha —”

Sau đó bắn hết toàn bộ mũi tên, ba phút trôi qua.

Tiếng ngựa hí vang lên, chạy về phía trước.

“Diệu Nhi.”

Xa xa, Yến Thiên và Thượng Quan Xương đều thấy ngựa có gì đó không ổn, mà Yến Thiên lại lo lắng hô lớn tên cô.

Thương Quan Xương nhìn Yến Thiên, sau đó lại nhìn Ngô Diệu Ny trong sân đấu.

Ngựa phát điên chạy mấy vòng sân rồi lao về phía trước, còn Ngô Diệu Ny đã không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi nên bị hất văng ra ngoài.

Ánh mắt Yên Thiên co rụt lại, không kịp suy nghĩ bay đến chỗ Ngô Diệu Ny.

Tiếp được Ngô Diệu Ny trên không trung, xoay tròn vài vòng rồi đáp xuống.

Ngựa còn đang phát điên, trong sân chỉ có Ngô Diệu Ny và Yến Thiên, con ngựa vừa thấy Yến Thiên, lập tức lao về phía hắn.

“Không sao chứ?”


Yến Thiên vẫn chưa nhận ra con ngựa đang chạy về phía mình, hắn hỏi người có sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng mình, trên mặt Ngô Diệu Ny đã ướt đầy mồ hôi, sắc mặt lo âu.

Mà Ngô Diệu Ny lại thấy được động tác đứng dậy của Thương Quan Xương, vừa quay đầu, mới phát hiện con ngựa đang chạy về phía họ.

Trong lúc cấp tốc đó, Ngô Diệu Ny đẩy Yến Thiên ra, rất nhanh rút cây kiếm bên người Yến Thiên, dùng hết sức lực chém về phía con ngựa, ‘xoẹt’ một tiếng, đầu ngựa bị chém, máu tươi phun đầy khắp người cô và Yến Thiên.

“Á!” Chung quanh có tiếng thét chói tai của các nữ nhân khác.

‘Rầm’ một tiếng con ngựa ngã xuống đất.

Ngô Diệu Ny xoay đầu nhìn Yến Thiên, cười yếu ớt, sau đó cả người mất đi khí lực, kiếm trong tay rơi xuống đất, cả người ngã về phía sau.

Yến Thiên vội vàng ôm lấy thân hình sắp ngã của Ngô Diệu Ny, ánh mắt khiếp sợ.

Đây là thê tử của hắn, một nữ tử vĩnh viễn đều nhát gan yếu đuối, nhưng trong thời khắc quan trọng nhất, vẫn luôn là một người ra quyết định rất nhanh.

Như lúc gả cho hắn, hay cũng như lúc này vậy.

Ôm lấy Ngô Diệu Ny, sau đó đi đến trước mặt Thượng Quan Xương, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, Diệu Nhi bị khiếp sợ, thần mang nàng ấy về trước.”

Thượng Quan Xương liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt trong lòng Yến Thiên, nàng không có vẻ như đang khiếp sợ, khuôn mặt quật cường, môi khẽ nhếch.

Y có ý nghĩ khác thường đối với Ngô Diệu Ny: ngoại trừ rung động còn có tò mò.

Tò mò nàng do đâu mà từ một con người yếu đuối lại trở nên dũng cảm như thế.

Thượng Quan Xương thừa nhận, một khắc trước y đối với Ngô Diệu Ny là có chút thưởng thức.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của Thượng Quan Xương đối với người chơi tăng 30%, hiện tại là 30%.]

Thượng Quan Xương gật đầu, trầm giọng nói với thái giám bên cạnh.

“Đưa công chúa về tẩm cung.”

Yến Thiên đi không nhanh không chậm, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Tẩm cung của Ngô Diệu Ny cách đây không xa, tẩm cung của nàng không xa xỉ như hắn nghĩ, có chút khó coi, bày trí trong phòng cũng cũ kỹ, tựa như đã lâu chưa thay mới.

Thấy thị nữ đã chuẩn bị xong nước nóng, Yến Thiên bèn phân phó thị nữ bên người:

“Các người đi ra trước đi.”

Sau đó nhẹ hàng cởi quần áo của Ngô Diệu Ny, cả người nàng ướt đẫm, vài sợi tóc trên đầu bị ướt nước, dính vào da thịt, cả người run rẩy, nếu còn như vậy chắc chắn sẽ đổ bệnh.

Khuôn mặt Yến Thiên vẫn như trước ung dung tự tại, ôn hoà lạnh nhạt, tựa hồ những chuyện xảy ra trước mắt hết sức bình thường.

Giúp Ngô Diệu Ny tắm rửa xong, cẩn thận giúp cô thay quần áo, đặt cô lên giường.

Bây giờ khuôn mặt cô đã không còn tái nhợt như ban nãy, đã hồng hào hơn một chút rồi.

Yến Thiên ngồi bên giường, ngắm nhìn nữ tử trên giường.

Nhưng không biết có phải do Ngô Diệu Ny không muốn tỉnh hay không, một ngày đã sắp trôi qua, nhưng người trên giường lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Yến Thiên cũng có chút mệt mỏi, đành ghé đầu vào trên giường nhắm mắt.

Trong mơ, hắn mơ thấy một câu chuyện xưa về một nữ tử xinh đẹp đoan trang và một nam tử dịu dàng như ngọc.

Tất cả lướt qua trong đầu Yến Thiên, từ lần đầu hiểu lầm đến sau này hiểu nhau.

Bọn họ bắt đầu là một vở hài kịch, nhưng kết thúc lại là bi kịch.

Sau đó Yến Thiên lập tức tỉnh lại, sắc mặt dịu dàng.

Nhẹ nhàng đặt tay lên mạch đập của Ngô Diệu Ny, một lát sau mới thoải mái cười.

Hôn lên cái trán của cô, nụ hôn nhẹ nhàng, như đối đãi với báu vật của mình, sau đó nhướng mày yêu thương nói bên tai Ngô Diệu Ny: “Diệu Nhi.”