Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 43: 43






Do vừa nãy lo chạy không để ý, lúc dừng lại nghỉ ngơi, Ngô Diệu Ny cảm thấy trái tim mình đau nhói như bị kim đâm. Nhưng khi đặt tay lên tim để cảm nhận rõ hơn thì cảm giác đó bỗng biến mất, nàng nghĩ có lẽ là do chạy quá nhiều nên mới như vậy, và cứ như thế nàng cũng không còn để ý nữa.

Ngô Diệu Ny nhìn chung quanh, trong lòng thầm đoán có lẽ thánh chỉ ban hôn đã được đưa đến Vương phủ của Tam Vương gia, như vậy chắc Ngô Uyển Nhi cũng sắp bỏ đi rồi. Kịch tình cho thấy lúc Ngô Uyển Nhi bỏ đi thì gặp đám lưu manh, sau đó thì Vũ Văn Thác xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân.

Ngô Diệu Ny vụng trộm quan sát Vũ Văn Thác, vị Thái tử luôn mang theo sự bí ẩn, người đời đồn đãi, y là người có thân thể bệnh tật, từ nhỏ đã bị người khác hãm hại, cho nên thân thể suy yếu. Hoàng đế vì bảo hộ y, đã gởi gắm y cho thần y đệ nhất thiên hạ Thiên Sơn, mà y cũng không làm cho mọi người thất vọng, lấy được sự truyền dạy của thần y Thiên Sơn.

Lại nhìn làn da có chút trắng của y, không giống với màu da ngăm khoẻ mạnh của các nam tử khác, đúng như lời kịch tình nói, thân thể y không được tốt cho lắm, Ngô Diệu Ny nghĩ như vậy.

Đột nhiên một âm thanh thở hổn hển đánh gãy dòng suy nghĩ của Ngô Diệu Ny, nhìn về phía phát ra âm thanh, một nam tử mặc trang phục người hầu chạy đến chỗ Vũ Văn Thác, trên tay còn cầm áo khoác lông. Lúc chạy đến trước mặt Vũ Văn Thác, hắn cẩn thận xem xét sắc mặt của y có khác thường gì hay không, sau đó mới nói: “ Chủ tử, thì ra người ở nơi này, người làm nô tài tìm gần chết. ”

Người đến chính là A Đại.

“ Khụ… Khụ… ”

Vũ Văn Thác ho khan hai tiếng, làm cho A Đại bắt đầu khẩn trương vội vàng hỏi:

“ Chủ tử, người thấy không thoải mái sao? Đây, người mau mặc áo vào đi. ”

Nói xong, tay hắn nhanh chóng nhưng cẩn thận khoác chiếc áo lên người y. Sau đó hắn cung kính đề nghị:

“ Chủ tử, nơi này hoang vu đầy dã thú, buổi tối còn có rất nhiều sương, không tốt cho thân thể của người, hay người để nô dẫn người ra ngoài đi. ”

Vũ Văn Thác gật gật đầu, ý bảo hắn đợi một chút, sau đó xoay người đi đến chỗ Ngô Diệu Ny, cười nói:

“ Không biết cô nương có muốn cùng tại hạ đi ra ngoài hay không? ”


Ngô Diệu Ny nghe Vũ Văn Thác nói vậy, thì giống như nghe được giọng nói của Bồ Tát, vội vàng gật đầu. Có kẻ ngốc mới muốn ở lại cái nơi hoang vu đầy thú dữ này. Thật ra, Vũ Văn Thác không biết Ngô Diệu Ny có cái tính lâu lâu vô lại một lần, dù cho y không hỏi, nàng chắc chắn cũng sẽ mặt dày đi theo. Nhưng dù sao người ta cũng hỏi rồi, Ngô Diệu Ny rất biết lễ phép, cảm kích nhìn Vũ Văn Thác, dùng giọng nói mềm mại nói.

“ Cảm ơn. ” Nhưng ngữ khí của nàng lại giống với tính cách của nàng, hoạt bát vui vẻ.

“ Không cần khách khí, nếu để ngươi ở đây ai sẽ bồi thường quần áo cho ta đây? ” Vũ Văn Thác cười trêu chọc.

Y vừa nói xong, Ngô Diệu Ny vốn rất cảm kích Vũ Văn Thác liền lấy lại cảm giác đó của mình. Sau đó, A Đại bắt đầu dẫn đường, Ngô Diệu Ny thì theo sau bọn họ, một đường đi thẳng ra ngoài. Vũ Văn Thác cũng thường quan sát xem Ngô Diệu Ny ở phía sau có đuổi theo kịp hay không. Nhưng chỉ đi được mấy bước, Ngô Diệu Ny đột nhiên ngừng lại, nhíu mày.

Vũ Văn Thác dù đi phía trước nhưng vẫn rất để ý Ngô Diệu Ny phía sau, y dừng bước, xoay người nhìn sắc mặt của Ngô Diệu Ny, săn sóc hỏi:

“ Ngươi sao vậy? ”

Ngô Diệu Ny lắc đầu, nàng cũng không biết bản thân bị gì nữa, chỉ vừa đi được mấy bước thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay chân mềm nhũn, nhưng qua hai giây lại bình thường trở lại.

“ Vừa nãy ta cảm thấy có chút đau đầu, nhưng bây giờ tốt hơn rồi, có lẽ do ảo giác. ” Sau đó nàng nhếch miệng cười.

Nhưng Vũ Văn Thác lại không nghĩ như vậy, mặc dù nghe Ngô Diệu Ny nói thế, y vẫn cảm thấy lo lắng, trong mắt hiện lên nét nghiêm túc, vì y đã từng xem qua mạch đập của Ngô Diệu Ny nên biết, mạch đập của nàng rất rối loạn, nên nhất định nó sẽ không thoải mái như nàng nói, vì thế y đề nghị:

“ Thân thể ngươi không được tốt lắm, nên sau này đừng có ép buộc mình chạy như vậy. ”

Sau đó y kéo áo choàng của mình muốn đắp lên người Ngô Diệu Ny, nhưng lại bị A Đại ngăn cản, hắn đi đến trước mặt Vũ Văn Thác, vội vàng nói: “ Chủ tử, nếu làm vậy người phải làm sao? ”

Rồi hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Diệu Ny, như muốn nói: Nếu chủ tử của ta bị gì, ngươi không yên với ta đâu.

“ Không sao. ”

Vũ Văn Thác nhấc tay tỏ vẻ không có việc gì, sau đó cởi áo choàng khoác lên thân thể nhỏ bé của Ngô Diệu Ny. Nháy mắt, Ngô Diệu Ny liền cảm thấy cả người ấm áp trở lại. Mắt to đen lúng liếng nhìn bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đang giúp nàng cột hai sợi dây của chiếc áo choàng thành cái nơ bướm, khoảng cách gần như vậy khiến Ngô Diệu Ny có thể ngửi được mùi thảo dược trên người y. Còn có những sợi tóc màu đen của y vươn trên khuôn mặt nàng.

“ Cảm ơn. ” Ngô Diệu Ny dùng âm thanh chỉ đủ cho Vũ Văn Thác nghe để nói.

Nghe được lời nói cảm ơn nho nhỏ của Ngô Diệu Ny, Vũ Văn Thác cúi đầu nhìn nàng, đôi bàn tay thon dài khẽ vuốt hàng lông mi hơi run run của nàng, đùa giỡn nói: “ Nếu ngươi bị bệnh, ai sẽ đền quần áo cho ta? ”

Lời nói cực kỳ tự nhiên, khiến cho Ngô Diệu Ny có một loại ảo giác là y thật sự rất để ý bộ quần áo kia của mình. Nhưng chiếc áo choàng đang khoác trên người nàng hiện tại chắc là còn hơn cái bộ kia mấy chục lần nhỉ?

“ Ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có cái gói to này, nhưng cái gói này ta phải trả cho lão bà kia. ”

Thấy Vũ Văn Thác nói thế, nếu không đền Ngô Diệu Ny sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lúc ra khỏi nhà nàng căn bản không có mang theo tiền, trên người cũng chỉ có cái gói to này, cho nên nàng khó xử nói.

Nào biết được nàng lại rước lấy một trận cười của Vũ Văn Thác, y bất đắc dĩ nhìn Ngô Diệu Ny nói: “ Vừa rồi ngươi còn bảo sẽ đền quần áo cho ta mà? ”

“ Ta tưởng ngươi sẽ không so đo với ta chuyện đó. ” Ngô Diệu Ny nhỏ giọng thầm oán, tưởng Vũ Văn Thác không nghe được, đáng tiếc, thính lực của người luyện võ đặc biệt tốt hơn người thường vài lần.

“ Đi thôi, nếu không đi tối nay chúng ta chắc chắn sẽ phải ngủ qua đêm ở đây. ”

“ Ừm. ”

Chỉ chốc lát sau, ba người đã đi ra ngoài.

“ Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu. ” Ngô Diệu Ny nhìn đường xá giăng đầy đèn lồng, nhẹ nhàng nói.


Vũ Văn Thác nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny, hiếu kỳ nói: “ Rất thích đi chơi? ”

Đối với Vũ Văn Thác mà nói, Tết Nguyên Tiêu chính là ngày tất cả mọi người cùng tề tụ một chỗ ăn bữa cơm.

“ Rất thích, có rất nhiều thứ đẹp đó, phía trước có biểu diễn, còn bên đó đố chữ, hay chúng ta qua đó xem đi?”

Nói đến Nguyên Tiêu, Ngô Diệu Ny liền sinh động như một chú chim nhỏ, kiên nhẫn giải thích với Vũ Văn Thác, vừa giới thiệu cũng vừa đề nghị. Hai người chậm rãi đi dạo ở khu chợ náo nhiệt. Nữ tử thanh lệ thoát tục, nam tử phong thần tuấn lãng, rất nghiễm nhiên đã trở thành phong cảnh trong mắt mọi người.

“ Cô nương, họa một cái lồng đèn đi. ”

Khi Vũ Văn Thác và Ngô Diệu Ny đi ngang qua một quầy bán lồng đèn thì bị chủ quán gọi lại.

Hai người cùng quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng trong tay chủ quán thì phát hiện chiếc đèn này không có gì cả, bên cạnh là những màu nước rất đa dạng.

Hai người có chút hiếu kỳ nên đến gần xem thử.

Chủ quán cầm lấy cây cọ vẽ bên cạnh, đưa cho Ngô Diệu Ny nói: “ Cô nương, hoạ một cái đi. ”

Ngô Diệu Ny có chút động lòng, nàng học thiết kế, hội họa đương nhiên không thành vấn đề, hôm nay lại rất vui vẻ nên nàng rất muốn vẽ. Nhìn Vũ Văn Thác, trong mắt nàng xuất hiện sự tinh ranh, sau đó đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm chiếc cọ lên tuỳ ý vẽ, không lâu sau, một Vũ Văn Thác điềm tĩnh, tao nhã trông rất sống động đã được vẽ lên, chủ quán cùng A Đại đứng xem bên cạnh đều cực kỳ kinh ngạc.

Ngay cả Vũ Văn Thác cũng bị kỹ thuật họa của Ngô Diệu Ny làm cho kinh ngạc, y còn tưởng nàng là một người không học vấn cũng không nghề nghiệp, không ngờ lại là một người có tài, bức tranh này thật sự rất đẹp, so với họa sĩ trong cung chỉ hơn chứ không có kém.

“ Đẹp không? ” Ngô Diệu Ny giơ lồng đèn lên, ngoảnh đầu nhìn Vũ Văn Thác

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, dung mạo vốn xuất trần của Ngô Diệu Ny càng thêm quyến rũ, nàng cười hì hì nhìn Vũ Văn Thác, đôi mắt đen tuyền rực rỡ đến chói mắt, làm cho Vũ Văn Thác phải động lòng, dịu dàng nói:

“ Đẹp. ”

Nghe xong, nụ cười của Ngô Diệu Ny càng thêm sáng lạn. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Vũ Văn Thác, nàng lại thêm vài nét bút vào bức họa. Thấy thế Vũ Văn Thác liếc mắt nhìn A Đại, A Đại hiểu ý lập tức đi thanh toán tiền. Mà ở bên kia, Ngô Uyển Nhi vừa mới tức giận bỏ đi cũng đã chạy tới phố xá sầm uất, miệng còn lẩm bẩm:

“ Kính thật quá đáng mà!”

Nàng ta không bao giờ muốn về Vương phủ nữa, cũng không muốn gặp Kính nữa, để cho hắn ở một mình, hoặc cho cái tỷ tỷ kia ở chung với hắn cũng được, con của vợ cả thì có cái gì tốt đẹp chứ? Nếu mẫu thân của thân thể này không qua đời, nàng ta nhất định sẽ giúp mẫu thân đoạt lấy sủng ái của phụ thân.

Hừ, nhưng không sao, những nam nhân biết đến cầm, kỳ, thi, họa của nàng ta đều bị nàng ta làm cho điên đảo rồi, để xem con của vợ cả thì làm được gì, Ngô Uyển Nhi tự tin nghĩ. Tâm tình nàng ta lập tức tốt lên rất nhiều, trên mặt lại thêm vài phần tươi cười, sau đó nàng ta phát hiện mình đã bất tri bất giác đi đến phố xá sầm uất.

Nhìn thấy nơi nơi đều giăng đầy lồng đèn kết hoa mới nhớ, hôm nay là Nguyên Tiêu. Nhất thời, ánh mắt của nàng ta bị các loại lồng đèn đủ màu sắc làm cho mê hoặc. Nàng ta hiếu kỳ đi từng quầy hàng, sau đó tò mò sờ từng cái, bước chân nhẹ nhàng đi khắp phố.

Nhưng khi đi được một lúc, bước chân đột nhiên chậm lại, tươi cười trên mặt cũng lấy lại hơn phân nửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ không nhúc nhích. Theo ánh mắt của Ngô Uyển Nhi nhìn qua, đó là một nữ tử có dung mạo thanh tú xuất trần, khoác một cái áo choàng đen, tay cầm lồng đèn; bên cạnh là nam tử dung mạo tuyệt sắc, mặc bộ y phục trắng, hai người vui vẻ trò chuyện, nữ tử tựa hồ như nói một chuyện gì đó rất buồn cười, khiến cho nam tử kia lộ ra nụ cười rất đẹp.

Đó không phải tỷ tỷ Ngô Diệu Ny của nàng ta sao? Ngô Uyển Nhi nhìn Ngô Diệu Ny lộ ra lúm đồng tiền cách đó không xa, nghĩ. Lại nhìn người bên cạnh, kỳ quái tự hỏi, vị soái ca đó là ai vậy? Sao nàng ta chưa gặp trong phủ bao giờ? Còn có, tại sao Ngô Diệu Ny lại có thể xuất hiện ở ngoài thế này? Không phải hiện tại nàng ta phải vui sướng ở nhà chờ thánh chỉ sao? Vì sao lại ở cùng nam nhân khác ở đây? Những câu hỏi không ngừng xoay quanh đầu Ngô Uyển Nhi.

Nhưng nghĩ tới những tiểu thuyết xuyên không trước kia nàng ta đọc, đích nữ luôn luôn không muốn cho thứ nữ sống tốt, chẳng lẽ vì không muốn cho mình sống tốt nên Ngô Diệu Ny mới đi cầu thánh chỉ? Hay là vì ganh tỵ với tài năng của nàng ta? Nhìn hai người xa xa, nam tử mặt ẩn đưa tình, nữ tử ngẩng đầu ngóng nhìn, rất dễ làm người ta hiểu lầm hai người là tình lữ.

Nghĩ như vậy, Ngô Uyển Nhi có chút tức giận, càng cho rằng Ngô Diệu Ny là một người trơ trẽn. Nàng nhất định phải vạch trần khuôn mặt đó của nàng ta, thuận tiện dạy dỗ tỷ tỷ tâm địa độc ác kia. Sớm đã không còn hứng thú để thưởng thức gì, Ngô Uyển Nhi nổi giận đùng đùng đi về phía Ngô Diệu Ny và Vũ Văn Thác.

“ Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây? ”

Giọng điệu không hề có chút ý tốt nào, Vũ Văn Thác nghe được khẽ cau mày.


Ngô Diệu Ny ngẩng đầu nhìn Ngô Uyển Nhi, kinh ngạc hỏi: “ Uyển Nhi? Sao muội lại ở đây? ” Giọng nói mềm mại khiến cho người nghe đều rất thoải mái.

Sau đó, nàng vô cùng thân thiết nắm lấy tay Ngô Uyển Nhi.

Ngô Uyển Nhi không hề cảm kích, còn né tránh tay Ngô Diệu Ny, khinh thường nói: “ Thu hồi lại điệu bộ giả tạo đó của ngươi đi, hừ, có phải ngươi đang ước ta không có ở đây không? Ước ta không nhìn thấy hình ảnh hôm nay của ngươi? Đáng tiếc, ông trời có mắt để cho ta thấy được, ngươi còn muốn chối gì nữa? Luôn miệng bảo rất thích Kính, nhất định phải gả cho chàng ấy, vậy hành động hiện tại của ngươi là như thế nào?”

Ngô Uyển Nhi vừa nói vừa cầm lấy tay Ngô Diệu Ny chất vấn.

Vì từ nhỏ Ngô Uyển Nhi đã phải làm rất nhiều việc, nên lực đương nhiên không hề nhỏ, nắm chặt tay Ngô Diệu Ny như vậy, khiến cho tay Ngô Diệu Ny có chút đau.

Nàng nhìn Ngô Uyển Nhi, lộ vẻ kiên nhẫn, cười giải thích: “ Uyển Nhi, muội hiểu lầm rồi, vị công tử này chỉ là bằng hữu của ta thôi. ”

Ngô Uyển Nhi làm sao có thể tin được lời của Ngô Diệu Ny? Ánh mắt nhìn Vũ Văn Thác càng thêm khinh thường, quay đầu lại nhìn Ngô Diệu Ny, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo choàng không phải của nữ tử kia nói:

“ Bằng hữu? Vậy cần gì thân thiết như thế? Ta thấy các ngươi chả khác gì gian phu dâm phụ cả. ”

Lời nói càng lúc càng khó nghe, Vũ Văn Thác đối với nữ tử thô lỗ trước mắt này không có chút ấn tượng tốt, nếu không phải vừa nãy y nghe nàng ta gọi Ngô Diệu Ny là tỷ tỷ, lấy tính cách của y thì đã sớm giải quyết nàng ta, chứ đừng nói là dám làm càn như vậy trước mặt y.

Thật sự là nghe không được nữa, Vũ Văn Thác lạnh lùng nói:

“ Vị cô nương này, ngươi nói như vậy không phải có chút quá đáng sao? Nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi, ngươi nói nàng như vậy, không sợ hủy đi thanh danh của tỷ tỷ ngươi sao? ”

Đối với lời nói của Vũ Văn Thác, Ngô Uyển Nhi chẳng những không áy náy, ngược lại còn tự cho là đúng nói:

“ Ta quá đáng? Các ngươi không làm việc xấu, thì sợ gì quỷ gõ cửa nửa đêm? Chỉ có những kẻ làm sai mới như vậy thôi. ”

Ngô Diệu Ny bị Ngô Uyển Nhi nói như vậy, trên mặt đã xuất hiện sự xấu hổ, đỏ ửng, thất vọng nhìn Ngô Uyển Nhi, trong mắt cũng xuất hiện nước mắt, cảm giác choáng váng ở đầu vì tâm trạng buồn bực của nàng mà càng thêm rõ ràng.

Thấy vẻ mặt này của Ngô Diệu Ny, Ngô Uyển Nhi càng cảm thấy chán ghét Ngô Diệu Ny, nàng ta nhắm ngay Ngô Uyển Nhi mà đẩy một cái, miệng thì hét lên:

“ Đừng có làm bộ làm tịch, ngươi có biết ta rất chán ghét ngươi không hả? ”

Mà Ngô Diệu Ny căn bản không biết Ngô Uyển Nhi sẽ làm như vậy, mặc dù nàng cố ý chọc giận nàng ta, nhưng lại không đoán được Ngô Uyển Nhi sẽ đẩy nàng trước mặt nhiều người như vậy, thân thể yếu ớt không khống chế được mà ngã về phía sau.

‘ Bịch ’ một tiếng, cả người Ngô Diệu Ny đều ngã xuống dưới đất, trước mắt nàng tối lại, không còn tri giác gì nữa.