Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 20: 20






Công ty.

“Chào buổi sáng!”

Ngô Diệu Ny thân mật chào hỏi đồng nghiệp rồi đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Từ sau ngày cô vào thế giới này, cô đã bắt đầu cố gắng cải thiện quan hệ với các đồng nghiệp trong công ty. Cô hy vọng mối quan hệ với mọi người sẽ không kém như Ngô Diệu Ny trước đây. Cũng may trải qua cố gắng của cô, tuy rằng với đồng nghiệp trong công ty chưa đến mức rất tốt nhưng cũng không quá xấu, cô rất vừa lòng với kết quả này.

Bởi vì cô bị cảm mạo, vẫn chưa tốt hơn nên sáng sớm hơi mệt mỏi, không phấn chấn, cả người có vẻ bệnh nên chào hỏi cũng có chút yếu đuối, nhưng lại càng làm cho cô có vẻ nhu nhược khiến cho người khác muốn bảo vệ.

Đặc biệt làm cho nhóm ‘đàn ông độc thân’ trong công ty đau lòng không thôi, đều muốn tiến lên hỏi nữ thần của họ hôm nay làm sao vậy, vì sao mà sáng sớm sắc mặt đã tái nhợt như vậy.

Lúc Ngô Diệu Ny đến công ty, phát hiện Thẩm Ngạn đã ở bên trong, giờ phút này anh ta nhìn hộp điểm tâm tình nhân với ánh mắt rất nhu hòa.

[Chú ý, độ hảo cảm của nam chính với nữ chính tăng lên 5%, hiện giờ là 55%]

“Cái gì??? Tại sao lại tăng nhiều như vậy?”

“Phải không? Cảm ơn, Diệu Ny.”

Thư ký Mã Lệ nhìn tài liệu đã được Ngô Diệu Ny chỉnh sửa để trên bàn cô, nhất thời tươi cười càng thêm nhiệt tình, nhìn thế nào cũng thấy Ngô Diệu Ny rất thuận mắt.

Thấy thế, Ngô Diệu Ny biết Mã Lệ hiểu lầm, nhưng cô tuyệt đối sẽ không giải thích rằng vừa rồi nghe hệ thống nhắc nhở hảo cảm của nam chính đối với nữ chính mà rít gào, chứ không phải khen Mã Lệ ngực to, đối với việc Thẩm Ngạn tăng mạnh giá trị hảo cảm đối với Tạ Nghệ Hinh mà cô đau lòng không thôi.


Cô xấu hổ cười với Mã Lệ.

Trong đầu hiện lên tư liệu về ‘bà tám’ Mã Lệ này: Mã Lệ, trong công ty có tiếng là ‘Công chúa Thái Bình’ ( ngực sân bay :v). Nhưng cái biệt danh này đã biến mất vào hai tháng trước do Mã Lệ đi làm phẫu thuật chỉnh ngực, bộ ngực lập tức rất to tròn, đặc biệt làm cho nữ nhân viên trong công ty hâm mộ không thôi, đều muốn noi theo, tìm hiểu Mã Lệ phẫu thuật chỉnh ngực ở đâu, làm cho Mã Lệ rửa được mối nhục ba mươi năm bị đặt danh hiệu này.

Quần áo yêu thích bây giờ của Mã Lệ chủ yếu là loại khoe ngực, biểu hiện rằng mình có dáng người tốt.

Mặc dù đã là đầu hạ, thời tiết còn hơi lạnh nhưng Mã Lệ vẫn kiên trì sự lựa chọn trên.

Nghĩ vậy, Ngô Diệu Ny thu hồi nụ cười ngượng ngùng, chân thành tha thiết cầm tay Mã Lệ, nhìn thoáng qua đôi gò bồng đào trịnh thượng nói: “Không cần cảm ơn, quần áo cô nhìn rất đẹp, dáng người rất tốt.”

Vừa nói như vậy, Mã Lệ càng vui vẻ, lập tức mời Ngô Diệu Ny tham gia buổi liên hoan trong ngành cùng với Trầm tổng. Bởi vì ngày hôm qua kí hợp đồng thành công nên Thẩm Ngạn mời toàn thể nhân viên đi ăn cơm, hơn nữa cho phép nhân viên có thể mời bạn trai hoặc bạn gái đi cùng.

Ngô Diệu Ny lúc đầu còn ra vẻ từ chối, cuối cùng vui vẻ đồng ý.

Nhiệm vụ lần này nếu cô không bỏ thêm sức lực sẽ thất bại, bây giờ cô rất sợ nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhất là khi nghe thấy hệ thống thông báo giá trị hảo cảm đối với nữ chính lại tăng lên.

Hơn nữa cô biết lần liên hoan này Tạ Nghệ Hinh nhất định sẽ tham gia. Đây cũng chính là bước ngoặt của cô ta và Thẩm Ngạn, cho nên nhất định cô phải phá hoại. Nếu không, cứ như vậy, cô thật sự sẽ gặp bi kịch.

Sau khi Mã Lệ đi rồi, Ngô Diệu Ny đứng lên, chuẩn bị cầm hợp đồng cùng khoản tiền hoa hồng đưa cho Thẩm Ngạn, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, nghe được giọng nói trầm thấp vang lên: “Mời vào.”

“Tổng giám đốc Thẩm, đây là hợp đồng của hai bên cùng với danh sách tiền hoa hồng đã sửa lại, khách hàng bên kia đã kí vào, mời ngài xem qua.”

Trải qua vài ngày huấn luyện cùng cố gắng, Ngô Diệu Ny cũng rất có bộ dáng mà thư kí nên có.

Thẩm Ngạn vừa lòng gật gật đầu nói: “Làm rất tốt.”

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.” Đại khái là nói chuyện hơi nhiều, cô lại bắt đầu ho khan không dứt, như là sợ Thẩm Ngạn nghe được, đưa tay che miệng, cố gắng ho khan không tiếng động, bởi vì nghẹn làm khuôn mặt cô nhất thời đỏ hồng.

Sau đó Ngô Diệu Ny xoay người bước nhanh rời khỏi phòng tổng giám đốc, nhưng chưa đi được vài bước lại nghe thấy Thẩm Ngạn nói: “Cảm mạo đã đỡ hơn chút nào chưa?” Thẩm Ngạn nhớ tới thân thể cô ngày hôm qua khi ngã vào lòng anh lạnh như băng.

Nhưng kỳ thật lời này hỏi cũng như không, vừa nghe thấy cô ho khan thì khẳng định là không khỏe hơn chút nào, thể chất của cô mỗi lần cảm mạo đều phải hơn nửa tháng mới khỏi.

Thẩm Ngạn chờ Ngô Diệu Ny trả lời, nhìn bóng dáng của cô giống như vừa mới đỡ ho mà thân hình có hơi run run.

Qua vài giây, Thẩm Ngạn thấy cô xoay người, lắc đầu cười với anh nói: “Sáng nay tốt rồi, ngày hôm qua cảm ơn anh.” Nói nhanh vài câu xong lại bắt đầu ho khan không tiếng động.

Thẩm Ngạn nghe được Ngô Diệu đang cật lực nhịn ho, cũng không trả lời, một đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm sắc mặt có chút tái nhợt cộng thêm giọng nói dày đặc giọng mũi của cô, càng khẳng định rằng cô đang nói dối.

Rõ ràng là không tốt, huống hồ cô bị cảm mạo như thế này đều tại anh, nhưng lại không nói, bởi vì sợ anh áy náy lo lắng sao? Nếu đổi lại là một người khác chắc hẳn đã sớm lợi dụng cơ hội này rồi.

Ánh mắt Thẩm Ngạn trở nên nhu hòa không ít, nhìn thân thể nhỏ bé mềm mại đứng bên cách không đến một thước mà đau lòng.

Giờ phút này nếu Ngô Diệu Ny ở trước mặt, anh sợ chính mình sẽ nhịn không được mà kéo cô vào lòng, hung hăng ôm thật chặt.

[Đinh! Nam chính đối với cô hảo cảm tăng 20%, bởi vì hai ngày nay hệ thống xuất hiện trục trặc không thông báo giá trị hảo cảm đúng lúc, hiện giờ là 69%]

“Quả nhiên là lỗi hệ thống.” Không nhìn hệ thống đang kháng nghị, Ngô Diệu Ny như là sợ Thẩm Ngạn không tin, vừa nhìn Thẩm Ngạn vừa khẳng định nói:


“Tôi thật sự tốt hơn nhiều rồi.” Ngô Diệu Ny còn nhìn Thẩm Ngạn làm một động tác đại lực sĩ tỏ vẻ bản thân thật sự tốt hơn nhiều.

Thẩm Ngạn có chút dở khóc dở cười, không khí có chút nhu hòa vừa nãy thành hơi kỳ quái. Nhìn Ngô Diệu Ny có chút nghịch ngợm, một giây trước còn là cô gái nhu nhược, duy trì không được hai phút đã để lộ nguyên hình.

Nhưng anh chẳng những không có cảm giác phiền chán, ngược lại cảm thấy Ngô Diệu Ny như vậy càng thêm hấp dẫn, đáng yêu, lương thiện, lại có một chút mơ hồ, cô cũng không sợ động tác không phong nhã vừa rồi sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người khác.

Thẩm Ngạn cười nhìn Ngô Diệu Ny bởi vì ho khan mà khuôn mặt hồng hồng mang theo nét tươi cười chân thành, trong lòng xẹt qua một tia rung động.

Anh đột nhiên có một ý nghĩ, đó là nếu cùng cô bắt đầu lại hẳn sẽ không phải là một sự lựa chọn sai lầm. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Thẩm Ngạn có thể xác định bản thân mình vẫn còn thích Ngô Diệu Ny, thậm chí là nhiều hơn so với trước đây.

“Nếu đã tốt hơn rồi vậy buổi tối đi liên hoan cùng đi.”

Thẩm Ngạn đưa ra lời mời với Ngô Diệu Ny, thấy đối phương vui vẻ đồng ý.

Sau khi tan tầm, bởi vì xe của Ngô Diệu Ny cần đem đi sửa nên cô không lái xe mà cùng nữ đồng nghiệp đi nhờ xe của đồng nghiệp nam.

Vậy cũng tốt, sau ba lần nhiệt huyết đi lái xe, Ngô Diệu Ny thật sự không có hứng thú với việc tự lái xe.

Đóng máy tính lại, cô và Mã Lệ cùng đi xuống lầu.

Chờ đến khi các cô đi xuống, đồng nghiệp đều đã đến hơn nửa, giục các cô nhanh lên.

Dọc theo đường đi, Mã Lệ kéo Ngô Diệu Ny cùng chạy, làm cho Ngô Diệu Ny cảm thấy tốc độ này có thể hơn hai trăm thước, còn có theo nhịp chạy của Mã Lệ mà cái kia (ngực) cao thấp chuyển động làm cho ông chú bảo vệ bên cạnh cửa hai mắt tỏa sáng.

Đã đi tới cửa, trước mắt cũng chỉ còn một chiếc xe màu đen, hơn nữa bên trong cũng đã hơn năm người, đằng trước hai người, phía sau ba người.

“Còn một chỗ cho người cuối cùng.”

Người trên xe đi tới nhìn Mã Lệ cùng Ngô Diệu Ny có chút khó xử nói.

Vốn Ngô Diệu Ny định rụt rè nói tôi không cần, tôi và Mã Lệ tự đón xe là được, cô tin tưởng Mã Lệ sẽ không vứt bỏ mình.

Nhưng mà không cần đến giây tiếp theo, Ngô Diệu Ny phát hiện mình nghĩ sai rồi, cô thật cho rằng ai cũng là người tốt.

Chỉ thấy Mã Lệ giơ tay phải lên, nói với người trong xe:

“Tôi, tôi.” Sau đó cũng không quản cô, buông tay Ngô Diệu Ny ra, mở cửa xe ngồi vào bên trong.

Thật bất hạnh, Ngô Diệu Ny bị bỏ lại, chỗ ngồi đã bị Mã Lệ cướp đi rồi.

Mà chỗ ngồi ba người đã chật chội lại bị ép thêm thành bốn người, Mã Lệ lập tức bị đồng nghiệp vây ở bên trong, làm cho ánh mắt của người ngồi vị trí lái xe sâu không thấy đáy, bắn ra ánh sáng xanh, hận không thể đổi vị trí với người ngồi cạnh Mã Lệ.

Sau khi hai vị nam đồng nghiệp hoàn hồn mới phát hiện Ngô Diệu Ny bị bỏ rơi, nhưng khi nhìn thấy người đang ngồi trên xe là Mã Lệ, nội tâm đang rối rắm một phen cố lấy dũng khí, cự tuyệt nữ thần thanh khiết đơn thuần trong công ty.

Tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, không thể cùng nữ thần đi KTV nhưng đàn ông đều là động vật ăn thịt thôi.

Nam đồng nghiệp quay cửa kính xe xuống, đang muốn nói xin lỗi Ngô Diệu Ny, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô thật sự rất khó mở miệng, có chút khó xử cào cào tóc nói: “Không thì, Diệu Ny, cô ráng vào ghế sau đi.” Được người ngồi phụ lái gật đầu đồng ý.


Bất quá rước lấy những ánh mắt sắc như dao của các nữ đồng nghiệp.

Có lẽ bởi vì đối phương là Ngô Diệu Ny nên các nam đồng nghiệp có áp lực cực lớn, hung hăng trừng mắt quay đầu trở về.

Sau đó cười làm lành đề nghị với Ngô Diệu Ny.

Nhìn tình huống phía sau đã rất chật, Ngô Diệu Ny làm người am hiểu nói: “Quên đi, tôi không lên đâu, phía sau thật sự ngồi không được rồi.”

Lúc này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc Rolls-Royce dừng trước mắt cô, sau đó cửa xe hạ xuống, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhẹ nhàng nói với cô: “Lên xe.”

Ngô Diệu Ny còn chưa mở miệng, đã có vài giọng nói của các nữ đồng nghiệp vang lên:

“Đây không phải là giám đốc sao!”

“Đúng vậy, sớm biết vậy tôi sẽ không chen chúc lên đây. Diệu Ny rất may mắn nha!”

Trong giọng nói lộ ra sự tiếc hận, rất hâm mộ Ngô Diệu Ny.

Nhưng bên cạnh lại có một người hận người đứng ngoài bây giờ không phải là mình, đến là hiển nhiên hét lên:

“Tôi cũng vậy, không bằng tôi xuống xe lần nữa, giám đốc anh có chở tôi hay không!”

“Nghĩ đẹp như vậy!”

Nói đến đây Mã Lệ nhận lấy một trận xem thường.

Mà bởi vì cửa kính mở ra cho nên mấy giọng nói đều bị Thẩm Ngạn và Ngô Diệu Ny nghe được, chỉ thấy Thẩm Ngạn liếc cái xe một cái, nói với Ngô Diệu Ny:

“Còn không lên xe? Em hy vọng ngày mai trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người sao?”

Thẩm Ngạn vừa nói ra, Ngô Diệu Ny gật đầu, nghịch ngợm lè đầu lưỡi phấn nộn, hận bản thân phản ứng chậm, vội vàng mở cửa xe, ngồi vào bên trong, cô cũng không hy vọng bị nữ đồng nghiệp ghen tị, trở thành cái bia ngắm.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của các nữ đồng nghiệp nghênh ngang mà đi.