Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 5 - Chương 139: Không tiếc trả giá




Từ Man ngồi trên xe ngựa, dùng khăn tay được thấm hương bịt kín miệng mũi, mới có thể ngăn được từng mùi tanh tưởi từ bên ngoài truyền vào. Nàng đã biết nhà họ Hoàng sẽ không dễ dàng mở cửa, vậy chi bằng cho bọn họ một chút kích thích nho nhỏ, để tự bọn họ đi ra gặp nàng là được.

“Hồi bẩm quận chúa, vách tường xung quanh và cửa hông đều đã hắt lên, còn muốn hắt nữa không ạ?” Thanh Mai trắng cả mặt mày, ghê tởm đếm mém điều ói ra.

Từ Man vén rèm cửa sổ xe lên, nhìn ra ngoài, nơi góc cua vốn có đông người bu quanh nhìn xem, hiện tại cả con đường đều không có một bóng người.

“Còn chưa có người đi ra sao?”

Thanh Mai lắc đầu, cảm thấy đến không khí cũng không hít vào được nữa rồi, rõ cũng tội cho đám người thủ bên trong, sợ là tất cả đã chạy đến nhị môn không chừng. Cũng may người nhà mình hắt phân xong liền chạy tới chỗ này, bằng không đứng ở cửa thể nào cũng bị thối đến hôn mê.

“Quận… quận chúa, bên trong đã có người đi ra.” Thanh âm bị bịt mũi của ma ma từ bên ngoài vọng vào. (không bịt có mà chết vì thối)

Từ Man rũ con ngươi, khẽ thở hắt một hơi, đoạn gợi lên khóe miệng lạnh lùng nói: “Cho người đưa người nọ lại đây.”

Ma ma kia vội chạy đi truyền lời, đợi người được đưa tới, vị ma ma kia không khỏi thầm khen chủ mẫu anh minh, người tới quả nhiên không phải là chủ nhân của Hoàng phủ, mà chỉ là một quản sự nhị môn nho nhỏ, có vẻ như người của phủ Tả tướng quân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, coi rẻ hoàng gia.

“Thanh Mai, ngươi ra thay ta hỏi một câu, phải chăng giá đỡ của phủ Tả tướng quân quá lớn, đến mức phải để cho quận chúa là ta đây đích thân đến cửa mời, cho dù Tả tướng quân hắn ta giữ vai vế cao hơn ta, vậy thứ tử trong nhà hắn, ta nhớ mấy ngày trước mới chuyển đến đây có đúng không.” Từ Man căn bản không muốn gặp quản sự gì kia, loại người gì thì sẽ dùng thủ đoạn đấy.

Chờ một lúc, Thanh Mai quay lại đáp lời, nghe ý tứ quản sự kia, nói gần nói xa không gì ngoài khoe khoang quan hệ giữa nhà họ Hoàng với trong cung, thậm chí còn châm chọc phủ quận chúa chứa chấp khâm phạm, lúc này không nhanh chân vào cung tạ tội, lại đến bao vây phủ tướng quân, sau này trong cung có trách tội xuống dưới, e là phủ quận chúa cũng không có được kết quả tốt.

Từ Man trừng mắt cười lạnh, gảy gảy đầy ngón tay phấn hồng trong suốt, không một ti dao động nói: “Trước đánh ba mươi gậy cho bản quận chúa, sau đó ném tới trước cửa Hoàng phủ.”

Đợi lúc người nhà họ Hoàng biết được quản gia nhà mình bị đánh rồi ném vào cổng lớn, bấy giờ bọn họ mới nhận ra rằng, cho dù toàn bộ Ngô quốc thay đổi bất ngờ, nhưng chỉ cần một ngày họ Tôn còn đương triều, một ngày công chúa vẫn còn, thì quận chúa chính là quận chúa, cho dù ngày thường vô thanh vô tức, cũng không phải kẻ bọn họ có thể tùy tiện làm khó dễ.

Vì không để cho người khác xem trò cười, Hoàng Hách Trùng định bụng điều động thị vệ trong phủ, thậm chí sai thân binh ra đuổi Từ Man đi, hắn cũng không thể không đè nén cơn tức, xách trưởng tử tự mình đi ra đại môn nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua, Từ Man nhìn thấy huynh trưởng của Hoàng Tú Oánh – Hoàng Hồng Huy, ấn tượng trước đây đã sớm mơ hồ, nhưng hôm nay đứng trước mặt, vẫn là một vị nam tử cao gầy mặt đen, mắt mang âm trầm, tư thế cũng không cung kính.

Đồng dạng, cũng từng ấy năm tới nay, Hoàng Hồng Huy được nhìn Từ Man ở khoảng cách gần như thế, hắn chán ghét cúi hạ con ngươi. Có lẽ muội muội hắn không biết, nhưng hắn thân là trưởng tử, lại là đứa bé có được trong lúc công chúa gả vào Hoàng gia. Từ khi hắn được sinh ra tới nay, đến lúc công chúa và phụ thân ly hôn rồi tái giá, trong quãng thời gian đó mặc dù hắn chưa hiểu chuyện, nhưng từ trong miệng mẫu thân nghe được rất nhiều chuyện. Tỉ như phụ thân không được về nhà; tỉ như rõ ràng mẫu thân và phụ thân tình cảm thâm hậu, lại chỉ có thể làm thiếp; tỉ như nếu công chúa sinh con, như vậy hết thảy Hoàng phủ đều phải giao cho đứa bé kia chứ không phải là mình. Hoàng Hồng Huy đến nay vẫn cảm thấy may mắn, nếu công chúa không ly hôn rồi tái giá, sợ là tình cảnh của hắn còn tệ hơn hiện nay.

Nói tóm lại, Hoàng Hồng Huy hắn bị biến thành thứ tử, bị vợ cả chèn ép cả đời, nguồn gốc tai họa chính là bắt đầu từ năm đó công chúa gả vào, nếu không Giang di nương nhất định đã có thể danh chính ngôn thuận gả cho Tả tướng quân, hắn và Hoàng Tú Oánh tội gì phải chịu hoàn cảnh xấu hổ bao nhiêu năm nay.

“Quận chúa rõ là phái đoàn thật lớn nhỉ.” Khí hăng tanh tưởi khiến Hoàng Hồng Huy mặt nhăn nhíu, nhìn đại môn nhà mình bẩn đen một bãi, trong lòng càng thêm bất mãn.

Từ Man đứng trên bàn đạp xe ngựa, hơi cúi đầu, cao ngạo nhìn Hoàng Hồng Huy, thẳng thắn trực tiếp nói: “Giao phu quân của ta ra đây, bản quận chúa lập tức mang người rời đi, nếu không, ta không ngại làm cho bô của cả thành đều tụ tập tại đây đâu.”

“Ngươi cũng không khỏi quá ngông cuồng rồi, Gia Cát Sơ Thanh kia cho dù là hôn phu của quận chúa, nhưng hắn ta che giấu khâm phạm của triều đình, thậm chí vừa rồi còn lén giúp chuyển đi, nếu không khai ra chỗ của khâm phạm, không nói phủ tướng quân, mà có là trong cung cũng sẽ tuyệt đối không thả người!” Hoàng Hồng Huy nhếch đôi mày rậm, chẳng chút sợ hãi mà nói, nay Gia Cát Sơ Thanh ở trong tay hắn, chờ ngày mai đưa vào trong cung, lại hầu hạ đại hình một phen, cũng không tin hắn ta không nhận tội.

“Chứng cớ đâu?” Từ Man quát lớn: “Ngươi cùng lắm chỉ là một tên tiểu tướng quèn không có thực quyền, có tư cách gì bắt hôn phu của ta, là hoàng thượng hạ ý chỉ cho ngươi, hay là mật chỉ nói miệng?”

“Là Đại hoàng tử điện hạ.” Hoàng Hồng Huy chắp tay đến hướng đông, ngạo nghễ nói.

Từ Man bỗng bật cười ha hả, sau đó tiếng cười chợt ngắt, hung tợn nói: “Vậy bảo hắn tự mình đến phủ ta bắt người, ta muốn xem, cái gì mà khâm phạm triều đình, trước khi không có chứng cứ, lại dám bắt người của ta!”

Hoàng Hồng Huy bị ánh mắt lạnh như băng của nàng chế trụ, gót chân hơi động, trong lòng lại biết khâm phạm triều đình gì kia cũng chỉ là ngụy trang, nếu người trong thiên hạ đều biết Đại hoàng tử tại lúc chưa đăng cơ, đã bắt tay vào trừ khử con trai trưởng của chính cung Hoàng hậu, sợ là sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo không nói, còn có thể nghi ngờ ngôi vị Hoàng đế liệu có lai lịch chính thống hay không. Dù sao thiên hạ này vẫn chưa hoàn toàn là thiên hạ của nhà họ Hoàng, cho dù Hoàng mỹ nhân nắm được hậu cung, nhưng cũng không có nghĩa là thiên hạ này sẽ không lên tiếng phản bác.

“Thế nào? Quận chúa đây là muốn kháng lệnh ư?” hai mắt Hoàng Hồng Huy híp lại thành một đường, bên ngoài Từ Man quả thật dẫn theo không ít người đến, nhưng phủ Tả tướng quân bọn họ đã sớm không còn là Ngô Hạ A Mông ngày xưa nữa rồi, gần đây hạ bộ tập trung lại, lại thêm phụ thân còn được Hoàng mỹ nhân ủy thác trọng trách, còn có thể sợ đám thị vệ trong phủ quận chúa cỏn con này sao?

* Ngô Hạ A Mông: câu nói này có một điển tích đi kèm nó:

Sau khi Tôn Quyền lên nắm đại quyền Đông Ngô, ông đã “thay máu” gần như toàn bộ tướng lĩnh, đào thải những người “năng lực kém”.

Lữ Mông biết tin bèn cho cấp dưới “thanh lý” vật dụng dư thừa trong quân, lấy tiền “nâng cấp quân trang”, đồng thời tăng cường luyện tập.

Khi Tôn Quyền duyệt binh, nhìn thấy đội ngũ của Lữ Mông thì rất hài lòng, nhận định Mông có tài trị quân, bèn giao thêm binh sĩ cho ông.

Về sau, Lữ Mông theo Tôn Quyền chinh chiến khắp nơi, bao gồm đại chiến Xích Bích, lập nhiều đại công, địa vị không ngừng lên cao.

Lữ Mông vốn là võ tướng, Tôn Quyền bèn khuyên ông đọc sách, Mông thoái thác nói công việc bận rộn không có thời gian.

Tôn Quyền lại khuyên – “Ta chỉ cần ngươi đọc hiểu sách vở. Lẽ nào ngươi còn bận hơn cả ta?”

Từ đó Lữ Mông mới bắt đầu nỗ lực “dùi mài kinh sử”, lâu ngày tri thức của ông vượt xa nhiều văn thần cùng triều. Trong khi đó, Lỗ Túc vốn là “Nho tướng”, nên ông có phần xem thường Lữ Mông.

Một lần, Túc đi qua nhà Lữ Mông, vừa hay nghe thấy Lữ Mông nói về 5 kế sách phòng bị Quan Vũ. Lỗ Túc nghe xong ngỡ ngàng, thốt lên rằng – “(Lữ Mông) không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi“.

Lữ Mông đáp – “Lâu ngày không gặp, nên nhìn người bằng con mắt khác”, ý nói bản thân ông đã tiến bộ, Lỗ Túc không nên xem nhẹ như trước.

Từ đó, Lỗ Túc và Lữ Mông trở thành bạn tốt, câu nói của Lữ Mông đến nay đã trở thành câu thành ngữ nổi tiếng.

“Kháng lệnh? Kháng lệnh của ai?” Từ Man trợn tròn mắt, hừ lạnh nói: “Cữu cữu ta bây giờ đang hôn mê bất tỉnh trong cung, Đại hoàng tử lên thay thế, bèn chuẩn bị thu thập những thân thích là chúng ta ư?”

Những lời chỉ trích nhạy cảm như thế, trong lòng Hoàng Hồng Huy đánh thót một cái, tuy rằng hiện tại tôn thất hoàng gia, quan hệ trực hệ nhất chỉ có Hoàng đế và một nhà của vị lão hoàng thúc kia thôi. Nhưng không có nghĩa là không có huyết mạch khác của hoàng gia lưu lại, dù sao người từng lên nắm quyền cũng không thiếu, nếu chiếu theo thân thích mà Từ Man tính toán, thì có rất nhiều thế gia có bối cảnh, gần như có thể xem là thân thích của hoàng gia. Nhưng mà, hiện tại nhà họ Hoàng vẫn không muốn trở mặt cùng những hoàng thân quốc thích kia, thậm chí còn có lòng mượn sức, nhưng nếu những lời này của Từ Man lọt vào tai của những nhân tinh kia, sẽ mang đến hậu quả gì, không một ai biết. Chỉ vì tổ phụ của Đại hoàng tử lúc trước tàn sát biết bao nhiêu người mới có thể ngồi lên được vị trí kia, cho nên ai cũng không cam đoan được, Đại hoàng tử tương lai sẽ không ‘thu nợ xong sẽ tính sổ’.

“Quận chúa xin ăn nói cho cẩn thận!” Hoàng Hồng Huy lớn tiếng chặn lại: “Đại hoàng tử trước nay là người trạch tâm nhân hậu (người nhân hậu), lại còn cùng quận chúa lớn lên từ bé, quận chúa sao có thể nói xấu huynh trưởng?”

Từ Man biết hắn muốn tìm cách gài bẫy mình, nhưng nàng căn bản không cho phép bị quy chụp, vẻ mặt ngang ngược nói: “Ta mặc kệ ngươi nói cái gì, hôm nay nếu ngươi không thả hôn phu của ta ra, thì đừng trách ta không khách khí, ném phân không được, chúng ta liền giết người, không phải ngươi không mở cửa sao? Đám tôi tớ trong phủ ở mãi trong nhà sao, ngươi một khắc không ra cửa sao? Không thả người, ta sẽ đem toàn bộ người nhà của gia nô trong phủ ngươi lôi đến cổng lớn, qua một khắc thì giết một người, đến lúc đó toàn bộ thi thể treo bên dưới tấm bảng phủ tướng quân!”

Từ Man nói tất nhiên không phải là thường dân, phủ nhà ai mà không có mấy phòng hạ nhân, đều là cả nhà bán thân cho phủ, nếu quận chúa muốn giết vài kẻ tiện dân, trừ việc ở mặt đạo đức sẽ bị người ta chất vấn ra, về phần mạng của những người đó, cùng lắm là đền bù chút ngân lượng cho phủ tướng quân thôi. Nhưng sợ hãi của hậu di chứng, cũng có thể lan tràn đến toàn bộ trong phủ, nhà ai mà không có tỷ muội thân thích, nhà ai mà không có cha mẹ con cái, nếu quả thực như thế, e là phủ phủ tướng quân sẽ đại loạn. (chỉ là nô tài nên tùy tiện được giết)

“Ngươi… ngươi chỉ là một phụ nhân trong nội trạch, mà lại có bụng dạ ác độc như thế ư!” Hoàng Hồng Huy bị một lời đầy máu của Từ Man dọa sợ, lúc trước mặc dù hắn từng nghe nói Từ Man điêu ngoa tùy hứng, cũng chỉ cho là thủ đoạn của tiểu nữ nhi, mặc dù muội muội vẫn luôn oán hận bên tai, hắn cũng chưa từng dùng con ngươi xem qua Từ Man.

Từ Man che mũi, vung tay lên, nửa câu cũng không muốn nói thêm, chỉ quay đầu nói với thân vệ phía sau: “Lên cho ta, ta cũng không tin, lật cả phủ tướng quân, cũng sẽ không tìm thấy Gia Cát Sơ Thanh!”

Hoàng Hồng Huy nghe vậy nổi giận, hậu viện là chỗ nào, kia đều là chỗ của nữ quyến, trong đám thân vệ mặc dù có nữ nhân, nhưng không hề ít nam tử, nếu hôm nay bị Từ Man lục xét viện, thì nữ nhân trong nhà ngày sau còn làm người nữa được hay sao.

“Ta xem ai dám!”

Từ Man không nói hai lời, từ bên hông rút roi ra, đương lúc Hoàng Hồng Huy còn chưa định thần, bèn dùng roi cuốn lấy cổ Hoàng Hồng Huy. Hoàng Hồng Huy kinh hãi, muốn dùng hai tay kéo thân roi kia ra, lại thấy mỗi lúc một chặt hơn, cư nhiên nhất thời không thể giãy ra được, hai mắt không khỏi cũng trở nên khủng hoảng.

“Nói với người bên trong, nếu không thả Gia Cát Sơ Thanh ra, ta sẽ siết đứt cổ hắn!” tay cầm cán roi của Từ Man có chút mướt mồ hôi, nhưng ở trên mặt nàng vẫn cố giả vờ lạnh lùng, khóe mắt lại gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Hoàng Hồng Huy.

Đám chó săn bên người Hoàng Hồng Huy nào từng gặp qua chuyện này, mọi ngày đều là bọn chúng ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân thường đã quen. Đến lúc này chỉ một con nhóc hung hãn, gần như đã bóp chặt cổ chủ thượng, sơ sẩy một cái, sợ là thật sẽ đầu rơi xuống đất, bèn ba chân bốn cẳng chạy vào trong.

Lần này, quả đúng chỉ chờ trong giây lát, bên trong chẳng những Tả tướng quân đi ra, còn có cả Hoàng gia tổ mẫu cùng với vị Giang di nương nghe danh không bằng gặp mặt kia, lúc này đang khóc như hoa lê dưới mưa, nhìn không có chút nào là thống khổ, miệng lại hoàn toàn không hiền thục giống như vẻ mặt, từng câu lại từng câu ác độc trong miệng tuôn ra.

Đương lúc hai bên giằng co, Từ Man sai người đi qua đem cái gối thêu hoa – Hoàng Hồng Huy trói lại, ép buộc Tả tướng quân giao Gia Cát Sơ Thanh ra, nhưng Tả tướng quân vẫn một mực khăng khăng Gia Cát Sơ Thanh đã được đưa vào hoàng cung. Hai bên tranh cãi kịch liệt, đợi đến lúc trăng đã lên cao, vật thối xung quanh hun cho mọi người choáng váng đầu óc, mà vẫn chưa có kết quả.

Từ Man cầm thanh đoản đao, sau khi nàng kiên nhẫn mài bóng loáng xong, bèn đi tới cạnh Hoàng Hồng Huy.

“Đợi đã!” Xa xa tiếng vó ngựa vang dội, dường như có người la lớn: “Đây là một hiểu lầm, hiểu lầm a!”