Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 5 - Chương 130: Tiến cung tạ ơn




Hoàng hậu không có con gái, mấy năm nay phần lớn thời gian Từ Man vào Cung học đều lui tới Phượng Tê Cung, quan hệ giữa Hoàng hậu cùng Đại trưởng công chúa trước nay luôn hòa hợp, cho nên dần dà, Hoàng hậu gần như đã xem Từ Man là con gái mình. Lần này Từ Man xuất giá, bên cạnh đồ cưới Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn ra, nàng cũng chuyển ra không ít thứ tốt từ kho nhỏ của mình, tặng cho Từ Man làm đồ cưới.

Hôm nay Từ Man dẫn Gia Cát Sơ Thanh tiến cung tạ ơn, nàng dĩ nhiên đã sớm chờ ở Phượng Tê Cung, ngóng trông Từ Man đến.

Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh vào Phượng Tê Cung, nữ quan liền chạy vào trong bẩm báo Hoàng hậu.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh hành lễ khấu đầu với Hoàng hậu, Hoàng hậu nào nỡ để Từ Man quỳ gối, vội gọi người đỡ dậy, lại nhìn Gia Cát Sơ Thanh mặt mày tuấn tú đứng bên cạnh, cười đến thân thiết.

Gia Cát Sơ Thanh đối với Hoàng hậu mà nói cũng không phải người ngoài, muội muội ruột nhà mình là thẩm thẩm của Gia Cát Sơ Thanh, mối liên thân móc nối như thế, lúc bé cũng không ít lần vào cung có tới cho nàng xem một cái, xem như cũng là một đứa bé mà Hoàng hậu hiểu rõ gốc gác cũng yêu thích trong lòng. Nàng cũng từng có suy nghĩ nếu như hắn có thể sống được đến trưởng thành, thì sẽ gả một công chúa không tệ cho hắn, tiếc rằng sau này Gia Cát gia xảy ra chuyện, chuyện này đành gác lại. Lại không ngờ rằng cách nhiều năm, Gia Cát gia chẳng những khởi phục, mà bản thân Gia Cát Sơ Thanh cũng đã lộ mặt trước Hoàng đế, cuối cùng còn liên thân cùng phủ công chúa, xem như mọi người đều vui vẻ.

“Con bé này, còn nhớ rõ mới trước đây bộ dáng con trắng tròn như cục bột, cứ như mới ngày hôm qua vậy, kết quả chỉ chớp mắt một cái, đã thành một đại cô nương rồi. Chẳng những thế, cũng đã thành thân.” Hoàng hậu kéo Từ Man, càng nói hốc mắt càng đỏ lên, trong lòng cũng dâng lên chút nỗi buồn của người làm mẹ.

“Cữu mẫu!” Từ Man trong lòng cảm động tình cảm thật lòng của cữu mẫu đối với mình, nàng không cần xem đồ cưới cũng biết cữu mẫu nhất định lại cho nàng không ít thứ tốt, từ nhỏ cữu mẫu đã thiên vị nàng, ngay cả những công chúa trong cung cũng không bằng, chuyện này cữu cữu cũng biết.

“Sơ Thanh, cũng đã lâu không gặp, con cũng biết thẩm thẩm con là em gái ruột của ta, ta đối với con tất sẽ không giống như con nhà quan bình thường.” Hoàng hậu cho Từ Man đứng ở cạnh mình, lại nói với Gia Cát Sơ Thanh: “Mấy năm gần đây, con vì thánh nhân làm không ít chuyện, đã vất vả cho con rồi.”

Gia Cát Sơ Thanh vẻ mặt sợ hãi, khom người nói: “Đây là điều vi thần nên làm ạ.”

Hoàng hậu nhíu mày nhìn Từ Man nói: “Cũng nên bảo cữu cữu con cấp cho Sơ Thanh một cái danh hiệu hoàng thương đi, sau này hành tẩu cũng thuận tiện hơn chút.”

Từ Man lại cười trả lời: “Chuyện này trong lòng cữu cữu đã tự biết, chúng con cũng không nên nhúng tay.”

Hoàng hậu nghe vậy, dường như nghĩ đến gì đó, không tiếp tục nói nữa.

Lúc này, bên ngoài thái giám báo lại, nói Hoàng đế đang tiến vào Phượng Tê Cung, đoán là hay tin Từ Man tiến cung tạ ơn, cũng không chờ Từ Man đến Thừa Đức Cung, chính mình vội vàng chạy tới.

Từ Man cùng Hoàng hậu dẫn Gia Cát Sơ Thanh vội đi ra ngoài, khom người chờ loan giá của Hoàng đế.

Từ Man rất ít khi ở ngoài điện nghênh đón cữu cữu một cách quy củ như này, không nói đến mấy năm nay tùy ý, mà chính là cữu cữu ngày thường cũng rất ít đến Phượng Tê Cung cười đùa cùng các nàng vào ban ngày. Nay nước Ngô tuy phồn vinh thịnh vượng, nhưng vấn đề bên trong cũng có không ít, nhu cầu cải cách cấp bách, lại thêm thế gia kiềm hãm, tranh đấu giữa các đảng phái, còn có đám nhi tử mỗi ngày một lớn. Đối với cữu cữu mà nói, ngược lại chính sự mỗi năm lại bận rộn hơn mỗi năm. Nhưng may mà hắn đương tuổi tráng niên, khí thế hăng hái, cho dù trong lúc thu hồi quyền lực gặp phải không ít trở ngại, nhưng mọi người có thể nhìn ra được, cho dù Hoàng đế ngày thường ở trên triều có thỏa hiệp bao nhiêu, nhưng âm thầm thay đổi cũng không phải là ít.

“Từ Man tạ Hoàng đế cữu cữu tứ hôn.” ở bên ngoài Từ Man đã hành lễ, cùng Hoàng đế đi vào điện xong, lại một lần nữa hành lễ khấu đầu. Lễ này bất kể là Từ Man hay Gia Cát Sơ Thanh đều rất chân tâm thật ý, nếu không nhờ Hoàng đế gật đầu, thì Gia Cát Sơ Thanh tuyệt đối không được ẵm mỹ nhân về dễ dàng như thế.

“Đều đã trưởng thành rồi…” Hoàng đế ngồi lên vị trí trên, nhìn Hoàng hậu vẫn bầu bạn bên cạnh hắn, cảm thán nói.

“Cũng phải, con trẻ đã lớn, đợi Thục Viện gả đi xong, lại đến Thục Gia. Đến lúc đó lại chờ A Hi thành hôn, thần thiếp thế mà cũng già rồi.” Hoàng hậu nhẩm tính một loạt, nhóm hoàng tử công chúa lớn tuổi đều là thành gia lập thất, đám tuổi nhỏ còn chưa đến tuổi, lại không thân cận với đám lớn, thậm chí ngay cả quan tâm của Hoàng đế còn còn thiếu hơn.

Trước khi xuất gia, Từ Man đã biết sang năm Thục Gia sẽ gả cho hầu tước thừa kế trẻ tuổi nhất nước – lang quân Tần gia Định Vũ hầu. Nhắc tới vị Tần lang quân kia, chẳng những có họ hàng với Tần thái mỹ nhân, mà phủ Định Vũ Hầu còn là nhà mẹ đẻ của mẫu thân của tiên hoàng, cũng chính là nhà Thái ngoại tổ của đương kim Hoàng đế, có thể nói là một thế gia vô cùng lâu năm.

Chỉ tiếc Tần gia nhân số không đông, đến nay vị Định Vũ Hầu này lại chỉ có một chi đơn độc. Chỉ vì lúc trước phủ Định Vũ Hầu muốn con nối dõi dồi dào, mấy đời đến nay số lượng thê thiếp rất đông, hơn nữa quan hệ của những người kia ở trong phủ lại rối rắm khó gỡ, kiềm chế lẫn nhau ám hại lẫn nhau, đừng nói nhiều con nhiều phúc, mà Định Vũ Hầu đời trước thiếu chút nữa không giữ được, cuối cùng Tần gia tổ phụ qua đời, cũng chỉ còn sót lại một chi độc đinh Định Vũ Hầu, vì thế dòng độc đinh kia lại sinh ra dòng độc đinh sau này, nguyên bản vì thân mình tích độc quá sâu, mà đã sớm buông tay nhân gian.

Ban đầu, chuyện này cũng không náo đến chỗ Hoàng đế, thậm chí Hoàng đế còn không nhớ rõ sự tình của nhà mẫu tộc tiên hoàng, dù sao Hoàng đế triều nào bầy tôi triều đó. Hơn nữa cố phu nhân Định Vũ Hầu cũng là người kiên cường, sau khi con trai bà kế thừa tước vị, bà liền đem tất cả thiếp thấp lớn nhỏ trong phủ tống đi nghỉ hưu hết, dù sao mẹ chồng đã mất sớm, đám tiểu thiếp của cha chồng cũng nên đưa đi, ai niệm kinh thì niệm, ai nên dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, cũng thanh tịnh hơn rất nhiều.

Cũng trách vị Định Vũ Hầu hiện nay rõ là mệnh khổ, hắn sớm mất cha không nói, mà mẹ vì mấy năm nay vất vả lâu ngày thành bệnh, đột nhiên chết bất ngờ. Đáng thương cho đứa bé kia mới hơn mười tuổi đầu, vì mẫu thân qua đời, cân bằng trong phủ liền bị đánh vỡ, còn dính không ít đến họ hàng loạn xạ ngầu. Tuy nhiên, cũng may thiếu niên kia tâm tính đã thành thục, cũng có chủ ý của chính mình, đưa bái thiếp vào trong cung, cầu xin vị cô cô khác chi là Tần thái mỹ nhân giúp hắn xin ý chỉ của Hoàng đế, cũng theo lão nhị Từ gia chạy tới quân doanh trốn cho yên tĩnh.

Thế là, Hoàng đế người cũng đã gặp, thiếu niên Tần gia kia mặt mũi cũng đã bán (ý là được hoàng đế nể mặt nên giúp), tất nhiên ghi nhớ trong lòng. Cho nên đợi đến lúc Thục Gia nghị thân, Giang lương nhân cầu xin Hoàng đế, nói muốn một nhà không cần hiển quý, chỉ hy vọng nữ nhi sau này được sống hòa thuận vui vẻ là được.

Hoàng đế vì vụ Giang lương nhân bị trúng xá nữ trước đó mà sinh lòng thương tiếc, bèn nghĩ đến thiếu niên đáng thương kia, thế là, hai người họ thành hôn. Thiếu niên kia tất nhiên phải đến phủ công chúa, đến lúc đó e ngại uy nghi của hoàng gia, đoán là đám người trong Tần phủ cũng không dám tới cửa tìm xui xẻo. Mà Thục Gia hồn nhiên chân chất, cũng cần một trượng phu chỉ có thể dựa vào hoàng gia này, về mặt thân phận hai người họ cũng cực kỳ xứng. Như thế vừa bàn với Giang lương nhân xong, chuyện này cứ thế mà quyết định. (anh thiếu niên này chắc chắn hiểu rõ nỗi khổ thê thiếp nên chắc chắn không dám nạp thiếp đâu ấy chứ, mà có nạp cũng không được)

Từ Man chưa từng gặp vị lang quân Tần gia kia, nghe nói nhị ca mời hắn cùng về kinh uống rượu mừng, hắn cũng không dám trở về, đủ thấy được Tần phủ kia đáng sợ cỡ nào. Nàng vốn còn có chút lo lắng cho Thục Gia, nhưng ngẫm lại dù sao Thục Gia có phủ công chúa, còn có Hoàng đế cữu cữu ở phía sau, Tần gia cũng không dám làm càn.

Hơn nữa kể từ sau lần đó, Tần thái mỹ nhân ở lại phủ công chúa Hòa Húc, tương lai hai nhà phủ công chúa cũng có thể đi lại gần gũi, chắc hẳn đây là một trong những lý do Giang lương nhân đồng ý.

Tạ ơn xong, Từ Man lại từ chỗ cậu mợ nhận được không ít thứ tốt, hôm nay Tần thái mỹ nhân không ở trong cung, mẫu thân lại không thể vào cung cùng nàng. Cho nên bọn họ chỉ hàn huyên chút việc nhà, một lát sau Hoàng đế đứng dậy trở về Thừa Đức Cung giải quyết chính sự.

Đợi Hoàng đế đi rồi, Từ Man thấy sắc trời không còn sớm, cũng không tiện để Gia Cát Sơ Thanh ở lại hậu cung dùng cơm trưa, bèn đứng dậy cáo từ Hoàng hậu. Mặc dù Hoàng hậu lưu luyến, nhưng biết quy củ, bèn ngàn dặn vạn dò bảo nàng sau này vào cung nhiều hơn.

Từ Man đi ra Phượng Tê Cung, mãi đến khi đến cửa cung cũng không thấy Thục Gia đâu, nghĩ là nàng ta sắp đính thân, mẫu thân quản càng nghiêm.

Mặc dù không đợi được Thục Gia, nhưng cũng đợi được Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi, qua một năm dáng người hắn rõ ràng lại cao hơn không ít, đã có dáng vẻ của thiếu niên.

“Man tỷ tỷ.” Tôn Mẫn Hi liếc xéo Gia Cát Sơ Thanh một cái, không tình nguyện kêu: “Biểu tỷ phu.”

Gia Cát Sơ Thanh cười hiền lành, hơi khom người nói: “Tứ điện hạ mạnh khỏe.”

Tôn Mẫn Hi hất đầu, có chút không vui lại như có chút sợ hãi, hắn đi đến trước mặt Từ Man, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân một lần, mới dè dặt hỏi: “Man tỷ tỷ hôm nay khỏe không?”

Trông điệu bộ không được tự nhiên của hai người họ, Từ Man buồn cười hết sức, cũng không biết có phải vì chuyện Gia Cát Sơ Thanh gạt mình lần trước hay không mà Tôn Mẫn Hi không khi nào nhìn Gia Cát Sơ Thanh vừa mắt, thậm chí còn có phòng bị thật sâu.

“Sao tỷ lại không khỏe được? Tỷ rất khỏe, đệ yên tâm đi.” Từ Man sợ trễ giờ về, ngay lập tức hỏi: “Đệ có chuyện gì sao?”

Tôn Mẫn Hi bất mãn Từ Man vừa gặp mình đã muốn đi, nhưng cũng biết ở đây là cửa cung, tới tới lui lui nhìn cũng không hay, bèn lấy một phong thư từ trong tay áo cho Từ Man nói: “Thục Gia tỷ dạo gần đây vội vàng học quản gia, cho nên không thể ra gặp tỷ, nên nhờ đệ gởi thư, bảo tỷ lần sau tiến cung nhớ đến thăm tỷ ấy.”

Từ Man đương nhiên luôn miệng đáp ứng, cầm thư cất vào túi áo, sau cũng không nói hơn vài câu, Từ Man liền cùng Gia Cát Sơ Thanh đi ra cửa cung, quay đầu lại, cư nhiên phát hiện Tôn Mẫn Hi vẫn còn đứng ở cửa cung dõi theo, ánh mắt ủy khuất kia giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, nhìn mà trong lòng thấy chua xót.

Nhưng vừa định muốn nói gì đó, Từ Man lại bị Gia Cát Sơ Thanh kéo tay đi, nàng nghi ngờ quay đầu nhìn Gia Cát Sơ Thanh, lại phát hiện hắn nhìn thẳng ra đằng trước một cách thái quá, trông lại có chút giấu đầu hở đuôi.

Không biết hai người này có chuyện gì mờ ám, Từ Man ngồi trên xe ngựa, một hồi lâu, còn phát hiện Gia Cát Sơ Thanh thỉnh thoảng lén nhìn mình, như là đang lo lắng cái gì, nhưng bàn tay nắm lấy nàng, vẫn không buông ra.

Từ Man ngẫm nghĩ vừa rồi từ Phượng Tê Cung đi ra, Gia Cát Sơ Thanh đang còn bình thường, nhưng gặp Tôn Mẫn Hi mới một lúc, hắn liền bắt đầu thấp thỏm lo âu. Vì thế trong đầu đảo một cái, cũng hiểu được mấu chốt sự tình.