Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 3 - Chương 92: Thiên tử xử án




Phò mã hôm nay không mặc quan bào, mà một thân trường bào gấm tứ xuyên, sắc mặt hơi tiều tụy song lưng vẫn thẳng như trước, bước đi vững vàng bình tĩnh, hai mắt hơi rũ xuống nhưng con ngươi vẫn nhìn thẳng, quả là toàn thân chính phái.

“Vi thần Từ Văn Bân khấu kiến hoàng thượng.” Vén áo mà quỳ, tư thế chính trực, tự có một phen khí khái.

Hoàng đế nhìn hắn một cái, thầm khen ánh mắt a tỷ nhà mình độc đáo, miệng lại nói: “Từ Văn Bân, ngươi đã biết tội của mình chưa.”

Từ Văn Bân dập đầu, kính mà không hèn, không chút mảy may kinh hoảng nói: “Thần không biết.”

Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Ngự sử quỳ ở một bên đã cướp lời, chỉ trích: “Từ Văn Bân lớn mật, ngươi rõ ràng là con trai của tội thần Trang Thành, dám lừa gạt thánh thượng và cả công chúa, tội ác tày trời!”

Từ Văn Bân không cử động, cũng không nói. Ngược lại Hoàng đế bị cướp lời không hài lòng nhíu nhíu đầu mày.

Một con cháu hàn môn vừa được tấn chức của Phái Cách Tân, cũng ôm quyền bước lên, cúi đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này là vu khống, chẳng qua là lũ tôm tép nhãi nhép nào đó bôi nhọ rường cột nước nhà, không đáng tin ạ.”

Hoàng đế vừa muốn gật đầu, một người trong Phái Bảo Thủ cũng đi ra, khom người ôm quyền nói: “Không có lửa làm sao có khói, vả lại Từ gia cũng không thể chứng minh Từ Văn Bân đích xác là con cháu nhà họ Từ.”

“Nay Từ lão bệnh tình nghiêm trọng, cũng không thể đến giải thích ngọn nguồn.” Hoàng thượng vịn long ỷ, không mặn không nhạt nói một câu.

“Thần… thần có lời muốn nói.” Như có chút do dự, song vẫn khúm núm đứng dậy.

Hoàng đế liếc mắt nhìn, người đi ra chính là trưởng tử của Từ lão, Đại tư nông đương nhiệm – Từ Văn Thành, đại ca của Từ Văn Bân, trong lòng hoàng đế bỗng nhiên có chút đồng tình với tỷ phu mình.

“Nói đi!”

Từ Văn Thành hai chân có hơi bủn rủn, nội tâm cũng giãy dụa một phen, hắn biết xuất phát từ tình cảm anh em ruột, hắn vạn lần không thể bỏ đá xuống giếng, nhưng ngày ấy Trần Hữu tướng lại nói, nếu hắn không đứng ra mặt vạch trần việc này, ngày sau sợ là sẽ bị Từ Văn Bân làm liên lụy, dù sao chứa chấp con của tội thần, đó là tội lớn sao trảm cả nhà. Nhưng nếu lúc này hắn đi ra xác nhận Từ Văn Bân, lại lấy lý do ‘người không biết không có tội’, tin tưởng Hoàng đế cũng sẽ cấp cho vài phần thể diện, vả lại Trần Hữu tướng có lẽ sẽ cho hắn không ít lợi ích.

Từ Văn Thành hơi khựng lại, cố giữ bình tĩnh, lời hắn muốn nói cũng không phải nói dối, chẳng qua thành thật kể lại chuyện năm đó mà thôi, không xem là kẻ tiểu nhân đạo đức giả được.

“Vi thần là trưởng tử của dưỡng phụ Từ Văn Bân.” nói xong câu này, trong lòng Từ Văn Thành có chút chột dạ, song vẫn kiên trì nói: “Nguyên bản vi thần và gia mẫu cũng không biết Từ Văn Bân không phải là con ruột Từ gia, phải đến gần đây gia phụ bệnh nặng, gia phụ mới kể lại việc này với gia mẫu, thế cho nên gia mẫu đau lòng quá độ, hiện còn đang tĩnh dưỡng tại thôn trang.”

Về phần có phải Từ gia tổ mẫu bây giờ mới biết được thân thế của Từ Văn Bân hay không, không ai biết, cho dù bà ta một mực khăng khăng bây giờ mình mới biết chuyện, người khác cũng không tìm được sơ hở, rõ thật là một cái cớ tự làm mình trong sạch không tệ, dù sao cũng chẳng ai lại đi làm khó dễ một lão phu nhân đột nhiên phát giác con trai mình đã chết từ lâu.

“Vậy… thái phó có nói phò mã chính là con trai của Trang Thành không?” Hoàng đế giương mắt, mặt không chút biểu tình nhìn Từ Văn Thành.

Từ Văn Thành trong lòng chợt đánh thót một cái, cuống quít càng cúi đầu thấp hơn, nói: “Chuyện này thần cũng không biết ạ, gia mẫu chỉ nói lúc gia phụ bệnh nặng mới báo cho bà biết Từ Văn Bân không phải là con ruột Từ gia, mà là đứa bé do Từ gia Đại cô đưa tới.”

“Khởi bẩm hoàng thượng.” Chờ Từ Văn Thành nói đến đoạn này, Từ Văn Bân mới hơi thẳng người nói: “Mấy chục năm trước, Từ gia Đại cô – Trương Từ thị* đã bị thiêu chết trong một trận đại hỏa, điểm ấy Trương gia ở Lạc Dương có thể chứng minh.”

* Trương Từ thị: ngày xưa khi gọi những phụ nữ có chồng bằng “họ nhà chồng + họ nhà mẹ đẻ”

Về điểm này, ai cũng có thể chắc chắc, Trương gia tuyệt đối sẽ không mất mặt mà thừa nhận: con dâu nhà mình không chết cháy ngược lại chạy theo nam nhân khác, nếu phò mã thật sự là con trai Từ thị, vậy không phải chứng minh rằng Trương gia lang quân đã chết kia, trên đỉnh đầu bị treo đám mây xanh biếc sao? (nón xanh)

Từ Văn Thành đương trường nghẹn đỏ cả mặt, tuy lời hắn nói đều là mẫu thân dặn dò, nhưng lúc này hắn mới sực nhớ nếu Từ gia Đại cô thật sự trốn khỏi nhà chồng, còn thay tên sửa họ thành hôn cùng người khác, thậm chí còn không báo với nhà mẹ đẻ. Đây chẳng những khiến cho gia phong nhà họ Từ bị người ta nghi ngờ, mà còn liên lụy đến hôn sự của những cô nương Từ gia đều phải chịu ảnh hưởng sau này, đây cũng không phải là điều hắn muốn thấy.

“Sao? Như vậy liền nói, Từ Văn Thành ngươi cũng không thể chứng minh người năm đó giao đứa bé cho Từ lão chính là tỷ tỷ của Từ lão ư?” Hoàng đế được lên tinh thần, thân mình cũng ngồi thẳng lên vài phần.

Từ Văn Thành nói phải cũng không được, mà nói không phải cũng không xong, liền cứng đờ ngay tại chỗ, nói không ra lời.

Trần Hữu thừa tướng âm thầm khinh bỉ, sau đó khẽ liếc đám người, bên trong lập tức lại đứng ra một vị, ôm quyền nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, năm đó Từ thị kia đúng thật là nhân lúc đại hỏa trốn khỏi Trương gia, dọc đường đi ngang qua Lạc Dương được Ninh gia cứu, sau mới có thể được xem là cô nương thứ xuất của Ninh gia mà gả cho tội thần Trang Thành.”

“Có chứng cớ gì không?” Hoàng đế nhíu mày hỏi.

Khóe miệng người nọ thầm nhếch lên, hiển nhiên mơ hồ có chút đắc ý, khom người nói: “Ninh gia có người có thể làm chứng.”

Trên triều xôn xao một mảnh, đám tiểu bối như Từ Hải Sinh có thể không rõ lắm, nhưng những người đồng lứa hơi lớn tuổi đa phần đều từng nghe nói: sau khi Trực vương Tôn Giản chết không bao lâu, Ninh gia ở Lạc Dương bị người huyết tẩy (tàn sát), chuyện này làm rất bí ẩn, triều đình điều tra rất lâu cũng không có kết quả, rất nhiều thế gia vì chuyện năm đó mà tránh né không bàn tới, sợ bị Ninh gia liên lụy. Hiện tại lại có người có thể tìm được người Ninh gia còn sót lại năm đó. Những ai trên triều còn chưa hiểu ra, trước mắt hầu như đã hiểu được, hôm nay rõ ràng Phái Bảo Thủ đã chuẩn bị hết thảy từ trước, muốn dìm chết phò mã Từ Văn Bân.

“Người có mang đến không?” Hoàng đế hỏi.

Người nọ cười, hồi đáp: “Người đã ở ngoài điện.”

“Tuyên đi.”

Ngay sau đó, thái giám tổng quản bên cạnh lập tức dùng thanh âm chói tai hô: “Tuyên! Người nhà họ Ninh yết kiến!”

Không bao lâu, từ ngoài điện bước vào một bà già gầy còm, ánh mắt né tránh, sợ hãi rụt rè, vừa nhìn liền thấy không giống như đi ra từ nhà thế gia. Người trên triều nhất thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía vị quan viên kia.

“Nô… nô tỳ Hạ thị… thỉnh… thỉnh an hoàng thượng.” phụ nhân kia run lập cập quỳ mọp trên mặt đất, bộ dáng hành lễ cũng có chút ý tứ.

“Ngươi là người phương nào a?” Hoàng đế liếc nhìn Trần Hữu tướng, cũng không vội vàng, chậm rãi hỏi.

Phụ nhân kia run rẩy hai vai, thưa: “Nô tỳ là Hạ thị, từng là ma ma hồi môn của phu nhân Trực vương – Ninh thị ạ.”

“Ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh vợ Trang Thành chính là Trương Từ thị?” Hoàng đế lại hỏi.

“Nô… nô tỳ…” Phụ nhân có chút sợ hãi quay đầu lấm lét nhìn vị quan viên kia, sau khi tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, lập tức dập đầu trả lời: “Nô tỳ từng làm ma ma bên người phu nhân Trực vương, Trương Từ thị kia sau khi chạy nạn ra khỏi thôn trang, đúng lúc phu nhân nhà nô tỳ về thăm nhà liền gặp được.”

“Ngươi là nói, Trương Từ thị là do phu nhân Trực vương cứu trở về Ninh phủ?” Hoàng đế hạ thấp giọng hỏi lại một lần.

“Dạ… phải ạ.” Con ngươi của phụ nhân kia dao động, căng thẳng đến độ nói không ra lời.

“Khởi bẩm hoàng thượng, không nói đến người này có thật là ma ma bên người phu nhân Trực vương hay không, dù sao trận chiến tại Tử Thành Tây Vực năm đó, Trực vương và phu nhân cùng hi sinh vì nước, bên người phu nhân cho dù có người cũng rất khó còn sống mà trở lại Kiến Khang.” Vị quan ban nãy bên Phái Cách Tân mở miệng vừa đúng chỗ trọng điểm, nếu đúng là ma ma thiếp thân bên cạnh phu nhân Trực vương, vậy cớ sao phu nhân Trực vương bỏ mình, còn ma ma này lại sống, từ xưa đến nay trung phó chính là kẻ hầu trung thành, nếu như bất trung, sao còn là người hầu được, sớm nên lấy cái chết để chứng minh trong sạch rồi.

Rất rõ ràng, những lời này bỗng chốc đâm vào lòng phụ nhân kia, bà ta run càng dữ dội.

“Bây giờ hình như không phải là lúc đàm luận bà vú già này có nên sống hay không sống trở về a.” Phái Bảo Thủ vô cùng bất mãn, lại kéo đề tài trở lại nói: “Chỉ cần bà ta có thể chứng minh phu nhân Trang Thành chính là tỷ tỷ ruột của Từ lão, như vậy có thể chứng minh phò mã chính là con trai của Trang Thành năm đó!”

“Nực cười, cho dù bà lão này có thể chứng minh vợ của Trang Thành chính là Từ thị, như thế cũng không thể chứng minh phò mã chính là con của Từ thị được!” một lão thần của Phái Cách Tân lập tức bác bỏ.

“Ai nói không thể chứng minh.” Trần Hữu tướng rốt cuộc vẫn đứng lên, vung tay áo chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, trước đó vài ngày có một người đàn ông tự xưng là quản gia tiền nhiệm của Trang gia, lén lút giao tiếp với người nhà vi thần, hắn từng vì bất mãn hành động của Trang Thành, tự chuộc thân mà rời phủ, nhưng hôm nay lại thương tiếc lão lang chủ cha của Trang Thành không có con cháu kế thừa hương khói, liền bôn ba thăm hỏi, muốn biết con trai mà Từ thị sinh ra năm đó, liệu còn ở nhân gian hay không, kết quả càng điều tra xuống dưới, liền phát hiện năm đó Từ thị giao đứa bé kia cho đệ đệ ruột nuôi nấng, hơn nữa…”

Trần Hữu tướng châm biếm nhìn về phía Từ Văn Bân nói: “Ngay cả công tử và quận chúa, con của phò mã cũng đều biết việc này, lần này có thể là giả chăng.”

Trên triều đình, đám quan viên không tham dự vào hoàn toàn không biết sự tình sẽ phát triển đến nước này, ngay cả con trai con gái của phò mã cũng biết chuyện này, vậy liệu có phải, phò mã thật ra đã biết thân thế của mình, thậm chí còn nghĩ cách ém nhẹm hay không?

Có đôi khi bộ não của con người đúng là vô hạn.

Lúc này, Hoàng đế rốt cuộc cũng lộ ra một tia u sầu.

Trần Hữu tướng thấy vậy cũng bất động thanh sắc nhìn thái giám dẫn cựu nô bộc của Trang gia tiến vào.

Người nọ vừa bước vào, rất dễ dàng khiến cho mọi người nhìn ra một thân võ nghệ trên người hắn, tuy đã lớn tuổi, nhưng đầy tinh thần, hơn nữa giơ tay nhấc chân đều nhìn ra được, hắn nhất định từng là một vị quản gia thân phận không thấp. Những quản gia và ma ma, không phải tùy tiện nói làm là có thể làm, bình thường đều là gia chủ tự chọn, hoặc là được người tiền nhiệm tiến cử, mới có thể đi theo sư phụ hoặc là quản gia ma ma có thể diện học tập, mãi đến khi người tiền nhiệm nghỉ hưu hoặc phạm vào chuyện gì đó, mới có cơ hội ngoi lên, hơn nữa còn phải loại bỏ bớt một vài căn bản cho dù từ quản gia bậc thấp mà làm lên, bước từng bước một lên vị trí tổng quản.

So với ma ma vừa rồi, hiển nhiên hắn xuất hiện nổi bật hơn, cũng càng có lực đáng tin hơn.

“Thảo dân Trang Côn, thỉnh an hoàng thượng.” Một lời điểm ngay ý chính, vừa rồi ma ma kia nay vẫn là thân nô bộc, nhưng vị quản gia tiền nhiệm này đã thoát tịch trở thành người bình dân.

“Hữu tướng nói, ngươi từng là quản gia của Trang Thành?” lời Hoàng thượng hỏi có chút dồn dập, thân mình cũng hơi đổ về trước.

Quản sự kia dập đầu nói: “Chính là thảo dân.”

“Ngươi có chứng cớ gì không?”

Quản sự kia tức khắc từ trong lòng lấy ra một vật, đưa cho thái giám dâng lên xong, hắn mới nói: “Mời bệ hạ xem qua, đây là ấn giám (dấu gốc của ấn triện) mà lão lang chủ Trang gia ban cho thảo dân bảo lưu, vốn là dùng ấn giám này để giữ sổ sách và điều phối nhân thủ, nhưng từ khi lão lang chủ mất, ấn giám này liền bỏ đi không cần dùng nữa, thay đổi dùng một loại ấn giám khác, khi thảo dân rời phủ, chỉ cho phép mang theo loại ấn giám cũ này để làm kỷ niệm.”

Hoàng thượng nhìn ấn giám trên khay, ấn giám kia là một khối ngọc Hòa điền màu xanh trắng, hình dạng mãnh hổ, thân thoáng giương cung, sống động như vị chúa tể sơn lâm đang gầm thét, ngưỡng mặt hướng lên trời, rất có khí phách.