Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 3 - Chương 89: Manh mối mỏng manh




Nếu không có chuyện của Đại hoàng tử và Hoàng Tú Oánh, thì thọ yến lần này của Tần thái mỹ nhân tuyệt đối có thể nói là hoàn mỹ, ngặt nỗi trước khi thọ yến kết thúc đã phát hiện một chuyện bẽ mặt lớn như vậy. Đừng nói Hoàng hậu nổi giận gọi Hoàng mỹ nhân tới mắng một trận, mà Hoàng đế cũng tự mình triệu Tả tướng quân vào cung, lạnh băng mà giáo huấn một tràng, sau đó bảo hắn lĩnh con gái mình về, không có lệnh không cho phép vào cung nữa, hồi phủ đóng cửa tự kiểm điểm.

Về phần Đại hoàng tử và Hoàng mỹ nhân, người trước thì bị phế bỏ mọi chức vụ tại nhiệm, cút về Anh thành* của hắn mà tự kiểm điểm bản thân. Chờ xử lý xong, tuy không bị biếm vị, nhưng rơi vào một kỳ đóng cửa tự kiểm điểm vô thời hạn, người sau đồng dạng cũng đợi tra rõ kết quả xong sẽ tái xử lý. Hai mẹ con nhà này ở một mức độ nào đó, cũng coi như bị giam lỏng một nửa rồi.

* Đại hoàng tử đã đủ tuổi được ban thành, ra ở riêng, chỉ có Thái tử mới ở lại trong cung.

“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!!” gương mặt vẫn luôn ôn hòa mỉm cười của Hoàng mỹ nhân hiện tại đầy vẻ dữ tợn của sự phẫn hận, hai đầu gối đau nhức tê buốt đều đang chiêu cáo nỗi sỉ nhục mà nàng phải chịu đựng ở Phượng Tê Cung trước đó. Ả đàn bà kia! Con đàn bà giả dối đáng ghê tởm, cư nhiên dám bắt nàng quỳ gối trước cửa Phượng Tê Cung, trước mặt nhiều cung nữ thái giám như vậy, bắt quỳ suốt hai canh giờ mới giống như tống cổ một con chó, mà cho nàng trở về.

Nữ quan thiếp thân bên cạnh đau lòng đỡ Hoàng mỹ nhân, nói: “Mỹ nhân hay là nhanh chân trở về xoa đầu gối một chút đi, cái này nếu để chậm, sợ là không hay.”

“Ngươi nói, người của chúng ta phải chăng có ai đã để lộ tin tức?” Vào tẩm cung, Hoàng mỹ nhân nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, vừa nằm xuống sập liền lập tức nói.

Nữ quan thiếp thân hầu hạ Hoàng mỹ nhân cởi quần trong, nghe vậy dừng tay lại, ngẩng đầu không thể tin nói: “Không thể được ạ, lần này người truyền tin đều thân tín của Hoàng phủ đưa tới.”

Hoàng mỹ nhân day day huyệt thái dương, bực dọc nói: “Nói cũng đúng, nhưng chuyện đến trước mắt sao lại biến thành như vậy?”

Hiện tại nàng có thể đoán được qua vài ngày sẽ phát sinh chuyện gì, đứa cháu gái con cờ Hoàng Tú Oánh kia khẳng định sẽ bị phế rồi, chẳng những không thể mang đến lợi ích, ngược lại còn làm mất mặt nhà họ Hoàng. Lúc trước thấy nó còn có chút khôn vặt, mặc dù gặp chính sự thì có chỗ bất đồng, nó còn có chút tật xấu là hư vinh tự phụ, nhưng suy cho cùng cũng là con gái của ca ca mình, tương lai cấp cho một phần thể diện gả vào một nhà trong sạch là ván đã đóng thuyền. Lại chẳng ngờ cuối cùng gặp phải kết quả thế kia, Hoàng mỹ nhân có thể đoán được sau này ca ca và Giang thị kia e là sẽ sinh khoảng cách với mình.

Lại nói đến con trai mình, đừng nói là phủ công chúa, mà cả Ngô quốc này, hễ là gia tộc hơi có quyền thế cũng sẽ không đem con gái gả cho một nam nhân có nghi vấn đoạn tụ (gay), còn là một nam nhân lăng nhăng bừa bãi với một tên thị vệ vừa xấu xí vừa không có phẩm cấp, quan trọng nhất là còn nổ ra chuyện gièm pha rằng tên thị vệ kia thế nhưng không nguyện ý, Đại hoàng tử đành dùng vũ lực cưỡng bức! Quả thực là muốn chọc nàng tức đến đau gan mà.

“Ngươi nói, có đúng là Thục Mẫn đã dùng thuốc kia không?” Hoàng mỹ nhân lại tái phát bệnh đa nghi.

Nữ quan rất chắc chắn nói: “Chỗ Lại nữ quan có người của chúng ta, dùng hay không dùng một thời gian là có thể biết, cho dù nàng ta có nửa đường trở quẻ, người của chúng ta cũng sẽ tráo thành loại thuốc kia.”

Hoàng mỹ nhân bốc hỏa, xoa ngực nói: “Vậy ngươi nói, cớ sao người trong phòng lại đổi thành Tú Oánh và Mẫn Tiêu đây?” (Đại hoàng tử: Tôn Mẫn Tiêu)

Nữ quan cũng không nghĩ ra, theo kế hoạch của họ, đưa Từ Man bị ngất vào căn phòng kia, chờ Đại hoàng tử đi vào cùng Từ Man hoàn thành chuyện tốt, đợi lát sau Từ Man tỉnh lại, uy hiếp dụ dỗ một phen, bất luận nàng có nguyện ý hay không cũng sẽ trở thành vợ chồng. Đến lúc đó dù là Hoàng đế cũng không còn cách nào khác mà phải thu xếp hậu quả. Hơn nữa bọn họ đã có chuẩn bị, ngụy tạo chứng cứ Từ Man cùng Đại hoàng tử đã có thời gian dài tư thông với nhau, lại không ngờ rằng, hết thảy mọi chuyện đều công cốc.

“Chẳng lẽ, trong cung có ai đó đang theo dõi chúng ta, còn cứu Từ Man?” Hoàng mỹ nhân cư nhiên cũng nghĩ đến một điểm như Hoàng Tú Oánh, mà không hề đem Từ Man để vào mắt – một cô bé ngày thường thoạt nhìn không có mấy bản lĩnh. (ôi ta buồn cười=)))

Nữ quan không nói, có vài lời không phải kẻ làm nô tỳ như nàng nên nói. Nàng cởi quần trong của Hoàng mỹ nhân ra, quả nhiên nhìn thấy trên đầu gối bầm tím hai khối, sưng phủ lên trông cực kỳ đáng sợ.

“Mệt cho Viện Nhi vẫn luôn sắm mặt đen trước mặt Từ Man, Mẫn Tiêu vậy mà còn không nắm được (2 anh em người đánh người xoa), con oắt Từ Man kia đúng là cái đứa mặt lạnh lòng dạ sắt đá, y hệt bà mẹ chết tiệt của nó.” Hoàng mỹ nhân vì đau mà mặt nhăn nhó, trông càng khó coi, nàng cũng không quên khi Đại trưởng công chúa hòa ly với ca ca, mọi người nhìn nhà họ Hoàng bằng con mắt thế nào, đến cả nàng ở trong cung cũng bị đám tiện nhân chết tiệt kia chê cười.

Nữ quan dùng dầu thuốc cẩn thận xoa bóp, hôm nay nếu không xoa tan hết máu bầm, ngày mai sẽ đọng nước, đến lúc đó lại càng sưng đau thêm.

“Cả kế hoạch ban đầu, toàn bộ đều trở thành phế thãi, chờ bản cung thương thế tốt hơn, sẽ giành cho Trần mỹ nhân kia một tin tức ‘cực tốt’.” Hoàng mỹ nhân gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Chẳng quan tâm người trong cung sống một ngày bằng một năm như thế nào, từ hôm ấy sau khi hồi phủ, Từ Man vẫn ăn ngon ngủ ngon, giống như là đem nỗi sợ hãi đối với tình tiết truyện và vòng sáng của nữ trư (nữ chính) qua mấy năm nay, mà toàn bộ sơ tán ra ngoài. Sau lần đó, nghe nói Hoàng Tú Oánh được Tả tướng quân lĩnh về, nhốt trong nhà. Từ Man chỉ biết ở trong sách, bàn tay vàng nghịch chuyển càn khôn của Hoàng Tú Oánh, lần này lại không có phát huy ra, hơn nữa bất luận sau này Hoàng Tú Oánh có làm gì nhưng cuối cùng nàng ta không chen tay vào trong hoàng cung được nữa, Hoàng mỹ nhân cũng sẽ không sử dụng nàng ta nữa, quan trọng nhất là, ưu thế “sống lại” của Hoàng Tú Oánh, có thế nào cũng không dùng trên cuộc chiến đoạt đích được. (đoạt đích: giành ngôi)

Nay trên triều đình, phủ Tả tướng quân xảy ra chuyện chê cười, Đại hoàng tử cũng không dính líu tới phái Cách Tân, những thủ hạ của Tả tướng quân e là cũng sẽ vì chuyện này mà tạm thời ngủ đông. Hoàng đế cữu cữu nếu nắm chắc thành công, hẳn là có thể nhân thời gian này mà phản công từng bước. Về phần Hoàng mỹ nhân, nếu Từ Man đoán không nhầm, bà ta nhất định sẽ y như tình tiết trong sách, lén đầu nhập vào Trần Hữu tướng, bởi vì Trần mỹ nhân không có con trai, nếu Trần Hữu tướng muốn kéo dài huy hoàng của Trần gia đến đời sau, vậy thì chỉ có ủng hộ Đại hoàng tử mới là con đường duy nhất của hắn.

Từ Man bất nhã ngáp một cái, có lẽ nàng nên thử chủ động xuất kích? Nhân lúc Trần mỹ nhân và Hoàng mỹ nhân còn đang dò xét nhau. Nhưng còn cần phải thuyết phục mẫu thân và cữu mẫu nữa, dù sao Trần mỹ nhân và Hoàng mỹ nhân ngày thường đều tranh đấu với nhau, thậm chí có lời đồn, Trần mỹ nhân sở dĩ không sinh con trai được là do Hoàng mỹ nhân động thủ, đương nhiên, đây cũng chỉ là lời đồn.

“Hai ngày nay muội cứ ở lỳ trong phòng, sao không ra ngoài một chút?” hiếm thấy Từ Hải Sinh vui vẻ ra mặt tìm đến Từ Man.

Từ Man quan sát hắn từ trên xuống, cười giỡn nói: “Mặt mày hớn hở thế kia. Chẳng lẽ là a nương chọn trúng cô nương nhà nào cho huynh rồi?”

“Nói bậy!” Từ Hải Sinh đỏ mặt, trách cứ: “Con gái con lứa, ăn nói linh tinh như vậy, cẩn thận huynh nói cho ma ma giáo dưỡng của muội.”

“Dạ, dạ, dạ, muội sai rồi!” Từ Man dửng dưng như không, dù sao đại ca có hù vài lần, cũng không nỡ nói cho ma ma.

“Muội đấy!” Từ Hải Sinh bất đắc dĩ cười khổ, sau lại nói: “Huynh đã liên lạc với quản sự Trang gia rồi.”

Từ Man nhỏm người dậy, lông mi run run, kích động nói: “Thật sao?”

Từ Hải Sinh gật gật đầu nói: “Xác thực, là ông ta liên lạc với huynh.”

Từ Man nghiêng đầu, mím môi lộ ra đôi má lúm đáng yêu, sau đó nói: “Có phải ông ta tìm A đa không có kết quả, mới tìm tới huynh đúng không?”

Phụ thân Từ Văn Bân đột nhiên hoàn toàn không hề có hứng thú với thân thế của mình, biến chuyển này Từ Man và đại ca cũng có thể lý giải. Ở lúc ngươi gần như có tất cả, có người đặt một cái hộp trước mặt ngươi, mở ra có thể là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu, thậm chí chuyện xấu càng nhiều hơn, đại đa số người có lẽ sẽ lựa chọn làm như không thấy, cất chiếc hộp kia ở một nơi nào đó trong ký ức, để nó từ từ phủ đầy bụi, cho dù trong chiếc hộp có chứa nội dung mà ngươi muốn biết nhất.

“Phụ thân gần đây đổi ý, quản sự Trang gia cũng cảm thấy thế cho nên mới đến chỗ huynh.” Từ Hải Sinh do dự nói: “Huynh không nói ra hết, mà là lập lờ nước đôi.”

“Không sao cả.” Từ Man giải thích nói: “Không cần nói quá rõ với ông ta, dù sao điều hai người muốn biết đều giống nhau, không nói hết, sau này cũng sẽ không có phiền toái gì lớn.”

Từ Hải Sinh đồng ý: “Huynh cũng nghĩ vậy, cho nên đã lấy được bức họa của Trang phu nhân.”

Từ Man hai mắt sáng rực, vươn tay nói: “Đem ra cho muội xem.”

Từ Hải Sinh cho mọi người lui ra, mới cẩn thận từ trong lòng lấy ra một tờ giấy tuyên thành mỏng, trải lên bàn.

Từ Man vừa nhìn bức họa này, nhất thời có vài phần thất vọng, cũng có vài phần thấy may mắn, bởi vì người trong bức họa, vừa không giống phụ thân cũng không giống tổ phụ, lại không có nét nào hao hao với nàng hay đại ca.

Trong bức họa là một vị mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp cũng không nổi trội lắm, chỉ cảm thấy nhu hòa, ngũ quan tú lệ, tuy nhiên đối với người thường xuyên ra vào cung như Từ Man mà nói, chỉ có thể xem như là một giai nhân thanh tú.

“Chỗ này…” Từ Hải Sinh chỉ lên bức họa của Trang phu nhân nói: “Khóe miệng bà ta có một nốt ruồi.”

Từ Man thầm ghi nhớ, tiếp tục quan sát tỉ mỉ, dù sao nếu thật sự là Từ thị, bà ta muốn thay đổi nét đặc trưng của mình, thêm một nốt ruồi cũng rất dễ dàng.

“Còn có nơi này, mặc dù trên bức họa không có, nhưng quản sự kia nói, trên trán Trang phu nhân có một vết sẹo.” Từ Hải Sinh có chút phiền muộn nói: “Không biết có phải lưu lại lúc ở Trương gia hay không.”

Từ Man thầm ghi nhớ trong lòng, chính nàng cũng để ý Trang phu nhân có một điểm đặc biệt khác, bà chẳng những có mỹ nhân tiêm*,mà đầu mũi có hơi nhô lên, trên thị giác thoạt nhìn giống như lồi lên. Theo như Từ Man biết, xung quanh nàng người có tóc mỹ nhân tiêm không nhiều lắm, càng khỏi nói đến chóp mũi nhô lên, nếu không phải thủ pháp của vị họa sĩ này rất cao, nàng chắc chắn cũng sẽ không để ý tới.

* Mỹ nhân tiêm: đường chân tóc ở chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M gọi là “mỹ nhân tiêm”. Điểm này tùy thuộc vào gien.

“Mau cất đi, mặc kệ có phải Từ thị hay không, cũng là bức họa của Trang phu nhân, nếu để cho người nào có tâm tư nhìn thấy, không tốt cho phủ chúng ta.” Từ Man gấp bức họa kia lại, trả lại cho Từ Hải Sinh, Từ Hải Sinh càng hiểu điều đó rõ hơn Từ Man, đương nhiên sẽ không nhiều lời.

“Còn nữa, huynh điều tra được trong thành Kiến Khang, quả thật có một vị phu nhân, từng là bạn bè khuê phòng của Từ thị lúc còn trẻ, sau này Từ thị chuyển đến Kiến Khang, bọn họ không còn liên lạc, đến khi bà ấy tái giá vào Kiến Khang, Từ thị cũng đã gả đến Lạc Dương, hai người cứ thế lỡ nhau.” Từ Hải Sinh không nén được vui mừng trong lòng, lại tiếp tục nói: “Hiện tại người biết bà ta từng là bạn bè với Từ thị cũng không nhiều.”

“Vậy bà ấy gả vào nhà nào, bây giờ chắc tuổi tác cũng không còn trẻ.” Từ Man cảm thấy chuyện này có phần quá mức thuận buồm xuôi gió.

“Bà ta chính là mẹ của Lễ quan đại phu – Bùi thị, lại nói tiếp, cũng có thể là người quen, vị này cũng là dì của mẹ Chu đại cô nương – bạn thân khuê mật của muội đó.” Từ Hải Sinh cảm thấy đây là ông trời giúp hắn, nếu là người không quen, hoặc là người thuộc phái Bảo Thủ, quả thật là không tiện đi hỏi thăm rồi.

Từ Man lập tức vỗ bàn, quyết định ngay ngày mai liền đến Chu phủ.