Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 2 - Chương 37: Chọn thư đồng




Sau một tháng bị cấm túc tự kiểm điểm, Thục Mẫn và Thục Viện rốt cục cũng được thả ra, lúc gặp lại Từ Man tuy rằng hận ý trong mắt càng nhiều hơn, nhưng cũng không dễ dàng động thủ, nhiều nhất chỉ là ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, đôi khi còn bị Từ Man chặn nghẹn chết khiếp, tình huống như thế khiến Từ Man cực kỳ vừa lòng, dù sao cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bắt tay giảng hòa cùng hai vị công chúa này, không nói tính cách của hai bên không hợp, mà nói đến hai nhà phía sau đại biểu cho lợi ích đoàn thể, nhất định ở tương lai trưởng thành, sẽ có một phen tranh đấu.

Cuộc sống cứ chậm rãi trôi qua, cuối thu lá rụng, gió đông cũng bắt đầu nổi lên, bởi vì mấy vị công chúa tuổi dần lớn lên, hơn nữa Hoàng hậu cùng mấy mẹ đẻ của các công chúa trong cung đều nghĩ bây giờ Cung học của nữ tử quá ít ỏi, bèn thương lượng, chuẩn bị tìm thư đồng cho các vị công chúa, đương nhiên, Từ Man cũng muốn chọn một vị làm bạn học cùng mình.

Kỳ thật, Từ Man rất bội phục Hoàng mỹ nhân, ban đầu bà ta chính là muốn đưa Hoàng Tú Oánh vào Cung học, dưỡng tại bên người, sau Thục Viện công chúa bị phạt, hẳn là bà ta không muốn gây chú ý quá mức, bèn dứt khoát liên lạc với mẹ đẻ của mấy vị công chúa, cho mọi người đều tuyển một vị thư đồng, như thế Hoàng Tú Oánh vào cung, nhất định danh chính ngôn thuận hơn nhiều so với lúc trước. Thật không biết Hoàng mỹ nhân là người thông minh như vậy, Hoàng Tú Oánh đã cho bà ta bao nhiêu mê hồn dược, mới có thể tận tâm cất nhắc một thứ nữ như nàng ta.

Tiếp theo, hay tin nhóm công chúa tìm kiếm thư đồng, Hoàng đế hưng trí, ngay cả đám hoàng tử cũng không buông tha, toàn bộ đều yêu cầu tuyển ra một thư đồng. Nhưng ở trong mắt đám trẻ bọn chúng, thư đồng chính là người tương lai làm bạn cùng học cùng chơi, nhưng ở trong mắt những người có ý đồ, sau lưng những thư đồng này, mang đến thế lực và ảnh hưởng, sợ là sẽ hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp quyết định đến tương lai của đứa nhỏ sau khi lớn lên, nghiêm túc mà nói, thư đồng rất có thể là thành viên nòng cốt ban đầu của phe hoàng tử, không thể nói là không quan trọng.

Ngược lại, Từ Man cùng cặp sinh đôi lại thoải mái rất nhiều, bọn họ chỉ đại biểu cho phủ Đại trưởng công chúa cùng với đích tử của Từ gia, không liên quan đến chuyện triều chính. Cho nên, Đại trưởng công chúa và Từ Văn Bân vẫn hy vọng, cặp sinh đôi có thể lựa chọn con cái nhà xuất thân hàn môn, hoặc là thế gia có gia đạo sa sút, không cần quá thông minh, nhưng nhân phẩm nhất định phải ngay thẳng, miễn cho liên luỵ phá hỏng thanh danh phủ Đại trưởng công chúa. Về phần Từ Man, yêu cầu của cha mẹ đối với nàng chính là, thích là được rồi, không có gì khác.

“Ta nói hôm nay sao mà vừa nói lạnh cái cái lạnh liền thế.” thân mình Thục Gia đã tròn như trái cầu, hiện tại mặc thành một trái cầu còn lớn hơn nữa, rụt cổ đứng sau Từ Man, miệng còn đang nhai đồ ăn nhóp nhép.

Từ Man cầm trái huân cầu* từ trong tay Thanh Mai, cúi đầu ngửi ngửi, vừa lòng gật đầu với Thanh Mai. Từ sau khi Bích Lan bị đuổi về nhà, nàng quan sát mấy ngày, còn cùng Hồng Thược và Niên ma ma thương lượng xong, mới quyết định chọn nha hoàn tam đẳng Thanh Mai này, thay vào vị trí nhị đẳng của Bích Lan, lại để cho mẫu thân đưa đến một nha hoàn tam đẳng bổ khuyết vào.

(* huân cầu: lư hương hình cầu, là một vật dụng tinh xảo dùng để đốt hương thời cổ đại, như cái tên của nó, hình cầu. Bên trong gắn hai vòng tròn đồng tâm, ở giữa gắn một cái chén nhỏ, lợi dụng công năng của hai trục vòng tròn đồng tâm bên trong, mà bất luận huân cầu chuyển động như thế nào, hai vòng tròn cũng chuyển động theo, do đó chiếc chén nhỏ ở giữa có thể duy trì trạng thái cân bằng, không bị đổ hương đốt ra ngoài)

Tính cách của Thanh Mai cùng Bích Lan hoàn toàn bất đồng, Bích Lan không giỏi ăn nói, mà Thanh Mai lại dám giảng dám nói, lúc trước Từ Man rất sợ loại nô tỳ khéo ăn khéo nói này, bởi vì chính nàng cũng không giỏi ăn nói, luôn sợ loại nô tỳ lẻo mép này không giữ mồm giữ miệng, lại rước họa đến, nhưng chuyện của Bích Lan đã cảnh tỉnh Từ Man, bản thân nàng có thể thiếu ngôn quả ngữ (ít nói), nhưng bên người nàng nhất định phải có một tỳ nữ miệng lưỡi linh hoạt, ít nhất, lá gan của Thanh Mai lớn hơn Bích Lan nhiều, trước mắt xem chừng cũng biết làm việc, rất nhiều việc Từ Man còn chưa kịp nghĩ tới, nàng ta đã chuẩn bị trước một bước. Điều này làm cho việc dạy dỗ chuẩn bị lui thân của Hồng Thược thành công và tự hào, Từ Man sai sử cũng thuận tiện hơn hẳn.

“Hương huân cầu của ngươi thật đặc biệt.” Nuốt xuống một miệng đồ ăn, Thục Gia ghé sát lại háo hức nói.

Từ Man cười, xoay tròn quả huân cầu chạm rỗng bằng bạc trong tay, trả lời: “Đây là bằng hữu của A đa ta tặng, nói là miêu ngân.” (đồ bạc của dân tộc Miêu)

“Miêu ngân?” trừ bỏ ăn ra, những cái khác Thục Gia cũng không hiểu biết nhiều lắm.

“Nghe nói là ở Miêu Cương, nơi đó mấy cô nương ăn mặc khác xa với chúng ta, hoa văn trên quần áo rất đẹp, váy cũng ngắn hơn so với chúng ta, từ đầu đến chân, trang sức bằng bạc đếm không xuể, đặc biệt quan mão linh tinh, còn hoa lệ lộng lẫy hơn so với mũ phượng thành hôn của chúng ta đấy.” Từ Man không biết tộc Miêu nơi này cùng kiếp trước có điểm gì khác nhau, chỉ lựa mấy chuyện mà mình nhớ, bất quá quả hương huân cầu miêu ngân này, quả thật nàng rất thích.

“Lần trước không phải mẫu hậu đã tặng ngươi một cái gì bác… Cái gì lô đó sao?” Thục Gia vỗ vỗ vụn bánh trong tay, lại để cho cung nữ lau tay, rồi mới cầm qua chiếc hương huân lô kia nói.

“Là Bác sơn lô*.” Từ Man gõ đầu nàng, từ dạo có lần nàng chăm chú ngắm nghía một quả lư hương hình cầu, Hoàng hậu liền biết nàng thích mấy thứ lư hương linh tinh này, bèn đặc biệt sai người vào kho tìm một chiếc Bác sơn lô đầy bụi, và cả nhựa cây Tô hợp hương** phối hợp cho nàng.

(* Bác Sơn lô: một loại lư hương thời Hán – TQ, thường được làm từ đồng thau hoặc gốm sứ, bên trên có nắp, nắp hình nhọn, chạm rỗng, bên ngoài chạm khắc hình núi non trùng điệp, là núi Bác Sơn (một trong 3 tòa tiên sơn trên biển – theo tương truyền đời Hán))

Thục Gia lắc đầu, đem hương huân cầu thả lại trong tay Từ Man, kéo nàng đi về hướng Túy Đan Viên của thiên điện Phượng Tê cung, miệng còn nói: “Ngươi từ lúc nào lại muốn làm mấy chuyện phong nhã này thế?”

Từ Man cười khẽ, đuổi theo cước bộ của nàng, tự giễu nói: “Bác sơn lô đốt hàng chân hương (thơ của Tiết Phùng), ta ngay cả hương gì cũng không phân rõ, chẳng phải là học đòi văn vẻ sao?”

Hai người vội vàng vào Túy Đan viên, nơi này vốn là một vườn hoa mẫu đơn, bởi vì trồng đủ loại hoa mẫu đơn, đế vương thấy như say, liền đặt tên là Mẫu Đơn Viên, sau triều đại thay đổi, mẫu đơn không còn, nhưng tên vẫn còn, chẳng qua tăng thêm không ít cây cỏ khác, trong đó Từ Man thích nhất là hoa hồng, cũng chính là loại hoa nở rộ đẹp nhất ở đây.

“Sao đến trễ vậy? Thời tiết lạnh như thế, lần sau không được chạy lung tung nữa.” Thục Thận công chúa vẫn là bộ dáng trưởng tỷ, qua năm nàng đã mười tuổi, rất nhiều thứ cũng phải học khác họ, đặc biệt là lễ nghi của công chúa thì không thể tùy tiện được. Nàng ta thế nhưng luôn luôn xem trọng cái danh trưởng công chúa kia.

Thục Gia lấp ló sau lưng Thục Thận, lén làm mặt quỷ với Từ Man. Từ Man nín cười, qua loa trả lời Thục Thận, rồi dẫn Thục Gia đi lên lầu các trong viên, chắc chắn lúc này Hoàng hậu và Đại trưởng công chúa còn có vài vị trưởng bối đều đang ở đó.

Vào trong lâu, huân hương phiêu tán, bên trong tiếng nói tiếng cười, quả nhiên đã đến không ít người. Cởi áo choàng dày, Từ Man cùng Thục Gia đi vào phòng khách, nhất thời, thanh âm trong phòng khách nhỏ đi nhiều.

“Thỉnh an Hoàng hậu cữu mẫu/ mẫu hậu.” Hai đứa bé không lớn mấy, quy củ hành lễ vạn phúc, bất luận ngày thường thế nào, hôm nay có người ngoài ở đây, sao có thể phá hư quy củ.

“Nhanh lại đây, sao muộn thế, cữu mẫu có bảo Thục Thận ra cửa đón, có chạm mặt không?” hôm nay Hoàng hậu ăn mặc rõ ràng phú quý hơn ngày thường, tuy nói hôm nay Tứ hoàng tử không chọn thư đồng, nhưng nàng vẫn muốn kiểm tra thái độ của những quan gia này, phái Cách Tân cùng phái Bảo Thủ gần đây càng trở nên lục đục.

Từ Man cười níu tay áo Hoàng hậu, làm nũng nói: “Thấy bên ngoài lá khô rơi đầy, giẫm lên kêu lạo xạo, thấy vui vui, vừa đúng lúc gặp đại biểu tỷ.”

Từ Man vừa dứt lời, Thục Thận liền đi vào phòng khách, thi lễ với Hoàng hậu, rồi ngồi vào chỗ của mình, Thục Mẫn bên cạnh lập tức sáp lại, hai người thầm thì to nhỏ.

“Lá khô có gì đẹp mà xem, quả là con nít.” Hoàng hậu cùng Đại trưởng công chúa nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười sủng nịnh.

Đại trưởng công chúa vươn tay kéo vạt áo Từ Man, lại sửa sang mép búi tóc cho nàng nói: “Đi ngồi xuống đi, một lát nếu có vài người đến thỉnh an, con chớ có tùy hứng đấy.”

Từ Man ngoan ngoãn đáp lời, lại lôi Thục Gia ở một bên làm chim cút đi đến một vị trí trống ngồi xuống. Thục Gia nhìn trái nhìn phải, phát hiện mẹ đẻ của mình – Giang lương nhân đang ngồi ở trong góc thỉnh thoảng còn nói vài câu với Đào lương nhân bên cạnh, chỉ ngẫu nhiên nhìn tới nàng, Thục Gia nhẹ nhàng thở hắt ra, lại đem ánh mắt chăm chú vào mớ điểm tâm trên bàn.

Không để ý đến Thục Gia lại bắt đầu len lén nuốt nước miếng, Từ Man tựa lưng ra sau, nhìn những phu nhân đối diện và cả các cô nương bên cạnh họ, có lớn có nhỏ. Vì đám thư đồng của hoàng tử đều đang do Hoàng đế cùng các hoàng tử tuyển chọn, lại tuyển ở Thừa Càn cung, phi tử hậu cung không thể triệu kiến, cũng đi không được, cho nên những phi tử có con trai vào Cung học, liền ở lại chỗ Hoàng hậu, xem như xem chút náo nhiệt, thuận tiện nhìn ngắm những cô nương kia.

Dĩ nhiên, Hoàng Tú Oánh cũng có ở đây, nhưng mẫu thân của nàng ta thân phận rất thấp, cho nên cũng không có người dẫn dắt, chỉ phải dựa vào Hoàng mỹ nhân, nền nã khéo léo tán gẫu cùng các phu nhân tò mò bên cạnh, nom vẻ mặt của mấy phu nhân kia, xác nhận cực hưởng thụ.

Lại nói, có lẽ là bản nguyên tác muốn biểu đạt quá trình làm thế nào một tiểu thứ nữ với bộ dạng bình thường đánh đổ được quận chúa tôn quý mỹ mạo ngốc nghếch. Cho nên Từ Man thấy, dung mạo của Hoàng Tú Oánh thật bình thường. Mặc dù trong lơ đãng cũng thấy có nét giống như trong sách viết, con ngươi bao hàm trí tuệ vô tận kia, sẽ thoáng hiện lên ánh tự tin. Nhưng xét về tổng thể, bộ dạng khí chất của Hoàng Tú Oánh không có một chút lực công kích nào, có thể là để làm cho người xung quanh thực dễ dàng thổ lộ tình cảm với nàng ta.

Nhưng dung mạo của Từ Man lại hoàn toàn tương phản, mới 6 tuổi, dung mạo đã có khuynh hướng diễm lệ, điều này có thể tưởng tượng được, lớn lên sẽ trở thành nữ tử như thế nào, trong sách cũng có nói, quận chúa là một mỹ nhân kiêu ngạo.

Từ Man vô thức bĩu môi, ngực to não phẳng gì chứ, nay đổi thành nàng rồi, ngực to nàng không sợ, ngốc nghếch gì đó đã đổi linh hồn rồi, hẳn là không đến mức nào đâu.

“Quận chúa thật hăng hái a.”

Lại là giọng điệu khiêu khích, Từ Man giương mắt lên, trong bụng nín cười, nếu nói ngực to não phẳng, sợ là trước mặt cũng có một vị.

“Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó!” dẫu sao cũng không dám càn rỡ, cô bé kia thấp giọng vài phần.

Từ Man ngược lại ngạo mạn nói: “Ta không thèm nói chuyện với đứa vô lễ.”

“Ta vô lễ chỗ nào?”

Từ Man nhìn gương mặt Hà Ái Liên đối diện, ba năm quả nhiên cũng lớn lên không ít, có điều tính khí không bớt đi chút nào, tuy nói không còn duy ngã độc tôn (chỉ có ta là tôn quý nhất) như ba năm trước ở bữa tiệc mừng thọ của Gia Cát lão phu nhân, nhưng cảm giác ưu việt khiến cho người ta chán ghét, vẫn làm nàng buồn nôn.

Cha của Hà Ái Liên là một trong bốn đại tướng quân trấn thủ biên cảnh Ngô quốc, mà cô bà (cô của cha) của nàng lại là chính thê của Hữu thừa tướng có quyền thế nhất hiện nay, mẫu thân của Đại công chúa Thục Thận – Trần mỹ nhân chính là đích nữ của cô bà Hà Ái Liên, nói cách khác, Đại công chúa Thục Thận và Hà Ái Liên là chị em cô cậu, không thể không nói, nàng ta quả thật có vài phần vốn liếng để kiêu ngạo.

“Cùng lắm chỉ là một đứa con gái của tướng quân, gặp công chúa và quận chúa, đã không hành lễ, còn dương cằm lên, đây chẳng phải là khinh thường hoàng gia sao?” Từ Man kéo Thục Gia bên cạnh qua, nhếch môi, chất vấn nói.

Thục Gia ngay cả nghe cũng chưa kịp nghe, liền thẳng thừng nói: “Đúng thật là lớn mật!”

Từ Man thiếu chút nữa phì cười.