Nửa đêm, Diệp Phàm lặng lẽ đến phòng khách, lấy ra miếng ngọc lúc sáng anh lấy được từ trong tay Lý Thế Hằng, ánh mắt hiện lên về kϊƈɦ động.
Linh Bích!
Miếng ngọc bội này hóa ra là Linh Bích hiếm thấy, bên trong ẩn chứa bao tinh hoa của đất trời.
Linh Bích chỉ có thể tồn tại ở mạch khoáng sản đặc biệt, nếu người luyện võ nào có đuợc Linh Bích thì rất có lợi, có thể nói là ngàn vàng khó tìm.
Anh không ngờ Lý Thế Hădng có một miếng Linh Bích, lại còn là một miếng to như vậy. Nếu đem bán đấu giá cho những người luyện võ thì giá thấp nhất cũng phải là hai mươi triệu, thậm chí còn nhiều hơn.
Bởi vì đây là vật vô giá!
Diệp Phàm ép khí vào đan điền, bổ thiên quyết vận chuyển, Linh Bích trong tay anh dần noang lên, sau đó tỏa ra một màn sương trắng.
Diệp Phàm hấp thụ màn sương này, anh cảm thấy toàn thân rất thư thái, lỗ chân lông trêи cơ thể đều nở ra.
Hôm sau, Diệp Phàm lái chiếc BMW đưa Hàn Tử Di đi học, sau đó đưa Hàn Tuyết đến công ty.
Khi chạy đến công ty thương mại Thiên Bảo, bảo vệ giữ cửa lập tức cúi chào, đây là một trong những điều lệnh do Phó tổng giám đốc Hàn Húc Đông đưa ra cho anh ta vào hôm qua.
Nhưng khi thấy người đến là Diệp Phàm và Hàn Tuyết, anh ta thoáng ngạc nhiên.
Đây là BMW 7 Series, trước đây Hàn Tuyết vẫn luôn đi Passat mà.
Lẽ nào?
Tròng mắt tên bảo vệ đảo quanh, anh ta lén lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh cảnh tượng hai người kia bước xuống xe.
Diệp Phàm dừng xe lại, hai người đang định đi vào công ty thì điện thoại anh bỗng đổ chuông.
Đọc tin nhắn dược gửi tới, anh khẽ nhíu mày.
"Xảy ra chuyện gì à?" Hàn Tuyết hỏi.
"Không sao, chút chuyện nhó thôi, anh đi xử lý", Diệp Phàm vội nói.
"Ừ, anh chú ý an toàn đấy!", Diệp Phàm không muốn nói nên Hàn Tuyết cũng không hỏi nhiều, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
"Em đừng nghĩ nhiều, thật sự không có chuyện gì đâu”, Diệp Phàm nói một câu rồi quay đầu xe, lái chiếc BMW ra ngoài.
Vừa rồi là tin nhắn Diệp Trung gửi cho anh, nói cho anh biết phu nhân của ông ta đang đợi anh ở tập đoàn Hoàng Minh.
Phu nhân là ai?
Người được Diệp Trung gọi là phu nhân chỉ có mẹ ruột của anh - Chu Tình!
Diệp Phàm không hiểu Chu Tình đến tìm anh làm gì. Còn hai tháng nữa mới bắt đầu việc hiến tủy cho em trai, bây giờ có phải hơi sớm không?
Anh lái xe đến tập đoàn Hoàng Minh với bao nghi ngờ.
Sau khi đỗ xe, Diệp Phàm đi vào đại sảnh văn phòng làm việc tập đoàn Hoàng Minh. Anh phải nói với lễ tân để người ta thông báo cho Diệp Trung xuống đón anh lên.
Nhưng khi bước vào đại sảnh, anh đã nhìn thấy ba người, khóe miệng bỗng chốc nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Anh đã quên hôm nay là ngày Viên Ngọc Cương đến báo danh thực tập.
Người ở trước mặt anh chính là Lưu Thải Liên, Viên Hà Nguyệt và Viên Ngọc Cương.
Đi làm mà cần tới mẹ và chị đưa di, đúng là đứa con trai "cưng" của mẹ.
Diệp Phàm quả thật không dư hơi để dè bửu loại đàn ông như vậy, quá vô dụng.
Anh tiến đến vài bước thì nghe giọng hơi lo lắng của Viên Ngọc Cương "Mẹ, mẹ nói xem chúng ta đợi đã lâu vậy rồi mà cũng không có người xuống đón, chẳng lẽ đã xảy ra thay đổi gì nên cho chúng ta leo cây sao?"
Lưu Thái Liên khẽ cười, vỗ vai Viên Ngọc Cương đầy cưng chiều nói: "Con phải tin mẹ chứ, tuyệt đối sẽ không có gì đâu. Con trai của mẹ là du học sinh từ nước Mỹ về mà, là học sinh có thành tích cao, có được nhân viên có tố chất như con là niềm vinh hạnh của họ đấy. Con đến đây làm việc sẽ làm cho họ càng trở nên hùng mạnh, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta leo cây đâu".
Viên Hà Nguyệt cũng gật đầu nói: "Mẹ nói đúng đấy, em đừng lo, em ở nước Mỹ mà, chẳng phải cái tên Tổng thống không đáng tin kia thường hứa sẽ làm cho nước Mỹ vĩ đại hơn nữa sao? Em mang tư tưởng tiến bộ của nước Mỹ vào tập đoàn Hoàng Minh là để họ trở nên vĩ đại hơn"
"Mẹ, chị, hai người nói đúng, cho chúng ta leo cây là tổn thất cực lớn của họ. Nhưng người nước ta vẫn không có khái niệm về thời gian, chúng ta đã đợi hai mươi phút rồi mà vẫn không có người đến đón. Đợi sau khi chuyển thành nhân viên chính thức con nhất định sẽ nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm với nhân viên về vấn để này”.
Hai cô gái lễ tân xinh đẹp bốn mắt nhìn nhau, nếu không phải trêи điện thoại của Viên Ngọc Cương có thông báo trúng tuyển, hai cô còn tưởng đây là một tên thần kinh từ đâu đến mất.
Ai cho họ tự tin như vậy thế? Lương Tịnh Như sao?
Nên biết trong nước phát triển như ngày nay, chất lượng của người đi nước ngoài về đã giảm đi đáng kể. Như mười năm trước thì dù là du học sinh trở về từ trường đại học không danh tiếng, sau khi về nước cũng sẽ được tâng bốc.
Bây giờ? Xin lỗi chứ, trong nước đã phát triển khác xa ngày trước rồi.
Diệp Phàm ở phía sau lắc đầu khẽ cười, e là Lưu Thái Liên cũng không biết, họ đã đắc tội với Vương Quân Long, còn tham lam muốn bước vào tập đoàn Hoàng Minh, nằm mơ đi.
Tiếng cười của Diệp Phàm thu hút sự chú ý của ba người, Viên Hà Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy người đến là Diệp Phàm, cô ta ngạc nhiên nói: "Diệp Phàm?"
"Diệp Phàm cái gì, Ngọc Cương nhận chức là ngày tốt, sao lại nhắc đến tên vô dụng đó làm gì , Lưu Thải Liên bất mãn nói, bà ta vẫn chưa nhìn thấy Diệp Phàm.
Viên Hà Nguyệt cạn lời nói: "Không phải đâu mẹ, con nói là Diệp Phàm đang ở đẳng sau mẹ đấy"
"Cái gì?"
Lưu Thải Liên xoay người lại, nhìn thấy thật sự là Diệp Phàm, bà ta biến sắc nói: "Cái tên vô dụng này đến đây làm gì? Để tranh công à? Hôm qua tôi đã nói rồi không liên quan gì đến cậu, đó là xứng đáng với thân phận du học sinh của Ngọc Cương.
Bà ta không nghĩ công việc của Viên Ngọc Cương là do Diệp Phàm tìm cho, vô cùng tin tưởng rằng tập đoàn Hoàng Minh xem trọng cái danh du học sinh của Viên Ngọc Cương.
Vậy nên bà ta chắc chắn Diệp Phàm đến đây để tranh công, đúng là không biết ngượng.
Viên Hà Nguyệt cũng sầm mặt, nói: "Mẹ nói đúng, Diệp Phàm, nể tình cậu là chồng của Tiểu Tuyết, nếu cậu lập tức rời khỏi đây ngay, chúng tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Hôm nay là ngày em trai tôi nhận chức, đừng mang xui xẻo của cậu đến đây”.
Trong khi nói, Viên Hà Nguyệt vươn tay đẩy Diệp Phàm đuổi anh ra ngoài.
Diệp Phàm cười, tức đến bật cười.
Mẹ nó, mấy người kỳ quái này lại nói anh xúi quẩy, dù tính cách có tốt đến đâu cũng sẽ không để người như vậy sỉ nhục.
Chỉ thấy Diệp Phàm nhấc tay lên nắm lấy cánh tay Viên Hà Nguyệt quật mạnh một cái, tức giận nói "Cút!"
Viên Hà Nguyệt không ngờ Diệp Phàm lại ra tay phản đòn nên không kịp để phòng. Viên Hà Nguyệt bị quật xuống đất, cảnh tượng rất hài hước.
Nghe thấy động tĩnh, bảo vệ vội chạy đến bên này. "Mày… Mày dám đánh Hà Nguyệt, tao liều mạng với mày"
Lưu Thải Liên hét lên rồi giờ tay cào lên mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh lùng giơ tay lên đánh.
"Bốp!"
Một cái tát rất vang khiến Lưu Thải Liên văng ra, ngồi bệt xuống đất.
Bảo vệ vừa chay đến đều há hốc mồm, người này là ai vậy? Dám đánh người ở đại sảnh, nơi này là tập đoàn Hoàng Minh đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Viên Ngọc Cương, tên này đang run rẩy, dù sao cũng không dám cứng rắn liều mạng với Diệp Phàm. Cậu ta vẫn còn nhà như in cú đá của Diệp Phàm ngày hôm qua.
"Bảo vệ, bảo vệ, mau đến bắt tên vô dụng này đi, nó dám đánh tôi.. nhìn thấy bảo vệ, cơn tức lại kéo dến, Lưu Thải Liên lập tức gào lên.