Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

Chương 2: Chương 2





Edit: Kidoisme
Giấc mộng nhìn thấy tương lai của Lăng Thanh được chia làm hai phần chính, phần đầu là tang thi, phần sau là mộng xuân, cũng có thể tổng kết cô đọng thành "Giấc mộng xuân của tang thi".
Từ tang thi đến mộng xuân thực sự rất khốc liệt, đặc biệt là nửa sau câu chuyện "Giấc mộng xuân của tang thi" có một chi tiết r.a.p.e.
Lăng Thanh là tên xui xẻo bị r.a.p.e, mà nhân vật chính còn lại trong giấc mộng xuân buộc anh tiến hành các hoạt động xóc nảy lên tục hiện tại đang đứng trước mặt muốn bắt tay anh, làm một số tiếp xúc da thịt không có khoảng cách.
Dường như đó không còn là tay mà biến thành vũ trụ màu vàng (*), trong đầu Lăng Thanh thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh make love, căng thẳng tí thì ngất.
(*) ám chỉ phim s e x:)))
Kết quả chân anh vừa mềm, Vương Xuân Phát bên cạnh đột nhiên bị điên, xổ ra câu vỗ mông ngựa không hợp hoàn cảnh: "Dịch tổng nhà chúng ta đẹp trai phi phàm, Tiểu Lăng mới nghe tên thôi đã choáng váng không đứng vững!"
Nghe được lời này, Lăng Thanh dù chết cũng phải đứng chết, hơi thở trong cổ họng suýt đứt đoạn lập tức tiếp tục.

Anh mạnh mẽ ổn định cảm xúc, đứng thẳng như cây bạch dương, đồn sức đan điền giận dữ chửi ầm như chuột phải bả: "Ông đánh rắm!"
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Lăng Thanh nhìn hai pho tượng cứng đờ khiếp sợ trước mặt, đưa tay lên sờ tim điều chỉnh hô hấp, tự nhủ không nên khẩn trương không nên hoảng loạn.

Tất cả những chuyện anh sợ chưa xảy ra, chúng ta cần sống như những đóa hoa kiên cường mỉm cười đối mặt với tương lai.
Anh ổn định tâm trạng, kho khan chỉnh sang quần áo rồi mỉm cười lịch sự: "Xin lỗi giám đốc Vương, Dịch tổng, vừa nãy tôi bị hạ đường huyết, não thiếu chút oxy vận hành."
Đại ý nói chuyện đ*o có não, đừng nhỏ mọn so đo.
Lăng Thanh dùng cách hại người hại mình, tuy nhiên Vương Xuân Phát bị mắng một câu thì vẫn tức trợn mắt, giận lắm nhưng chả dám xả.

Ngược lại Dịch Thành Lễ phong độ hơn, mỉm cười chủ động cúi người nhặt giúp anh hai thùng chuyển phát nhanh dưới đất.

"Lần sau để tôi phát hiện cậu nhận chuyển phát nhanh trong giờ làm việc, tôi sẽ trừ tiền lương của cậu." Vương Xuân Phát sử dụng kỹ năng lãnh đạo cấp thấp, tiến hành cảnh cáo trừ lương đối với Lăng Thanh.
Lăng Thanh coi như gió thoảng bên tai, nghĩ thầm ông cứ sống được đến lần trả lương tháng sau cho tôi đã rồi nói cũng không muộn, nhưng ngoài miệng vẫn phải tranh thủ chút lợi ích, giải thích: "Tôi lấy hàng hộ chủ nhà."
Mua một căn ở đây, ai dám nói tôi không phải là chủ hộ?
Dịch Thành Lễ nhướng mày nhìn hộp chuyển phát nhanh trên tay đều tích xanh ô người nhận, cười một tiếng nhưng cũng không chọc thủng, từ tốn đưa lại cho anh.
Là người đại diện công ty bất động sản, hắn tới chung cư vì muốn bàn với Vương Xuân Phát chuyện đổi tên Mạn Cáp Đồn.

Lăng Thanh lạnh lùng nhìn lão nhiệt tình giới thiệu, trái tim như bị ai bóp chặt.
Có thể làm Vương Xuân Phát chân chó như vậy, người đàn ông Dịch Thành Lễ tuyệt đối không tầm thường.
Trong mộng anh cũng không nghe hắn nói mình làm nghề gì, chẳng nhẽ trước tận thế hắn đã là ông chủ lớn của công ty bất động sản? Mặc dù chung cư Mạn Cáp Đồn đổi tên thành Mạn Cáp Truân đã lên hot search, nhưng cũng không đến mức đánh động lên tận tổng công ty chứ?
Lăng Thanh đưa hai người về văn phòng trung tâm quản lý, Tiền Mỹ Lệ đang làm bảng với Tần Đại Lực hóng được mùi, lập tức bỏ điện thoại đứng lên.
Vương Xuân Phát dẫn đoàn, mở miệng giới thiệu: "Dịch tổng, đây là Tiền Mỹ Lệ, lễ tân kiêm kế toán chính của chung cư Mã Cáp Truân, còn đây là Tiền Đại Lực, đội trưởng đội bảo vệ phụ trách an ninh."
Hai người đồng loạt chào hỏi, Dịch Thành Lễ gật đầu đại ý đừng khách sáo quá sau đó nhìn đồng hồ: "Chuẩn bị xong phòng họp chưa? Khi nào chủ hộ tới?"
"Phòng họp đã sẵn sàng, anh Lăng phụ trách liên hệ với chủ hộ." Tiền Mỹ Lệ đáp.
Dịch Thành Lễ thuận hướng nhìn về phía Lăng Thanh, anh đang uống dở tách trà hoa cúc, giật mình buông chén: "Chủ hộ đáp lại họ sẽ tới."
"Được, vậy chúng ta đến phòng họp chờ trước." Dịch Thành Lễ mỉm cười gật đầu.
Vương Xuân Phát vâng dạ liên tục, đưa Tiền Mỹ Lệ đi theo Dịch Thành Lễ vào phòng.
"Giám đốc Lăng không họp cùng sao?" Dịch Thành Lễ thấy giám đốc dịch vụ khách hàng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình ngồi bất động mãi, nhịn không được dừng chân quay đầu hỏi.
Lăng Thanh lắc đầu nguầy nguậy, chỉ vào hai hộp chuyển phát nhanh trên bàn mình nói: "Tôi phải đi giao đồ cho chủ hộ."
"Thế à?" Gửi chuyển phát nhanh...
Dịch Thành Lễ nhướng mày, có chút sâu sa ngoài ý muốn.

Lăng Thanh bị hắn liếc, nước cũng không uống nổi, toàn thân như bị kiến bò qua, cười trừ ôm đống đồ chạy mất.
Mặc dù bây giờ chưa tận thế, bản thân anh cũng không để Dịch Thành Lễ có cớ vay tiền đòi nợ, cơ mà bảo anh với người đàn ông này hít chung một bầu không khí thì có khác nào sống không bằng chết.

Không, anh nhất định phải bóp mọi khả năng từ trong trứng nước.
Về nhà cất đồ chuyển phát nhanh xong rồi nghỉ ngơi một lát, đợi Lăng Thanh trở lại trung tâm bất động sản, hội nghị thương lượng chuyện đổi tên chung cư Mạn Cáp Đồn lần đầu tiên đã bắt đầu.
Thảo luận vô cùng kịch liệt, cách cửa kính Lăng Thanh còn nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

Anh đến bên cạnh Tần Đại Lực đang chơi game, hạ giọng hỏi: "Đại Lực, đứng đây lâu chưa?"
"Chưa ạ, chắc được năm phút." Tần Đại Lực nghiêm túc lướt màn hình: "Anh Lăng chơi không, mang em bay chút."
Lăng Thanh cạn lời: "Lãnh đạo họp thấy mẹ bên trong, cậu thì ở ngoài đánh Vương Giả Vinh Diệu.

Không sợ đang bay thì họ ra cho cả hai lên thiên đàng luôn à?"
"Họ ra thì mình tắt điện thoại." Tần Đại Lực nói như điều đương nhiên, Lăng Thanh vừa nghe đã biết tên này chắc chắn bị người ta tố cáo nhiều lần, độ tin tưởng không cao.
Anh chậc một tiếng, dừng lại chút rồi hỏi: "Năm mới cậu sắp xếp ai trực vậy? Đại Long ca sáng, Mãng Tử ca đêm?"
"Ừm, nhà hai người bọn họ ngay thôn bên cạnh, đi lại thuận tiện.

Hơn nữa còn Tiểu Giả, Tiểu Dịch, Tiểu Bân." Tiền Đại Lực nói xong, nền điện thoại di động đột nhiên xám xịt.

Lăng Thanh ngó thời gian đếm ngược hồi sinh, nhớ ra Tần Đại Lực cũng đã tậu được căn nhà trong chung cư, hỏi tiếp: "Còn cậu, tết có về quê không?"

"Em chả về đâu, về bố mẹ họ hàng cứ giục kiếm người yêu mãi, em ăn tết một mình sướng hơn." Tần Đại Lực quay đầu nhìn Lăng Thanh: "Em nghe Mỹ Lệ bảo anh cũng không về à? Hay tết anh qua nhà em ăn sủi cảo đánh game cho vui."
Lăng Thanh gật đầu nói được, trong lòng lại đang nghĩ chờ tận thế bắt đầu, làm sao lừa được Tần Đại Lực sức lực tuyệt vời này về phe mình.
Mặc dù kiểu gì chả há miệng trong nhà chờ ăn nhưng có người ở cùng, tang thi nhiều không đi ra ngoài cũng chả đến nỗi tự kỷ.
"Đúng rồi anh Lăng, anh cảm thấy chung cư nhà mình đổi thành tên gì được?" Tần Đại Lực thua bét nhè, tắt điện thoại đứng tám: "Em nghe bên trong đám chủ hộ đề cử tên "Hạnh Phúc" hợp phết."
"Tùy, tên gì chả là tên, giá nhà có đổi đâu." Lăng Thanh nhìn cánh cửa phòng họp đóng chặt, lẩm bẩm: "Chỉ cần chuyện này chấm dứt, tên gì không quan trọng."
Tốt nhất là xong luôn cho tên Dịch Thành Lễ cút khỏi thế giới này, bằng không càng nhìn hắn Lăng Thanh càng thấy hậu môn kẹp chặt, phản ứng thân thể khiến anh bứt rứt không yên.
Dịch Thành Lễ trong phòng họp không biết có người đang mong mình biến xa thế nào, còn đang tận tình bàn bạc chuyện bồi thường tinh thần cho đám chủ hộ sau sự kiện đổi tên.
Mặc dù bản thân hắn cũng chả hiểu cái tên Mạn Cáp Truân ra gây tổn thương gì, nhưng có một số lời không thể nói quá trực tiếp, chỉ có thể uyển chuyển nói vòng nói vo, khát nổ cả cổ.
Đang lúc hai bên tranh cãi gay go, Dịch Thành Lễ đề nghị nghỉ ngơi cũng là để cho cái miệng mình nhàn nhã mấy phút.

Hắn dựa lưng vào ghế, nhấp miệng uống ngụm nước, ánh mắt vô tình chạm phải Lăng Thanh đang đứng ngoài cửa.
Thấy giám đốc dịch vụ khách hàng hoảng loạn dời mắt, Dịch Thành Lễ vừa cảm thấy thú vị lại có chút kỳ quái, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ trước kia hai người đã từng chạm trán nhưng hắn lại quên mất?
Trong lúc vô ý hắn đắc tội với anh sao? Nhưng nghĩ lại bản thân hắn đã đắc tội không biết bao nhiêu người, tính riêng mấy anh chị em cùng cha khác mẹ cũng đủ gom thành một đội bóng rổ.
Nhưng hiện tại không phải thời gian cho chuyện này, Dịch Thành Lễ đặt cốc nước xuống nhìn về phía đám chủ hộ, mỉm cười lên tiếng: "Nào, tiếp tục vấn đề đổi tên chung cư..."
Kết thúc cuộc họp mặc dù vấn đề bồi thường tinh thần vẫn lòng vòng nhưng tên mới của chung cư đã được xác định, "Khu vườn hạnh phúc" giành chiến thắng với số phiếu áp đảo.
Dịch Thành Lễ mỉm cười bắt tay các chủ hộ, ngoài miệng cảm ơn họ đến hội nghị nhưng trong lòng lại thầm cà khịa tên gì quê mùa muốn chết, còn không bằng lúc công bố tên Mạn Cáp Truân, một phát lên hot search ngồi cả tiếng.
Nhìn chủ hộ đi ra khỏi phòng, Lăng Thanh thấp tha thấp thỏm.

Hội nghị kết thúc, Dịch Thành Lễ cũng nên cút dần là vừa.

Tâm tình đưa tiễn ôn thần của anh cực nóng, cực mãnh liệt, ánh mắt sâu xa không đáy.
Dịch Thành Lễ chú ý anh đang nhìn mình nhưng lúc đáp lại, Lăng Thanh đột nhiên né tránh.
Hắn nhướng mày, cậu bạn kia thú vị thật.

Lăng Thanh tiễn Vương Xuân Phát và Dịch Thành Lễ ra đến tận cửa, nụ cười trên mặt cực kỳ chân thành, thậm chí còn vờ vịt hỏi hai người đi gì, có cần anh hỗ trợ gọi xe không.
Vương Xuân Phát cười ha ha, cố ý khoe khoang: "Không, giờ bọn tôi tới trụ sở chính báo cáo tình hình.

Chiếc Porsche Dịch tổng gọi đã tới, đậu ngay bên đường."
Ông ta đọc lại chữ Porsche, giơ tay chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa.

Lăng Thanh còn chưa nhìn rõ đã thấy một chiếc Buick bạc lao ra, thân thiết hôn hít chiếc Porsche sang trọng.
Tiếng động kinh hoàng vang lên, cả ba choáng váng.
"Ôi..." Lăng Thanh nhướng mày, nhịn không được cảm thán: "Ngón tay giám đốc Vương quả là ngón tay vàng, chỉ chỗ nào nổ chỗ đó."
Sắc mặt Vương Xuân Phát thay đổi, run rẩy cụp tay.

Dịch Thành Lễ bên cạnh cũng không ngờ mình gặp phải loại chuyện này nhưng thân là tinh anh xã hội, hắn không thể mất bình tĩnh.
Hắn nín lại gương mặt trố ra, ho khan chữa cháy: "Đừng lo, còn có bảo hiểm."
Lăng Thanh cười ha ha, trong lòng âm thầm khen đâm chuẩn đâm chuẩn.

Bỗng nhiên cửa chiếc Buick bạc mở tung, người lái xe trông rất kỳ lạ.
Toàn thân anh ta đầy máu, đầu bị lõm xuống một nửa nhưng bước chân lại cực kỳ vững vàng.
Dịch Thành Lễ nhìn thấy nhíu mày định tiến lên, Lăng Thanh bên cạnh đột nhiên đưa tay ngăn lại.
"Cậu làm gì vậy? Anh ta bị thương rồi, cần người giúp đỡ!" Dịch Thành Lễ khó hiểu hỏi.
Mặt Lăng Thanh trắng bệch nhìn người nọ nghiêng đầu lộ ra nụ cười ghê rợn, anh bị nỗi sợ bao phủ, run rẩy đáp: "Đừng đi, có vấn đề."
Dịch Thành Lễ: Bị một đám tang thi chặn đường lại thêm thái độ lạnh lùng của cậu nữa, tôi sẽ buồn đấy.
Lăng Thanh: Hôm nay Dịch Thành Lễ mà chưa đi tôi khóc lụt nhà cho xem, ok?.