Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 62




Tìm nhà là một chuyện vô cùng phiền phức, bạn không chỉ phải cân nhắc khoảng cách từ đó tới công ty xa hay gần, còn phải đắn đo tiền thuê nhà đắt hay rẻ, coi như cả hai điều kiện này đều thỏa mãn, thì cũng có thể là phòng đó không đẹp.

Bình Quả đang vốn rất đau đầu về chuyện này, nhưng lúc này vừa nghe Lan Ninh nói vậy, tự nhiên lại thấy có chút hi vọng: “Ý cậu là tôi chuyển sang thuê chung nhà với cậu à?”

“Không phải.” Lan Ninh lắc đầu, “Một thời gian ngắn nữa có thể tôi sẽ phải chuyển đi, đúng lúc cậu có thể chuyển vào rồi, chỗ tôi đang ở cũng cách công ty không xa lắm, quan trọng hơn chủ nhà trọ là người rất tốt tiền thuê nhà lại rẻ!”

Đối với người đang cần thuê nhà như cô nàng thì những điều kiện này đương nhiên là vô cùng hấp dẫn, có điều Bình Quả vẫn rất tinh ý bắt được điểm quan trọng: “Tại sao cậu phải chuyển đi?” Phòng tốt như vậy, người bình thường sẽ không chuyển, trừ khi... Bình Quả “A” lên một tiếng, che miệng mình hỏi nhỏ, “Lẽ nào cậu muốn đổi nghề?”

Nếu như đổi việc, như vậy khả năng phải chuyển nhà là rất lớn!

“... Không phải.” Lan Ninh giật giật khóe miệng, không biết phải giải thích với cô nàng thế nào, “Tôi muốn chuyển tới nơi khác, có điều ít nhất phải tháng sau mới chuyển.”

“Ừ, chuyện đó không thành vấn đề, chủ nhà cũng định cho tôi thuê nhà đến hết tháng sau.”

“Như vậy là xong nhé.”

Nhưng Bình Quả vẫn chưa từ bỏ ý định khai thác thông tin từ cô: “Có điều tại sao cậu lại phải chuyển nhà chứ?”

“Ừm, đến lúc đó sẽ nói cho cậu biết.”

Bình Quả: “...”

Bây giờ ngay cả chuyển nhà cũng phải ra vẻ thần bí thế sao?

Bên này Lan Ninh đang giúp Khúc Đồng tìm một khách trọ mới, thì bên phía Ngôn Nho Ngữ đang bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ. Bởi vì bản thảo đã giao xong, vừa đúng lúc anh có nhiều thời gian rảnh, có thể toàn tâm chuẩn bị cho chuyện này.

Tuy nói lễ quốc khánh là mùa cao điểm kết hôn, nhưng Ngôn Nho Ngữ vẫn đặt được một hội trường tại khách sạn. Sau khi chốt được lịch cưới, anh lại bận rộn chuyện in thiếp cưới, chọn áo cưới.

Lan Ninh có chút xấu hổ, dường như cô hoàn toàn không phải động tay vào chuyện gì hết.

“Em chỉ cần đúng giờ xuất hiện ở hội trường hôn lễ là được rồi.” Ngôn Nho Ngữ nói vậy với cô đấy.

Thật vất vả mới đến thứ sáu, sau khi Lan Ninh tan làm thì đến thẳng nhà Ngôn Nho Ngữ, cô muốn dành mấy ngày cuối tuần này để chuẩn bị hôn lễ cùng anh.

Mẫu thiếp cưới mà Ngôn Nho Ngữ chọn đã được in ấn xong xuôi, tất cả đều được đặt ngoài phòng khách, chờ bọn họ viết tên và thời gian lên thiệp nữa nữa là xong.

“Chuyện này anh làm là hợp nhất rồi, ai bảo chữ anh đẹp như vậy chứ.” Lan Ninh cười vui vẻ giao nhiệm vụ viết thiếp mời sang cho Ngôn Nho Ngữ. Anh cũng không từ chối, in một danh sách khách mời cho Lan Ninh, để cô đối chiếu lại một lượt.

Lan Ninh vừa ăn hoa quả, vừa đối chiếu danh sách khách mời, sau khi kiểm tra một lúc, cô không nhịn được cười trêu anh: “Thầy à, sao bạn bè anh ít thế này, phụt.” Cô thả miếng hoa quả trong tay xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đếm trên giấy, “Em đếm thử nhé, một, hai ba, bốn, năm... tất cả đều là tác giả.”

Ngôn Nho Ngữ đang ngồi bên cạnh, im lặng đưa mắt nhìn cô.

Lan Ninh càng chọc ghẹo anh dữ hơn: “Thầy à, thôi thì ghi phía dưới danh sách là ‘Bạn của anh rất ít’ đi, ha ha ha.”

Ngôn Nho Ngữ cầm chiếc bút máy trên bàn lên, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cũng đâu cần mời nhiều người làm gì.”

Lan Ninh lại gần anh, vừa thăm dò lại như hỏi han: “Giận rồi à?”

“Không có.”

Lan Ninh lườm anh: “Không muốn mời bạn học của anh à?”

“Em cho rằng giờ anh còn liên lạc với bọn họ sao?”

“Cũng đúng nhỉ.” Lan Ninh đăm chiêu, “Dù sao khi tên của bọn họ đã trở thành người chết dưới ngòi bút của anh, thì ai dám liên lạc lại với anh nữa.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Thành công trêu chọc được anh, Lan Ninh che miệng ngồi bên cạnh bò lăn ra cười không dứt. Ngôn Nho Ngữ đưa danh sách khách mời tới trước mặt cô, lông mày chau lại nói: “Trên đây tất cả đều là bạn bè của em, chỗ ngồi sẽ do em phụ trách sắp xếp, còn phải xác nhận xem bọn họ có đến không đấy.”

“Ừm.” Lan Ninh gật đầu cười, muốn lấy di động gửi tin nhắn cho mọi người, chính thức tuyên bố mình sắp kết hôn. Cuối cùng là tìm đâu cũng không thấy di động, cô chọc chọc Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh: “Điện thoại di động của em đâu, anh nháy cho em một cuộc đi.”

Điện thoại của Ngôn Nho Ngữ đang nằm trên bàn, anh tiện tay lấy tới, bấm số của Lan Ninh. Vài giây sau, tiếng chuông vang lên bên chân anh, âm thanh nghe thật ồn.

Ngôn Nho Ngữ lật chiếc gối bên chân lên, phía dưới chính là di động của Lan Ninh.

Trên màn hình hiện ba chữ sáng rực, vô cùng dễ nhìn.

‘Ngôn chó điên’

Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lông mày.

Anh nhặt di động của Lan Ninh lên, nhìn cô cười dịu dàng: “Trong danh bạ của em anh xuất hiện với hình thái này sao?”

Lan Ninh: “...”

Cô đoạt lấy di động của mình từ tay anh, tắt luôn cuộc gọi, vội ho một tiếng nói: “Thì sao? Còn hơn trong tiểu thuyết của anh em chỉ có thể xuất hiện với hình thái người chết đấy.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

“Anh thấy em nhất định phải sửa lại tên liên lạc của anh.” Ánh mắt anh nghiêm túc mà nhìn thẳng vào Lan Ninh. Cô nuốt ngụm nước bọt, dè dặt hỏi: “Sửa thế nào?”

“Câu này em còn phải hỏi sao?” Ngôn Nho Ngữ cảm thấy có chút khó tin, “Đương nhiên là ông xã rồi.”

Lan Ninh hơi nhướn lông mày, ngồi trước mặt anh đổi tên liên lạc thành Thầy Ngôn.

Ngôn Nho Ngữ hơi nheo mắt, xoay người sang chỗ khác lạnh nhạt nói: “Vậy nửa tháng tới cho em gọi là thầy đấy.”

Lan Ninh: “...”

Sau khi cô tuyên bố tin tức kết hôn với đám bạn, đã gây một hồi chấn động không nhỏ, có điều trước đây Ngôn Nho Ngữ đã tự tin tuyên bố anh là bạn trai của cô, vì vậy mọi người cũng không bất ngờ cho lắm.

Tiếp nhận các lời chúc phúc từ bốn phương xong, cô xác định lại nhưng người chắc chắn sẽ tham dự, rồi bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi.

Việc sắp xếp chỗ ngồi này tuyệt đối có thể trở thành một môn học đại học, vì bạn nhất định phải hiểu rõ ân oán tình thù của các vị khách. Nếu như không cẩn thận xếp hai người có thù oán hoặc đang tranh cãi nhau về chuyện tình cảm, vậy thì chắc hẳn cả hai sẽ lúng túng.

Lan Ninh làm việc cả ngày, bây giờ lại ngồi sắp xếp vị trí, chưa được bao lâu cô đã gục xuống bàn ngủ gật.

Ngôn Nho Ngữ thấy vậy bèn đi vào phòng ngủ cầm một chiếc chăn mỏng khoác lên người cô, rồi ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng nghịch lọn tóc của cô. Lan Ninh ngủ rất không sâu giấc, hàng mi vừa chớp hai cái, một bóng dáng ai đó vừa xuất hiện trong tầm mắt cô khẽ lay động. Đúng lúc đó, Ngôn Nho Ngữ cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Môi Lan Ninh thật mềm, còn mang theo hương thơm khó mà tưởng tượng nổi, Ngôn Nho Ngữ thật sự không muốn dời khỏi đôi môi cô.

Lan Ninh lầm bầm mấy tiếng, vừa bị anh hôn mà tỉnh luôn. Cô mở mắt nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, đôi mắt vẫn đang mê man vì buồn ngủ.

Ánh mắt này thực sự khiến người ta yêu thương quá mà, trong lòng Ngôn Nho Ngữ bỗng rung động, một vài cảm xúc nhốn nháo từ từ dâng lên.

Lần thứ hai anh hôn Lan Ninh, anh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, liền thuận thế đổ người xuống sàn nhà. Ngôn Nho Ngữ vẫn đang hôn cô, quần áo hai người cũng vì nụ hôn này mà càng ngày càng bừa bộn.

Lan Ninh cảm thấy nhiệt độ đang mau chóng tăng cao, cô nắm chặt lấy bàn tay Ngôn Nho Ngữ đang đặt trên ngực cô, thở hổn hển: “Mẹ em nói rồi, trước khi kết hôn không thể làm những chuyện xấu hổ thế này được.”

Động tác Ngôn Nho Ngữ dừng lại, sau đó anh anh khẽ bật cười thành tiếng. Anh rút tay mình ra khỏi áo của Lan Ninh, vùi đầu vào gáy cô, tham lam hôn lên tai cô: “Được rồi, anh sẽ đợi em nửa tháng nữa.”

Lỗ tai Lan Ninh bị anh hôn mà đỏ rực, Ngôn Nho Ngữ không nhịn được nở nụ cười. Lan Ninh quay đầu đi, bực bội mà lườm anh: “Cười cái gì mà cười!”

Khoảng cách của hai người đang rất gần, Ngôn Nho Ngữ thuận thế hôn lên chóp mũi của cô một cái rồi nói: “Vào phòng ngủ đi em.”

Lan Ninh thăm dò hỏi anh: “Vậy còn anh?”

Ngôn Nho Ngữ hơi nhướn mày: “Đương nhiên cũng về phòng ngủ rồi.”

Lan Ninh im lặng không nói gì chớp chớp mắt hai lần, Ngôn Nho Ngữ từ rời khỏi người cô, cười ôm cô đứng dậy: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện xấu hổ đó với em đâu.”

Lan Ninh: “...”

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới cuối tháng. Vì cục dân chính nghỉ lễ quốc khánh, vì vậy Ngôn Nho Ngữ và Lan Ninh đi đăng ký sớm hơn lịch trình.

Hôm ấy bầu trời trong xanh, nhân dân cả nước đang chìm đắm trong niềm vui vì kỳ nghỉ lễ sắp tới, tác giả truyện trinh thám nổi tiếng Hạnh Tâm đột nhiên đăng một status mới.

Hạnh Tâm V: Cảnh báo, bắt đầu từ hôm nay, phải đổi xưng hô với anh từ lão sư (thầy) sang lão công (ông xã) đấy nhé @ Súp Lơ

[hình ảnh]

Tấm ảnh anh vừa post lên dĩ nhiên là tờ giấy chứng nhận kết hôn nóng hổi của hai người vừa đăng ký xong.

Nhóm fans cuồng và đám bạn mạng của anh bị tấn công không kịp trở tay.

“!!! Xảy ra chuyện gì vậy!! Cái đó có phải giấy chứng nhận kết hôn không???”

“Aaaaaa thầy Hạnh Tâm kết hôn rồi!!”

“Tác giả cuồng trốn bài kết hôn với biên tập của mình! Sao mị lại không nghĩ ra chứ!”

“Chúc mừng thầy Hạnh Tâm! Trước đây quả nhiên là ân ái công khai nhé!”

“... Sau này mị không thể tiếp tục gọi thầy là ông xã nữa [mỉm cười] mỗi lần mị gọi ai là ông xã, người đó liền lập tức trở thành ông xã của người khác [mỉm cười]”

Status này vừa đăng đã được rất nhiều tác giả nổi tiếng chia sẻ, rất nhanh chóng lọt vào top đầu, bộ phim điện ảnh đang quay cũng thuận theo mà càng hot hơn.

Ngày tổ chức hôn lễ, Ngôn Nho Ngữ không đợi được đến sáng đã bắt đầu chuẩn bị. Một ngày trước đó anh đã chuyển về nhà cũ. Vào lúc này thì đang dẫn một đoàn xe, tới nhà trọ của Lan Ninh đón cô dâu.

Khúc Đồng mở hé cửa, bên trong còn khóa bằng dây xích. Cô nàng nhìn Ngôn Nho Ngữ dẫn theo đoàn phù rể đằng sau, cười tít mắt hỏi: “Anh rể à, không có lì xì là không mở cửa đâu nhé “

Mười Chín Tai bình thản móc mấy bao lì xì đã chuẩn bị rất đầy đủ, đưa cho Khúc Đồng: “Cầm lấy mua kẹo nhé cô bé.”

Khúc Đồng kiểm tra độ dày lì xì, bĩu môi nhìn anh nói: “Bình thường kẹo em mua cũng rất đắt đấy ạ.”

“...” Mười Chín Tai đánh giá bộ váy kiểu âu cô nàng mặc trên người, kiểu trang phục lolita này, anh nghe nói tốn rất nhiều tiền, xem ra con bé này cũng chẳng thèm chút tiền lẻ của anh. Anh đưa hết đống lì xì trên người ra cho cô: “Lần này đã đủ chưa?”

Khúc Đồng vui vẻ tháo dây xích xuống cười toe toét: “Cám ơn chú!”

Mười Chín Tai: “...”

Vừa vào phòng khách, Mười Chín Tai vỗ vỗ vai Ngôn Nho Ngữ nói: “Tiền lì xì cậu đưa tôi đã dùng sạch rồi, chờ lát nữa đành phải dựa vào tài năng của Mộc Bạch thôi.”

Mộc Bạch sờ sờ mấy bao lì xì trên người mình, cảm thấy... có thể anh sẽ không chịu nổi mất.

Cửa phòng ngủ của Lan Ninh cũng bị khóa, Mộc Bạch đã đem toàn bộ tiền lì xì nộp sạch rồi, đám phù dâu bên trong vẫn không chịu mở cửa. Ngôn Nho Ngữ đem hết đống tiền lì xì trên người cống nạp nhưng vẫn chưa đủ, sau đó nghe thấy tiếng Vân Khinh ở bên trong hét ra: “Không hát Uy phong đường đường thì đừng hòng tôi mở cửa nhé!”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Mọi người đều im lặng quay lại nhìn Diệp Trừng đang đứng cuối đoàn.

Diệp Trừng: “...”

Hôm nay quả nhiên cậu không nên tới mới đúng, nhưng đây là hôn lễ của Biên Biên, tuy rằng chú rể không phải cậu nhưng cậu vẫn muốn chúc phúc cho cô.

Chỉ là không ngờ... Vân Khinh đại sư lại chơi chiêu độc thế này.

Mộc Bạch an ủi cậu: “Dù sao cậu cũng từng hát một lần trong nhóm rồi, cũng không khác hôm nay là mấy.”

Diệp Trừng: “...”

Ngôn Nho Ngữ nghĩ ngợi một chút, rồi lấy di động ra, mở lại lịch sử chat nhóm, bật đoạn mp3 Diệp Trừng hát lần trước, gọi với vào: “Như vậy được chưa?”

“Mấy người qua loa quá rồi đấy?” Vân Khinh oán giận mắng, nhưng vẫn mở cửa cho bọn họ vào, “Thôi thì nể mặt mấy người cho nhiều tiền lì xì như vậy, tôi tha cho các cậu một lần.”

Cuối cùng cũng vào được phòng ngủ, Ngôn Nho Ngữ quét mắt nhìn xung quanh phòng một vòng, nhưng không nhìn thấy Lan Ninh đâu. Anh khẽ chau mày, hỏi Đại Thanh: “Lan Ninh đâu?”

Đại Thanh hắng giọng một cái, kiêu ngạo mà nhìn bọn họ nói: “Mấy người không phải tác giả truyện trinh thám sao? Suy nghĩ một chút đi.”

Nhóm phù rể: “...”

Bọn họ đều không nói gì mà thương cảm nhìn Ngôn Nho Ngữ. Thời đại này chọn nghề cũng phải thật cẩn thận, nếu là một tác giả truyện trinh thám, mỗi ngày vợ bạn sẽ chơi trò mất tích cùng bạn.

“Manh mối đều nằm hết trong căn phòng này, các anh tự tìm đi.” Đại Thanh vẫn duy trì vẻ mặt kiêu ngạo.

Mười Chín Tai vô cùng hiểu chuyện hỏi: “Tiền lì xì có thể đổi lấy manh mối không?”

Đại Thanh kinh ngạc nhìn bọn họ: “Tôn nghiêm của mấy vị tác giả trinh thám các anh vứt đi đâu hết rồi?”

Mười Chín Tai: “...”

Giờ này rồi ai còn quan tâm đến tôn nghiêm gì nữa, có thể tìm thấy bà xã là tốt lắm rồi.

Đại Thanh lại ho khụ khụ mấy tiếng: “Hơn nữa mấy người làm gì còn tiền lì xì, đừng lừa tôi.”

“Chú rể vẫn còn thẻ tín dụng mà.” Mười Chín Tai chọc chọc Ngôn Nho Ngữ, thấy anh vẫn đang quan sát kỹ gian phòng, thì có chút dở khóc dở cười mà nói, “Cậu đang nghiêm túc tìm manh mối đấy à? Đừng nghe mấy cô nàng đó nói đùa, bọn họ chỉ cần tiền lì xì thôi.”

“Máy tính đang mở.” Ngôn Nho Ngữ chỉ chiếc laptop đang đặt trên bàn, nhanh chân bước tới, “Cần có mật mã.”

Mộc Bạch nói: “Thử ngày sinh của hai người xem.”

Ngôn Nho Ngữ cảm thấy chắc hẳn là không đơn giản như vậy, nhưng vẫn thử một lần: “Không đúng.”

Mười Chín Tai nói: “Mật khẩu thẻ tín dụng của cậu cô ấy biết không? Không thì các ngày kỉ niệm lễ gì đó.”

“Ha ha ha.” Vân Khinh đứng bên cạnh nở nụ cười ha ha chế nhạo, “Mấy người đừng quên tôi cũng là tác giả truyện trinh thám nhé, nếu chỉ đơn giản như thế thì tôi đặt mật khẩu làm gì.”

Mọi người đều không nói gì, đúng là không hẹn mà cùng nhìn xung quanh gian phòng này. Đánh cược bằng tôn nghiêm của tác giả tiểu thuyết trinh thám, cũng phải tìm ra bằng được manh mối!

Ngôn Nho Ngữ đi tới trước giá sách, kiểm tra từng hàng sách. Giá sách trong phòng Lan Ninh rất bé, nhưng cũng xếp rất nhiều sách, còn có cả sách của anh nữa. Anh nhìn một hồi, nhanh chóng phát hiện vấn đề: “Thiếu một quyển”

“Cái gì?” Mười Chín Tai cũng đi tới, quan sát giá sách.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Thiếu một quyển, là ‘Đếm Ngược’ “

‘Đếm Ngược’ là một tập truyện ngắn của anh, trên giá sách của Lan Ninh có đầy đủ một bộ hệ liệt trinh thám An Nhiên cùng hai cuốn truyện ngắn, chỉ thiếu mình quyển này.

Mười Chín Tai nói: “Nói không chừng chì là cô ấy không mua quyển sách đó của cậu.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Anh xoay người, bấm ngày phát hành quyển truyện đó nhập vào ô mật khẫu, nhưng vẫn hiện sai mật khẩu.

Mười Chín Tai đứng bên cạnh trêu chọc: “Thực ra tôi cũng không thích quyển sách đó của cậu.”

Ngôn Nho Ngữ quay đầu lại đưa mắt nhìn anh, rồi lấy điện thoại di động ra.

“Cậu tra gì vậy?” Mộc Bạch cũng tiến tới nhìn anh.

“Cũng có thể là dùng số mã sách xuất bản làm mật khẩu.” Anh tra mã sách của tác phẩm này trên mạng, rồi nhập vào ô mật khẩu.

Lần này cuối cùng màn hình desktop cũng xuất hiện rồi.