Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 36




Câu nói này giống như một thùng nước lạnh dội thẳng đầu khiến Lan Ninh tỉnh táo lại hoàn toàn.

Hóa ra là vậy, vừa nãy nhất định là vì cô quá hưng phấn, nên mới có cảm giác mình vừa ngủ vừa cầm con dấu đóng xong cả đống giấy kia.

Ngôn Nho Ngữ lại ngáp một cái, nhìn qua có vẻ rất mệt: “Tôi giúp cô đóng xong tất cả đống đó, để báo đáp lại, cơm cả ngày nay đều do một mình cô làm.”

Lan Ninh: “...”

Cô im lặng đứng tại chỗ nhìn anh một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Thầy à, đóng dấu vốn là công việc của anh, là tôi đang đóng hộ anh mới đúng.”

Ngôn Nho Ngữ đi về phía salon ngồi xuống, tỉnh bơ liếc cô nói: “Chuyện đó vốn không phải việc của tôi, mà là việc tự cô tìm cho tôi.”

Thôi đi, dù là việc của mình anh cũng không tích cực hơn bao nhiêu đâu!

Khóe môi Lan Ninh mấp máy hai lần, cuối cùng vẫn mỉm cười hỏi: “Thầy, bữa sáng anh muốn ăn gì đây?”

Sau khi làm xong bữa sáng, nhìn trông có vẻ ổn nên cô định báo cáo với anh rồi về nhà. Trước khi về Ngôn Nho Ngữ còn không quên nhắc nhở cô: “Nhớ phải qua sớm làm bữa trưa nhé.”

Lan Ninh: “...”

Cô quyết định lên mạng đặt đồ ăn bên ngoài cho anh cũng được.

Mệt bở hơi tai mới về đến nhà, Lan Ninh xoa xoa bả vai hơi đau nhức. Quả nhiên ngủ ngoài phòng khách một đêm cả người thật khó chịu, tắm nước nóng xong chắc cũng khá hơn một chút.

Cô vừa mới chuẩn bị vào phòng, cửa phòng ngủ Khúc Đồng bỗng mở ra, cô nàng mặc bộ đồ ngủ công chúa tóc tai rối bù ánh mắt mơ màng bước ra, vừa thấy Lan Ninh đứng ngoài cửa thì mặt rõ ngạc nhiên: “Chị Lan Ninh, giờ chị mới về đấy à?”

“Hả...”

“Chị qua đêm ở nhà thầy Ngôn sao?”

Lan Ninh: “...”

Con bé có thể đừng dùng cụm từ “qua đêm” mẫn cảm như vậy được không?

“Khà khà khà, không ngờ trường em mở cuộc họp phụ huynh lại có tác dụng xúc tiến tình cảm nam nữ lớn đến vậy.”

Lan Ninh đi tới cốc vào đầu cô nàng một cái: “Bài thi toán của em sai lung tung đã sửa lại chưa? Con nhỏ này cả ngày không chăm chỉ lo lắng học hành, chỉ giỏi tập trung suy nghĩ mấy thứ đen tối thôi.”

Khúc Đồng xoa xoa đỉnh đầu của mình, ngước mắt nhìn cô: “Không phải em suy nghĩ đen tối, mà là chị cả đêm không về, chỉ mỗi chuyện đó thôi ai nghe cũng cảm thấy rất đen tối rồi.”

“... Chị đóng dấu suốt muộn quá nên ngủ quên ở phòng khách nhà thầy thôi, em đừng có nghĩ vớ vẩn.” Lan Ninh nói xong thì cầm túi xách đi vào, còn không quên đóng vội cửa lại. Khúc Đồng đứng ngoài cửa ồ lên một tiếng, nhỏ giọng lải nhải: “Vậy chị tự dưng đỏ mặt làm gì.”

Vì Ngôn Nho Ngữ “giúp” Lan Ninh đóng dấu xong nên anh coi đây là cái cớ để kéo Lan Ninh tới nhà nấu cơm cho anh hai ngày. Hôm sau khi Lan Ninh đang ở công ty liền nhận được đống giấy đã được đóng dấu từ Ngôn Nho Ngữ, chờ sách được in ra, là có thể giao xuống cho nhà xưởng để đóng vào sách luôn.

Trong nhóm chat nội bộ của ban biên tập, chủ biên lại đăng một thông báo mới liên quan đến buổi tiệc cuối năm của công ty, trong đó yêu cầu mỗi biên tập gửi lời hỏi thăm tác giả mình phụ trách để xác nhận người đó có tới tham gia hay không. Lan Ninh nhìn qua một lượt nội dung và thời gian hoạt động, lần lượt gửi lời mời cho từng tác giả mà cô chịu trách nhiệm quản lý.

Súp Lơ: Thầy, xác nhận cho tôi một chút, ngày kia là bữa tiệc cuối năm của công ty tôi, anh có đến được không?

Hạnh Tâm: Ừ.

Súp Lơ: Ok √

Hạnh Tâm: Hạt lạc cũng nhận được lời mời à?

Súp Lơ:...Ý anh là Trời Xanh Mây Trắng sao? ^_^ chắc sang năm cậu ta sẽ được mời ^_^

Hạnh Tâm: Ha ha:’)

Súp Lơ: À đúng rồi, truyện ngắn hay nhất trong tạp chí tháng này, chính là tác phẩm ‘Cầu xin’ của cậu ta, vì thế ngoài tiền nhuận bút còn một phần khen thưởng nữa ^_^

Hạnh Tâm: Ha ha ha

Lan Ninh nhìn anh gửi icon mặt cười lớn kia, thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cô cảm thấy có thể dùng người kích thích thầy Hạnh Tâm một chút, thì cũng là chuyện tốt.

Chiều thứ tư vì công ty mở bữa tiệc liên hoan cuối năm, nên nhóm biên tập đều được tan làm sớm, mọi người cùng nhau tập trung tại khách sạn mà công ty đã đặt trước. Các tác giả nhận được lời mời cũng lần lượt kéo nhau tới khách sạn, Lan Ninh đứng ngoài cửa khách sạn chờ, chỉ lo vị tác giả đại nhân nào đó không tìm được đường.

Mọi người đoán không sai đâu, người cô nói chính là thầy Hạnh Tâm.

May là thầy Hạnh Tâm sống ở thành phố A đã nhiều năm vậy rồi, muốn anh lạc đường giữa thành phố A này cũng không dễ dàng. Từ xa xa Lan Ninh liền thấy chiếc Jaguar màu bạc của anh đang lại gần, cô liền đi tới trước.

Ngôn Nho Ngữ đỗ xe lại rồi đi ra khỏi xe. Trên người anh là bộ âu phục thẳng thớm, có điều không giống bộ lần trước khi anh đi họp phụ huynh cho Khúc Đồng.

Lan Ninh đánh giá anh vài lượt, không thể không thừa nhận anh mặc bộ âu phục kia quả nhiên thực rất tuấn tú. Ngôn Nho Ngữ vừa xuống xe thì ngắm cô vài phút, sau đó mở miệng hỏi: “Đây chính là bộ lễ phục đẹp nhất cô chọn được à?”

Lan Ninh: “...”

Bình thường trang phục cô đi làm đều chọn phong cách thoải mái trang nhã làm chủ đạo, loại lễ phục thế này một năm cô cũng chỉ mặc vài lần, nên cũng chỉ có một bộ. Tuy rằng nó không phải hàng hiệu gì, nhưng cô tự nhận là mình có thể mặc ra ngoài đường nhìn người khác, tại sao trong mắt anh nó lại trở nên thấp kém đến mức như bùn nhão thế này?

Cô thở ra một hơi, nhìn Ngôn Nho Ngữ cười nhạt: “Tôi không cần chọn, bởi vì tôi chỉ có một bộ thôi.”

Mắt Ngôn Nho Ngữ lóe lên một chút kinh ngạc, sau đó mở miệng với giọng nói vô cùng tiếc nuối: “Thật là đáng thương.”

Lan Ninh: “...”

Anh cút đi!

“Hội trường ở tầng ba, đi thôi.” Cô nói xong thì nhanh chóng xoay người đi vào trong khách sạn, Ngôn Nho Ngữ đi theo phía sau cô, khẽ nở nụ cười mỉm mà không cho cô biết.

Hội trường trên tầng ba đã có không ít người, cả tác giả và cả biên tập. Bộ phận ngôn tình có mấy tác giả nữ lần đầu tiên tới tham gia bữa tiệc liên hoan cuối năm của công ty, vừa nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ thì không kiềm chế được mà khẽ rì rầm: “Anh ấy cũng là tác giả sao? Cô có biết là ai không?”

“Người kia rất giống thầy Hạnh Tâm, ôi chao!”

“Trời ạ không thể nào! Thầy Hạnh Tâm là nam thần của tôi đấy! Anh ta đẹp trai đến vậy sao?!”

“Đúng là thầy Hạnh Tâm thật sao? Không phải là ngôi sao nào công ty mời tới góp vui đấy chứ?”

Lan Ninh nghe tiếng các cô bàn luận, quay đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ nói nhỏ: “Thầy à, có vẻ anh rất được hoan nghênh đấy nhỉ?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô ra vẻ kinh ngạc vô cùng: “Lẽ nào hôm nay cô mới biết sao?”

Lan Ninh: “...”

Thật muốn lật tẩy bộ mặt thật của anh ta trước công chúng, xem đám em gái coi anh là nam thần kia có vỡ mộng mà ngất không đây!

Vị trí ghế ngồi trong hội trường sắp xếp theo các phòng, vì vậy Ngôn Nho Ngữ đi thẳng tới khu của tác giả truyện trinh thám, mọi người đang ngồi xung quanh cũng đều là tác giả quen thuộc.

Vân Khinh nhón chút hạt dưa, quay lại nhìn Ngôn Nho Ngữ thở dài nói: “Lần nào tới tham gia tiệc cuối năm, đều có mấy cô tác giả mới cứ ngắm lão Hạnh Tâm suốt thôi, nhìn cũng không đành lòng.”

Mộc Bạch ngồi bên cạnh cười nói: “Lần thứ nhất cô gặp thầy Hạnh Tâm, không phải cũng giống mấy cô ấy à?”

“Haiz, ai không từng ngốc nghếch thời trẻ chứ.”

Lan Ninh đứng bên cạnh cảm thông trong lòng mà gật đầu.

“Đúng rồi, Mười Chín Tai đâu? Sao giờ anh ta còn chưa tới?” Vân Khinh hỏi.

Bình Quả nói: “Thầy Mười Chín Tai nói phải đi đón con gái tan học trước, cũng sắp tới rồi đấy ạ.”

“A a, rõ ràng là cùng nhau xuất đạo, con gái Mười Chín Tai cũng biết đi biết ngã rồi, vậy mà tôi đến một anh cũng không có.” Vân Khinh hối tiếc tự than một trận, rồi quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ, “Nếu không thì tôi đành chịu khổ, hẹn hò cùng thầy Hạnh Tâm cũng được.”

Mộc Bạch ngồi bên cạnh cười nắc nẻ, Ngôn Nho Ngữ bình tĩnh nói: “Tôi thấy trong nhóm cô và cậu thịt tươi kia nói chuyện cũng vui vẻ đấy chứ, tôi thấy hai người rất xứng đôi.”

“Thật sao? Lần trước tôi bảo tiểu thịt tươi gửi tấm ảnh qua cho tôi, cậu ta không chịu.”

“Lần sau tôi sẽ giúp nếu cô muốn.”

Lan Ninh: “...”

Chờ chút, tiểu thịt tươi bọn họ vừa nói không phải là Trời Xanh Mây Trắng đấy chứ?

...Bạn học Diệp Trừng, nhìn xem thần tượng của cậu là người thế nào chứ! Trong vòng mấy giây đã có thể bán đứng cậu rồi!

Trước khi bữa tiệc liên hoan cuối năm bắt đầu, Mười Chín Tai cũng vội vã chạy tới kịp. Tổng giám đốc công ty lên bục làm một bài phát biểu cảm nghĩ, vừa nhấn mạnh biểu dương mấy vị biên tập và tác giả xong, buổi lễ liền bước vào giai đoạn quan trọng nhất, ăn cơm.

Bữa tiệc năm nay giám đốc của bọn họ còn đặc biệt dành nhiều tâm tư thiết kế rất nhiều tiết mục nhỏ, không chỉ có hát khiêu vũ, còn có chương trình “Xúc tiến tình cảm giữa biên tập và tác giả “.

Trong hội trường có những bàn làm bánh, mọi người có thể tự tay làm bánh gatô tại đó, tuy rằng ý của giám đốc là để tác giả và biên tập cùng nhau làm, nhưng cuối cùng mọi người đều tìm những người thân thiết với mình hợp thành một đội.

Lan Ninh cũng nóng lòng muốn thử làm, nhưng cô không tìm được ai về cùng đội với mình, nên đành một mình tới đó. Ngôn Nho Ngữ nhìn về phía bàn làm bánh một chút, rồi cũng đi theo ngay sau cô.

Khi Lan Ninh đang thắt tạp dề, liền thấy Ngôn Nho Ngữ tiến về phía mình, cô hơi kinh ngạc nói: “Thầy à, anh cũng muốn làm sao?”

“Không được sao?” Ngôn Nho Ngữ cũng cầm lấy chiếc tạp dề còn lại, tự thắt dây cho mình.

Lan Ninh nhìn anh một cái rồi cũng không nói gì nữa, trên bàn có bày những thành phẩm đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần bọn họ chuẩn bị bơ, trang trí cho bánh gato nữa là xong.

Lan Ninh đổ bơ vào phơi xong, liền bắt đầu dùng dao quyệt bơ lên bánh gato, Ngôn Nho Ngữ lấy hoa quả, cắt thành từng lát nhỏ, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ trang trí cho bánh.

Vân Khinh đang ăn cơm ở khu bên cạnh thấy thế liền khẽ đẩy nhẹ vào khuỷu tay Mười Chín Tai: “Thầy à, cp của anh theo người khác rồi kìa.”

Mười Chín Tai nhìn về phía bàn làm bánh, híp mắt nói: “Cô nói xem bao lâu nữa chúng ta sẽ nhận được thiệp cưới của bang chủ?”

“... No!” Vân Khinh hoảng sợ mở to hai mắt, tại sao trong đám người bọn họ từng người từng người thoát kiếp FA, mà một cô gái đáng yêu như cô lại vẫn cứ FA? Chuyện này có hợp logic không chứ???!

Mộc Bạch thở dài nói: “Sau khi bang chủ kết hôn chắc bệnh tâm thần cũng đỡ hơn.”

Mười Chín Tai gật gù: “Ít nhất cũng không tự phát hồng bao trong nhóm.”

Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ ở bên khu làm bánh hoàn toàn không biết bọn họ đang trở thành đề tài câu chuyện của người khác, cả hai đang rất tập trung làm bánh gato. Ngôn Nho Ngữ đã cắt xong hoa quả, nhìn Lan Ninh đang chăm chú quyệt bơ lên bánh gatô.

Cô quyệt bơ lên bánh được hai phần ba thì chiếc bánh trông nhìn hơi loang loang lổ lổ, Ngôn Nho Ngữ nhìn một lúc, không nhịn được cảm thán: “Xấu quá.”

Lan Ninh: “...”

Cô ngừng động tác trên tay, tức giận ngẩng đầu nhìn anh: “Thế anh làm thử xem!”

Ngôn Nho Ngữ nhìn chằm chằm cô mấy phút, đột nhiên anh vươn tay tới, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ một cái bên khóe môi cô: “Cô đoảng quá bơ dính hết lên khóe miệng rồi kìa.”

Động tác của anh rất nhẹ, như một chiếc lông chim vừa sượt qua môi cô vậy, nhẹ đến mức tim Lan Ninh đập thình thịch.

Cô nhìn chút bơ dính trên tay anh, ho khan một tiếng nói: “Hừm, bởi vì bơ thơm quá, nên vừa rồi tôi mới nếm qua một chút.”

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng, đầu lưỡi nhẹ liếm vào ngón tay một cái, quét sạch đống bơ trên tay anh.

Lan Ninh: “...”

Anh ta lại ăn luôn chút bơ còn dính trên tay mình???

Trong nháy mắt, mặt Lan Ninh đỏ bừng cả lên, chiếc phới trong tay cũng không biết phải cầm thế nào. Ngôn Nho Ngữ hơi cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên cười mỉm: “Cô sao vậy? Sao mặt tự nhiên đỏ bừng lên vậy?”

Lan Ninh: “...”

Thầy à, anh nói xem! Vừa rồi là anh cố ý trêu chọc gái nhà lành phải không???