Sau khi Lan
Ninh tắt máy vi tính liền lấy điện thoại di động truy cập danh bạ xóa
hai chữ cuối trong tên “Ngôn chó điên chết đi” của ai kia.
Cô lấy tờ
chữ Ngôn Nho Ngữ viết cho mình trong túi xách, trải tờ giấy ướm thử khắp phòng tìm chỗ dán, cuối cùng quyết định dán lên mặt tường đối diện
giường ngủ.
Đương nhiên, tờ cô dán là hai chữ “Lan Ninh “.
Trước lúc đi ngủ, Lan Ninh nhìn chằm chằm bộ chữ đối diện giường một lúc lâu, rồi mới an tâm từ từ nhắm mắt vào giấc.
Sáng sớm hôm sau, trên cả đoạn đường tới công ty cô giữ chặt túi bản thảo của thầy
Hạnh Tâm trong lòng giống như đang giấu một khoản tiền kếch xù.
Bởi vì thứ
hai không đi làm, nên hôm nay cô cố ý đến sớm hơn mọi ngày, lúc đăng
nhập QQ thì phát hiện tối hôm qua Ngôn Nho Ngữ đã gửi cho cô một bản
word, là phần bản thảo anh đã viết lưu trong máy tính trước lúc mất
điện. Lan Ninh tải file word xuống, thuận tiện gửi lại một bản cho chủ
biên.
Vài ngày
không đi làm nên trên QQ liền tích lũy không ít chuyện cần phải xử lý,
sau khi gửi xong tin nhắn cho các tác giả thì cũng là lúc chủ biên bước
vào phòng. Lan Ninh mau chóng đứng dậy, đưa túi giấy da cho cô: “Chủ
biên, đây là bản thảo của thầy Hạnh Tâm, đã thu đủ!”
Chủ biên hơi ngạc nhiên, sau đó là thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng nộp
bản thảo.” Cô nhận túi giấy da, tháo từng vòng chỉ quấn trên đầu túi
giấy.
Lan Ninh
đứng bên cạnh giải thích: “Đây là phần cuối cùng, nhưng hôm ấy mất điện
nên thầy ấy phải viết tay, phần trước đó tôi đã gửi vào hòm thư cho chị
.”
“Được, tôi biết rồi.” Chủ biên lôi bản thảo ra nhìn qua một cái, rồi lại đút vào, mang về phòng làm việc của mình.
Lan Ninh trở lại vị trí của mình, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng rơi xuống rồi.
Chẳng được
bao lâu, chủ biên lại nhắn tin gọi cô tới phòng làm việc, Lan Ninh nghi
hoặc chau mày, nghĩ thầm trong lòng lẽ nào là bản thảo có vấn đề gì?
Cô không dám lề mề, lập tức đi sang phòng chủ biên.
“Chủ biên, bản thảo có vấn đề gì sao?”
Chủ biên
ngước mắt nhìn cô một cái, trả lại tập bản thảo cô vừa đưa cho mình:
“Vừa rồi tôi đã liên lạc với thầy Hạnh Tâm, anh ta nói hi vọng quyển
sách này sẽ do đích thân cô biên tập.”
Lan Ninh nhất thời đứng ngây người tại chỗ, sau mấy phút vẫn không thể tin được: “Để tôi biên tập?”
“Ừm, nếu thầy đã nói như vậy, quyển sách này cứ do cô phụ trách đi.”
“Nhưng …” Cô chưa có kinh nghiệm biên tập cho tiểu thuyết trinh thám, hơn nữa quyển
sách này còn là tác phẩm mới nhất của thầy Hạnh Tâm, “Thật sự để tôi làm sao?”
“Cô không có lòng tin vào bản thân à?” Chủ biên nhìn cô nói, “Đừng quá lo lắng, lời
giới thiệu của biên tập và bìa sách, tôi sẽ thẩm tra lại lần nữa, nếu
tôi ok mới cho cô thông qua.”
Có lời đảm
bảo của chủ biên làm lá chắn cuối cùng, cô cũng cảm thấy yên tâm không
ít, hơn nữa có thể may mắn được biên tập quyển sách này, đối với cô mà
nói là cơ hội ngàn năm có một. Cô cảm thấy mình có thể thay đổi cuộc
đời, gặp các đại thần cao phú soái rồi ~!
“Yên tâm đi
chủ biên, tôi nhất định sẽ biên tập quyển sách này thật tốt, để chị và
thầy còn có các độc giả đều cảm thấy thoả mãn!” Lan Ninh hưng phấn đảm
bảo với chủ biên.
Chủ biên
cười một tiếng nói: “Một trăm chữ trước đó tôi đã kiểm tra xong, cô xử
lý nốt phần bản thảo còn lại đi, rồi gửi lại hết cho tôi.”
“Được!”
“Những bản thảo đã sửa trước đó cũng gửi lại cho tôi.”
“Vâng!”
Lan Ninh ôm
bản thảo trong tay, mừng rỡ đi ra. Vừa đúng lúc Bình Quả ăn xong một quả táo, thấy cô mặt mày hớn hở từ phòng chủ biên đi ra,liền trêu ghẹo nói: “Sao vậy, chủ biên tăng lương cho cậu à?”
Lan Ninh
kích động đi tới nắm chặt tay cô nàng: “Bình Quả! Chủ biên nói thầy
Hạnh Tâm muốn tôi biên tập quyển sách này! Cậu nói xem có phải vận may
của tôi đến rồi không!”
Bình Quả hơi ngạc nhiên rồi vỗ vỗ vai cô khích lệ nói: “Đây là cơ hội tốt, cậu phải cố gắng lên!”
“Đúng, tôi
biết mà!” Tâm hồn Lan Ninh còn đang trôi nổi trên mây, cô cứ có cảm
giác không chân thực. ‘Tin Nhắn Tử Vong’ là cuốn sách giá trị nhất trong những quyển cô nhận biên tập bao nhiêu năm hành nghề vừa qua của mình,
không nói đến những chuyện khác, chỉ cần có bút danh thầy Hạnh Tâm, cũng đã đảm bảo lượng tiêu thụ cao ngất ngưởng rồi.
Đối với biên tập mà nói có thể làm ra một quyển sách bán chạy, không chỉ là lợi ích, mà cũng là một sự vinh quang, dù cho sự vinh quang này được hưởng nhờ
ánh sáng từ tác giả, cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn!
Cô để bản
thảo vào trong ngắn kéo, click mở QQ của thầy Hạnh Tâm: “Thầy, vừa rồi
tôi đã nghe chủ biên nói, ‘Tin Nhắn Tử Vong’ sẽ do tôi biên tập, tuy
rằng trước đây tôi chỉ làm ở mảng ngôn tình thiếu nữ, thế nhưng mong anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm ra một quyển để anh thấy thoả mãn nhất! [ phấn đấu ] “
Hạnh Tâm: Ừ.
O_O, tuy rằng Lan Ninh cảm thấy phản ứng của anh có chút lạnh nhạt, thế nhưng không sao, bây giờ cô đang rất hưng phấn!
Súp Lơ: Cám ơn thầy đã tin tưởng tôi! Có điều tôi vẫn muốn hỏi nhỏ một câu là, thầy à tại sao anh muốn tôi biên tập tác phẩm này?
Hạnh Tâm: Không có gì, chỉ là tôi muốn nói cho cô biết, muốn thoát khỏi tôi không dễ dàng vậy đâu
Lan Ninh: “…”
Ha ha ha ha ha, tại sao cô lắm miệng hỏi chuyện đó làm gì! Cứ coi như không biết gì mà vui vẻ không được sao?!
Súp Lơ: o(n_n)o~
Cô tắt khung chat với Hạnh Tâm, vừa đúng lúc nhìn thấy chủ biên gửi tin nhắn qua:
“Vừa nãy quên không nói, cô hỏi xem thầy Hạnh Tâm còn muốn lấy tập bản
thảo kia không, nếu như anh ta không cần, tôi sẽ giữ lại bản thảo luôn.”
Lan Ninh: “…”
Cô nghe lời lại click vào khung chat với Hạnh Tâm: “Thầy, chủ biên hỏi anh còn muốn lấy lại bản thảo không?”
Hạnh Tâm: Muốn, cô gõ lại xong thì mang trả lại tôi.
Súp Lơ: … Biết rồi.
Súp Lơ: À đúng rôi, chúng tôi sẽ tranh thủ đưa sách ra thị trường vào cuối tháng năm, được chứ?
Hạnh Tâm: Ừm.
Súp Lơ: Vậy tôi đi chỉnh sửa bản thảo ヾ( ̄▽ ̄) bye~
Hạnh Tâm: Nhớ khi nào gõ xong bản thảo thì mang tới cho tôi, không được ký chuyển phát nhanh.
Súp Lơ: Biết rồi!
Bản thảo này là thứ quý giá cỡ nào chứ, anh không yên tâm như vậy cô cũng có thể
hiểu được. Cô gõ lại bản word xong, thì kiểm tra lại so với bản thảo
gốc.
Buổi chiều
trước khi tan việc, Lan Ninh đưa bản thảo tới bộ phận chỉnh sửa trước
rồi chuẩn bị mang bản thảo tới trả lại Ngôn Nho Ngữ. Luc đến gần khu
chung cư nhà anh, cô quyết định tới tiệm bánh ngọt lần trước mua mấy
miếng bánh gato, tuy rằng thầy nói anh ta thích bánh của tiệm Đường Tâm
Mật Ý, nhưng bây giờ cũng không kịp tới đó.
Lúc đang
tính tiền thì một người đàn ông đẩy cửa đi vào, Lan Ninh theo phản xạ
ngẩng đầu nhìn một cái, vừa thấy rõ ai kia thì liền nhăn mày khó chịu.
Lại là Vu Mộ Viễn! Tại sao tên này còn chưa logout khỏi cuộc sống của cô!
Vu Mộ Viễn cũng nhìn thấy cô, hắn có vẻ mừng ra mặt: “Lan Ninh, chúng ta thật là có duyên.”
Lan Ninh
thầm cười nhạo hai tiếng trong lòng, rồi giục cô thu ngân đứng đối diện: “Phiền cô thanh toán nhanh giúp tôi với, cám ơn.”
Vu Mộ Viễn
coi như không thấy đối phương chẳng thèm quan tâm đến mình, còn rất
nhiệt tình mà tranh thủ: “Để anh thanh toán hộ em luôn.”
“Không cần
!” Lan Ninh lấy thẻ ATM từ trong ví ra, đưa cho nhân viên thu ngân. Vu
Mộ Viễn mím môi, nói: “Coi như là đã chia tay, cũng không cần tránh né
anh ngàn dặm thế chứ.”
Lan Ninh nổi điên nhưng không có chỗ phát tiết: “Vu tiên sinh, tôi đã nói rất rõ
ràng với anh rồi, lần sau nếu anh gặp tôi, mong anh cứ coi như không
quen biết.”
Cô nàng thu
ngân tò mò đưa mắt đánh giá hai người bọn họ, sau khi tính toán tổng số
tiền trên máy liền nói: “Tổng cộng là bảy mươi tám tệ, cám ơn quý
khách.”
Lan Ninh cất thẻ ATM vừa quẹt vào túi xách, sắp xếp cẩn thận mấy chiếc bánh gato
xong liền chuẩn bị đi ra, nhưng không ngờ Vu Mộ Viễn lại ngang nhiên rút tập tài liệu cô đang ôm trong ngực.
“Anh làm gì
vậy?!” Lan Ninh tức giận nhìn hắn, trong đó là bản thảo của thầy Hạnh
Tâm, thậm chí cả bản thảo của thầy hắn ta cũng dám cướp! Cô đặt túi bánh gato xuống, chuẩn bị tư thế có thể cho hắn một đấm bất cứ lúc nào: “Đây là tài liệu nội bộ của công ty tôi, mời anh trả lại cho tôi.”
Vu Mộ Viễn nói: “Anh mời em ăn một bữa, sau khi cơm nước xong anh sẽ trả lại.”
Lan Ninh hít một hơi, nắm đấm trên tay có chút ngứa: “Thật không tiện, nhìn mặt anh tôi không ăn nổi, mời anh ngay lập tức trả túi tài liệu lại cho tôi!”
Vu Mộ Viễn
lại nhìn cô với ánh mắt đau buồn, trong mắt còn có ý van xin tha thiết:
“Chỉ một bữa cơm cũng không được sao? Ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ
không thiếu nợ nhau gì nữa.”
“Ha ha.” Lan Ninh nở nụ cười nói thẳng, “Anh cảm thấy những chuyện mình làm, chỉ ăn
một bữa cơm là có thể xóa hết sao? Xin lỗi, tôi không rộng lượng thế
đâu.”
Cô nói xong
thì định cướp túi giấy trên tay hắn, đúng lúc này cửa lớn của tiệm bánh
lại bị đẩy ra lần nữa. Một bóng người tiến về phía Vu Mộ Viễn, đột nhiên không để hắn kịp phản ứng người đó liền rút túi giấy trên tay hắn.
Vu Mộ Viễn
và Lan Ninh đều ngây người, Lan Ninh nhìn về phía người kia, suýt chút
nữa lại muốn ngất. Đó là một người đàn ông đeo khẩu trang, nhưng cho dù
anh che kín một nửa mặt, Lan Ninh vẫn nhận ra anh.
Không phải là Ngôn Nho Ngữ đấy sao?!
Tuy rằng
cảnh tượng lúc này có chút hỗn loạn, nhưng nếu bản thảo đã trở về tay
bọn họ thì cô cũng không cần đứng đây làm gì nữa. Cô cầm lấy túi bánh
gato đang đặt ở quầy thanh toán mà nhìn Ngôn Nho Ngữ một cái rồi đi thật nhanh ra ngoài: “Đi thôi!”
Ngôn Nho Ngữ không đi ra luôn, anh cầm túi giấy trên tay, khẽ chau mày nhìn Vu Mộ Viễn.
Lông mày Vu
Mộ Viễn cũng nhíu lại, dường như vô cùng bất mãn với tên Trình Giảo
Kim bỗng xuất hiện giữa đường này: “Anh là ai?”
Ngôn Nho Ngữ kéo khẩu trang xuống một chút, để lộ khuôn mặt: “Là bạn trai của Lan Ninh, chúng ta đã từng gặp nhau ở siêu thị.”
Lần này Vu
Mộ Viễn lại càng chau mày khó chịu hơn, Ngôn Nho Ngữ nhìn hắn, mở miệng
vừa cảnh cáo lại giống như đe dọa: “Đừng có bám theo Lan Ninh nữa.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, lại sắc bén giống như kim loại, khiến bầu không khí bỗng trở nên nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc ấy Vu Mộ Viễn thậm chí đã có cảm giác anh muốn lao tới giết hắn.
Ngôn Nho Ngữ lại liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại kéo khẩu trang lên, đi ra khỏi tiệm bánh gato.
Lan Ninh đang chờ anh bên ngoài, thấy giờ anh mới đi ra, cô có chút bất mãn nói: “Sao anh lề mề thế hả?”
Ngôn Nho Ngữ không trả lời, chỉ giơ túi giấy đang cầm lên hỏi cô: “Bên trong là bản thảo của tôi à?”
“À…” Lan Ninh có chút lúng túng, “Coi như anh không tới, tôi cũng có thể cướp lại!”
Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô.
Anh không
nói gì nhưng lại tạo ra sức ép vô hình khiến Lan Ninh như không có chỗ
dung thân, cô ho nhẹ hai tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói lảng
sang chuyện khác: “À ừm, sao anh đến đây đúng lúc thế?”
Ngôn Nho Ngữ giơ túi đồ đang cầm trên tay cho cô nhìn: “Tôi tới siêu thị mua đồ, vừa đúng lúc thấy cô đang trong đó.”
“Ồ… Vậy anh đeo khẩu trang làm gì?”
Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười một tiếng, một tay kéo khẩu trang xuống: “Cô nói xem vì ai mà tôi phải đeo khẩu trang?”
Vết xanh tím rõ ràng vẫn còn hiện bên khóe môi của anh, vừa nhìn qua liền biết bị người ta đánh.
“À… hình như tôi hơi nặng tay đấy nhỉ, ha ha.”
“Lúc kết toán tiền nhuận bút thì nhớ thêm cả tiền thuốc thang vào đấy.”
Lan Ninh: “…”
Cô thầm mắng anh hẹp hòi trong lòng, Ngôn Nho Ngữ đi bên cạnh cô hỏi: “Bạn trai cũ của cô sống ở gần đây à?”
“Hẳn là vậy…” Bằng không cũng sẽ không gặp hắn ta nhiều như vậy.
Ngôn Nho Ngữ im lặng một lúc rồi nói: “Tôi muốn dọn nhà.”
Lan Ninh sặc nước miếng: “Cái gì?”
“Tôi muốn
dọn nhà.” Ngôn Nho Ngữ lặp lại lần nữa, “Cứ nghĩ hắn ta lảng vảng ở khu
này, tôi cứ có cảm giác không khí bị ô nhiễm.”
Lan Ninh: “…”
Ừm, kỳ thực cô cũng hiểu được tâm trạng đó, nhưng anh và Vu Mộ Viễn có thâm thù đại hận gì đâu chứ?
“Đúng rồi, bạn trai cũ của cô tên là gì?” Ngôn Nho Ngữ đột nhiên hỏi.
Lan Ninh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn thu thập tư liệu sống hàng ngày thôi.”
“Hả?” Ánh
mắt Lan Ninh lóe lên một chút nghi hoặc, cô biết các tác giả lúc sáng
tác thì cần chút tư liệu, có điều tên cũng phải thu thập sao? A, thôi
đi, dù sao cái tên Vu Mộ Viễn cũng không phải bí mật thương mại gì, nếu
thầy muốn lấy vậy thì cứ lấy đi.
“Vu Mộ Viễn.” Lan Ninh nói, khua tay viết từng chữ cho anh xem.
“Ừm.” Sau khi Ngôn Nho Ngữ nhìn rõ thì gật gật đầu với cô nói, “Bản thảo tôi còn muốn sửa vài chỗ.”
“Ừm, được, tôi đã gửi một nửa bản thảo đi soát lỗi, lúc anh sửa lại chỗ nào thì nhớ đánh dấu cho tôi biết.”
“Ừm, tôi sửa xong sẽ gửi lại cho cô.”