Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 20




Sau khi tan việc Lan Ninh liền tới thẳng Đại học Đế Đô, cô cũng muốn gọi Đại Thanh đi cùng, nhưng sau khi cân nhắc thấy mang thêm người nữa cũng không lịch sự cho lắm, thôi thì đành đi một mình vậy.

Từ cửa tàu điện ngầm đi ra, cô đi thêm vài phút nữa, thì từ xa xa liền nhìn thấy Diệp Trừng đang đứng trước cửa trường học. Dáng người cậu không cao như Ngôn Nho Ngữ, nhưng cũng rất dễ nhận ra trong đám sinh viên đông đúc. Lần trước khi hai người gặp nhau, là hôm ban nhạc của cậu phải biểu diễn, nên quần áo mặc cũng theo phong cách khá tùy tiện, nhưng lần này thì thời trang lại giản dị đời thường hơn rất nhiều.

Chiếc áo khoác hoodie màu nâu nhạt, quần jean xanh, ủng ngắn. Ánh nắng nhạt cuối chiều chiếu xuống mái tóc đen mềm mại kia, nhẹ lay động trong làn gió.

Lan Ninh không nhịn được mà cảm thán, quả nhiên là thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cậu ta lại khiến cô hoài niệm về thời thanh xuân của mình rồi.

Có điều cô không nhanh chân đi tới, ngược lại là đi bộ rất chậm.

Vì Diệp Trừng đang đứng bên cạnh một nữ sinh tóc dài, hai người họ còn đang nói chuyện. Nữ sinh kia vẻ mặt rất bối rối, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện khi đối diện với người mình thích.

Lan Ninh tự nhận mình là người hiểu chuyện, không chừng người ta đang tỏ tình cũng nên, à, cũng có thể là bạn gái của Diệp Trừng? Dù sao nữ sinh kia nhìn cũng rất đáng yêu, đứng bên cạnh cậu ta trông cũng rất xứng đôi.

Bên này cô còn đang đi tới cửa trường học bằng tốc độ ốc sên bò, bên kia Diệp Trừng đã quay người sang nhìn lại, bỗng nhìn thấy cô. Cậu hơi ngẩn người, sau đó cười gọi tên cô: “Lan Ninh.”

Lần này đến lượt Lan Ninh hơi ngạc nhiên, mặc dù cô đã bảo cậu ta ở ngoài thì đừng gọi cô là Biên Biên, nhưng đột nhiên lại bị đối phương gọi thẳng tên như vậy, thật sự có chút không quen lắm.

Vừa có ý đồ đã bị phát hiện nên cô cũng không cần đi chậm lại nữa. Cô nhìn Diệp Trừng nở nụ cười, đi vài bước liền tới đó. Nữ sinh đứng cạnh Diệp Trừng vẫn nhìn cô, Lan Ninh có chút to xấu hổ lại gần Diệp Trừng hỏi nhỏ: “Đây là bạn gái của cậu đấy à? Đáng yêu thật đấy.”

Diệp Trừng nói: “Không phải, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, chúng tôi đang thảo luận công việc lớp.”

Lan Ninh ồ lên một tiếng, Diệp Trừng quay đầu lại nhìn nữ sinh kia: “Chúng tôi đi ăn cơm trước, nói chuyện sau nhé.”

Lan Ninh: “…”

Chờ chút nói thẳng ra như vậy có vẻ không hay cho lắm…

Cô đi bên cạnh Diệp Trừng, cùng cậu tới quán cơm rang của chú Vương. Theo lý thuyết mà nói cô nhận ra nữ sinh kia rất thích Diệp Trừng, chắc cậu ta cũng nhận ra vậy nên cậu ta mới nói câu đó, ý là đang từ chối khéo cô bé kia sao?

Tuy rằng trong lòng Lan Ninh đang nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện đó đều là việc riêng của Diệp Trừng, cô cũng không tiện nhắc tới, đành không thể làm gì khác hơn là tán ngẫu với cậu về những chuyện khác: “Cậu còn làm cán bộ lớp nữa à?”

Diệp Trừng cười nói: “Đúng vậy, tôi định không làm đâu, nhưng làm cán bộ lớp sẽ được cộng thêm điểm vào cuối kỳ, không có cách nào.”

Lan Ninh gật gật đầu, lúc đó mục tiêu của cô cũng là điểm cuối kỳ.

Hai người trò chuyện một lát là tới quán cơm rang của chú Vương, giờ này mới ăn cơm thì cũng được coi là hơi trễ đối với sinh viên, vì vậy trong quán chú Vương chỉ có một vài bàn là có người ngồi.

Lan Ninh và Diệp Trừng ngồi tạm xuống một bàn, cũng không có ai ra hỏi bọn họ gọi món gì, nhưng vài phút sau món ăn liền được bưng lên liên tục. Cậu học sinh bàn bên thấy bọn họ có trứng hấp và thịt bò luộc liền bất mãn mà kiến nghị: “Tại sao hai người họ đến muộn hơn bọn cháu, mà vẫn còn trứng hấp và thịt bò luộc thế ạ?!”

Người phục vụ trong quán chính là vợ của chú Vương, bà bưng thức ăn ra bàn của Diệp Trừng rồi quay sang nhìn bạn học kia không chút hoang mang: “Bạn học này buổi chiều quán mới mở đã đến đặt bàn trước rồi rồi, tiền cũng đã thanh toán xong, lần sau cháu cũng đến sớm hơn rồi đặt bàn ha.”

Cậu sinh viên kia méo mặt, xoay người tiếp tục ăn cơm.

Món trứng hấp của nhà chú Vương bán rất đắt hàng, bình thường chỉ cần đến hơi muộn một chút là sẽ không còn nữa. Món trứng hấp này làm theo kiểu Pháp rất đặc biệt, cách làm khác với món trứng hấp thông thường rất nhiều, mùi vị cũng thơm ngào ngạt. Lan Ninh đã từng thử tìm tòi tự làm hai lần, nhưng cuối cùng cũng đều thất bại.

Hôm nay lại may mắn được thưởng thức món này lần nữa, Lan Ninh cảm thán từ tận đáy lòng: “Không biết chú Vương làm món trứng hấp này thế nào nhỉ, cứ có cảm giác rất tơi xốp, hương vị lại đặc biệt.”

Diệp Trừng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng đặc biệt thích ăn món trứng hấp ở quán này, trước đây còn lén lút hỏi chú Vương cách làm món trứng hấp cơm này, nhưng chú ấy không chịu để lộ bí kíp đâu. ╭(╯^╰)╮ “

Lan Ninh nhìn vẻ mặt đó của cậu ta thì không nhịn được mà cười thành tiếng: “Người ta nói cho cậu thì mới là lạ ấy, đây chính là bí mật kinh doanh đấy.”

Diệp Trừng cười cầm thìa múc hai thìa trứng hấp vào bát của cô: “Chị ăn mau cho nóng.”

“Cảm ơn cám ơn.” Lan Ninh nói cám ơn với cậu, nghĩ ngợi một chút cô lại lôi điện thoại ra, chụp một tấm các món ăn đang có trên bàn.

Diệp Trừng ngồi đối diện cô cười nhạo: “Thì ra chị cũng có thói quen này sao?”

Lan Ninh nói: “Sao sao, lẽ nào cậu cảm thấy chỉ có mấy người trẻ tuổi các cậu mới được làm vậy à?”

Diệp Trừng nở nụ cười đáp lại: “Không dám, chị cũng rất trẻ trung mà.”

Lan Ninh liếc cậu ta một cái, cất điện thoại vào túi xách: “Thôi đi, tôi cũng gần hai mươi lăm tuổi rồi, đứng trước mặt người ta cứ có cảm giác mình là một bà dì.” Đặc biệt vừa rồi nhìn thấy một nữ sinh dễ thương như vậy, cô càng có cảm giác mình đã già rồi.

“Hai mươi lăm tuổi vẫn còn rất trẻ mà, nghe chị nói như vậy không chừng mấy chị gái hai lăm tuổi đều muốn khóc hết.”

“Hai mươi lăm tuổi là gái lỡ thì rồi.” Lan Ninh cười đùa, cô cầm đôi đũa bắt đầu ăn cơm, “A! Chính là hương vị này! Vẫn là cách làm quen thuộc đó.”

Diệp Trừng cười rồi lại múc cho cô hai thìa trứng hấp: “Chị ít khi mới được về đây, ăn nhiều hơn một chút.”

Bữa cơm tối nay Lan Ninh ăn vô cùng thỏa mãn, cô muốn tìm một ngày nào đó rảnh rỗi, hẹn Đại Thanh và Khúc Đồng cùng tới ăn một bữa mới được.

Bởi vì Diệp Trừng đã thanh toán trước, nên hai người ăn xong cơm tối liền về luôn. Lan Ninh có chút ngại ngùng: “Ăn cơm với cậu hai lần, đều để cậu mời khách, lần sau để tôi mời cậu đi.”

Diệp Trừng nghe xong thì dừng lại một chút, sau đó cậu vui vẻ nói: “Được.”

“Ha ha.” Lan Ninh cười hai tiếng, bắt đầu suy nghĩ lần sau phải mời cậu ta ăn món gì thật ngon mới được, “Cậu thích ăn thịt nướng không? Không thì buffet hải sản nhé?”

Diệp Trừng nói: “Đi ăn với Biên Biên, tôi ăn cái gì cũng được.”

“Này, có phải ở trường cậu cũng hay lừa gạt con gái nhà người ta thế này không?”

“Ở trong trường tôi không lừa gạt con gái nhà người ta đâu.”

Lan Ninh chớp mắt hỏi cậu: “Vậy ở ngoài trường thì sao?”

Diệp Trừng cười trừ nhìn cô nói lảng sang chuyện khác: “Chị có muốn đi dạo quanh trường một vòng không?”

Đề nghị này vẫn khiến Lan Ninh có chút động lòng, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, cùng đi xem sao.”

Lần trước lúc về trường thì cô tới thẳng hội trường lớn, cũng không biết được trường học có thay đổi nhiều không. Thật ra cô có chút hoài niệm những ngày tháng còn ở ký túc xá và giảng đường đại học kia.

Vì có Diệp Trừng cùng đi nên cô cũng không tiện tham quan ký túc xá nữ một vòng, cả hai liền lên thăm giảng đường. Trên đường có không ít bạn học nhận ra Diệp Trừng, còn đặc biệt nhìn hai người họ với ánh mắt mờ ám. Lan Ninh xấu hổ muốn chết nhưng nhìn Diệp Trừng thì chẳng có vẻ ngại ngần gì cả.

Lan Ninh không nhịn được liền hỏi: “Cậu không sợ không kiếm được bạn gái à?”

Diệp Trừng hỏi ngược lại cô: “Vì sao chứ?”

Lan Ninh: “…”

Đúng nhỉ, thiếu niên đẹp trai ngời ngời thế này sao có thể không tìm được bạn gái chứ, ha ha.

Hai người còn chưa lên tới giảng đường, liền nhìn thấy phía trước tụ tập không ít người, hình như có ai đang ở đó chụp ảnh. Cô và Diệp Trừng cũng dừng lại, tò mò nhìn qua.

Sau khi thấy rõ người vừa chụp hình, Diệp Trừng đột nhiên có chút kích động nói: “Là Ngô Dạng!”

“Sao cơ?” Lan Ninh không theo kịp suy nghĩ của cậu.

Diệp Trừng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt còn có chút kích động nói: “Cậu ta đang cosplay Ngô Dạng, hơn nữa coser kia nhìn có vẻ rất giống, cậu ta cũng vô cùng nổi tiếng.”

Khuôn viên của Đại học Đế Đô cũng vô cùng rộng rãi, trong sân trường có không ít những bãi cỏ lớn, vì vậy cũng thường có người tới đây chụp ảnh, ngay cả đoàn làm phim cũng từng mượn cảnh ở đây để quay phim.

Lan Ninh nhìn qua người đang đứng ở trung tâm vòng tròn, thì ra là coser, chẳng trách nhìn những vật dụng mang theo lại chuyên nghiệp như vậy.

“Chị chờ tôi một chút, tôi chụp vài tấm nhé.”

Diệp Trừng giơ điện thoại di động lên chuẩn bị chụp, Lan Ninh không nhịn được mà trêu chọc: “Thì ra cậu cũng thích mấy bộ trang phục đó, nếu vậy cậu và Khúc Đồng nhất định nói chuyện rất hợp nhau.”

Diệp Trừng nói: “Tôi chỉ là đặc biệt thích Ngô Dạng hơn thôi, chị không cảm thấy coser này rất giống bản gốc sao?”

“Ừm… cũng khá là giống nhỉ.”

Ngô Dạng là một nhân vật kinh điển dưới ngòi bút của thầy Hạnh Tâm, đồng thời cũng là một nhân vật khá phức tạp. Từ nhỏ anh đã thông minh hơn người, sau khi gia nhập đội điều tra cũng thể hiện rõ tài năng phi phàm. Liên tiếp phá được rất nhiều vụ án lớn, trở thành huyền thoại của đội điều tra. Còn trẻ nên anh thoải mái bộc lộ tài năng, còn cho rằng mình có thể chiến thắng tất cả, nhưng bời vì anh quá tự tin đã khiến đồng nghiệp của mình bị sát hại.

Chuyện đó đã ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần Ngô Dạng. Sau khi anh bắt được tội phạm về quy án, liền nộp đơn rời khỏi đội điều tra. Dường như chỉ trong một đêm anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh thu hồi cái sự kiêu ngạo của mình, mở một quán Internet ở góc nhỏ của thành phố tên An Nhiên. Nhìn con người thì cà lơ phất phơ, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó khi anh trở nên nghiêm túc, thì sẽ vô cùng đẹp trai.

Lan Ninh cảm thấy nhân vật này không dễ dàng nắm bắt và hóa thân chút nào, vì vậy tuy rằng Hạnh Tâm đã có hai tiểu thuyết được chuyển thể thành bản điện ảnh, nhưng trong hệ liệt trinh thám An Nhiên nổi tiếng nhất, thì chưa được chuyển thể một tác phẩm nào. Trong một cuộc phỏng vấn Hạnh Tâm đã từng nói, anh ta cảm thấy không ai có thể thể hiện được Ngô Dạng trong lòng anh.

Lan Ninh cũng lấy điện thoại ra, hướng về coser kia chụp vài kiểu, rồi gửi cho Ngôn Nho Ngữ qua Wechat: “Ở Đại học Đế Đô có người đang cosplay Ngô Dạng này, còn rất rất giống nhé, thế nào, anh có cảm giác không?”

Ngôn Nho Ngữ: Cũng tạm, có điều coser chỉ có thể nhìn ở trạng thái tĩnh.

Lan Ninh: →_→

Lan Ninh: Nếu không anh tổ chức một cuộc thi Cosplay chính thức đi! Quyển thứ tư cũng sắp xuất bản rồi, xem như là mở một hoạt động làm nóng hội sách, anh nghĩ sao?!

Ngôn Nho Ngữ: Đề nghị không tệ, có điều quyển sách này do cô viết sao?

Ngôn Nho Ngữ: Lời cô có tác dụng gì không?

Lan Ninh: … o(n_n)o~ [Đây là vẻ mặt kiềm chế không lao tới xé xác ai kia]

“Được rồi, đi thôi.” Diệp Trừng chụp xong vài kiểu thì quay lại tìm Lan Ninh, thấy cô vội vàng đút di động vào túi xách, cậu nhẹ chớp mắt hỏi, “Chị đang nhắn tin với bạn trai à?”

“Không đâu!” Ngẫm lại nếu có một người bạn trai như thầy Hạnh Tâm, chắc mỗi giây mỗi phút cô đều phải sống trong cảm giác tức nghẹn mà chết mất, “Là một tác giả khác thôi.”

“Ồ.” Diệp Trừng gật gật đầu, nói, “Biên Biên khổ cực rồi, đã tan làm rồi còn phải xử lý chuyện công việc.”

Lan Ninh tán thành thở dài mà nói: “Đúng vậy, nếu tác giả nào cũng như cậu có phải tôi nhàn nhã biết bao nhiêu không.”

Hai người đi dạo loanh quanh trong trường hơn nửa tiếng, sau đó Lan Ninh quyết định về nhà. Trước khi đi còn không quên nhắc, lần sau cô sẽ mời Diệp Trừng một bữa.

Sau khi ngồi yên vị trên tàu điện ngầm, cô đăng nhập Weibo của mình, đăng tấm ảnh vừa chụp lúc ăn cơm lên.

Súp Lơ V: Chúc mừng lần đầu tiên tôi ký hợp đồng dài hạn với tác giả thành công ~[ vỗ tay ] những tác giả khác nếu viết được gì hay, đừng khách sáo cứ gửi lại cho tôi nhé ~~

[ Image ]

Đăng xong cô lướt Weibo một lượt, sau đó nhìn thấy một thông báo mới.

Hạnh Tâm: Đây là quán cơm rang chú Vương ở Đại học Đế Đô, đi gặp hạt lạc giải buồn gì đó cô nói sao?

Súp Lơ: Đọc theo tôi, Trời —— Xanh —— Mây —— Trắng ——

Hạnh Tâm:

Hạnh Tâm: Gần đây tôi không có tâm trạng viết sách, nên đã quyết định ngày mai sẽ vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm hứng, đừng tới nhà tìm tôi.

Lan Ninh: “…”

Khoan đã…tại sao đột nhiên muốn vào rừng rú tìm cảm hứng! Không phải anh ta vừa đi chơi xuân về đấy à?!!!