meBà thật sự muốn con trai mình đi trên vết xe đổ của bố nó sao?
Hôn nhân không có tình yêu sẽ hạnh phúc sao?
Giờ bà cảm thấy hạnh phúc sao?
Không, giờ bà cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy tuyệt vọng với hôn nhân và cuộc đời.
Tống Tâm Vân đột nhiên không rõ đúng sai, tắt điện thoại, đi gọi bác sĩ.
Bà cùng bác sĩ đi tới phòng bệnh.
Bác sĩ mở mắt Chu Hân Ly, cô ta liền tỉnh lại, nắm lấy tay Cố Lăng Kiệt, yếu ớt khẩn cầu: “Đừng đi.”
Bác sĩ nhìn Cố Lăng Kiệt: “Thể chất bệnh nhân rất kém, vì mất máu quá nhiều, đường huyết rất thấp, lại thêm vấn đề về mặt tinh thần, nhất định không được kích động cô ấy.”
Cố Lăng Kiệt nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly nhếch khóe miệng: “Xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi, giờ em có chút đói, anh và vợ mang đồ gì đến thế, giờ em muốn ăn, có được không?”
Cố Lăng Kiệt mở túi nilong, mở một hộp bánh bao trong đó, lấy đũa đưa cho Chu Hân Ly.
“Sao lại mua nhiều thế? Anh coi em là lợn sao?” Chu Hân Ly cười khổ nói.
“Tiểu Nguyệt còn mua cho mẹ anh nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói một câu, nâng giường Chu Hân Ly lên, để cô có thể ngồi dậy.
“Chị Nguyệt thật là hiểu lòng người.” Chu Hân Ly nhẹ giọng nói.
“Cô ấy nhỏ hơn em, chỉ là suy nghĩ thành thục mà thôi.” Anh đặt hộp bánh bao đặt lên bàn ăn trên giường.
Tống Tâm Vân nhíu mày, rũ mắt.
Cố Lăng Kiệt lấy một đôi đũa đưa cho Tống Tâm Vân: “Mẹ cũng ăn đi, từ hôm qua đến giờ bận rộn, mẹ cũng đói rồi.”
Tống Tâm Vân dời ghế, ngồi ngồi bên tủ đầu giường ăn sáng.
Chu Hân Ly ngoan ngoãn ăn bánh bao, lúc có lúc không nhìn Cố Lăng Kiệt, rất vô lực, sau đó cúi đầu ăn bánh bao, dè dật cẩn thận, bộ dáng sợ chọc Cố Lăng Kiệt không vui.
Cố Lăng Kiệt lấy điện thoại, nhìn qua thời gian, xoay người, đi về phía cửa.
Tay cầm đũa của Chu Hân Ly ngừng lại.
Trong mắt xẹt qua tia hung ác.
Xem ra, tình hình đã vượt qua không chế của cô ta, trở thành một cục diện không thể thu dọn được.
Cố Lăng Kiệt ra ngoài liền gọi điện cho Bạch Nguyệt, dịu dàng nói: “Em đang ở đâu?’
“Đang đi dạo ở vườn hoa sau bệnh viện.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Giờ anh qua đó đón em.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền tắt điện thoại, bước nhanh về phía thang máy.
Một mình Bạch Nguyệt ngồi trên ghế ở vườn hoa, nghĩ đến vấn đề tâm lý.
Phần lớn người có vấn đề tâm lý, là không biết bản thân có vấn đề, cho dù biết bản thân có vấn đề, lúc phát bệnh cũng không thể tự mình khống chế, cho dù là cô, sau khi phát bệnh, mới biết mình đã phát bệnh rồi.
Nhưng Chu Hân Ly không như vậy, cô ta biết bản thân đang làm gì, cũng rõ ràng mục đích mỗi bước đi của mình, càng có trước có sau, thậm chí biết lúc nào nên thỏa hiệp, lúc nào nói ra sao, khống chế rất tốt cảm xúc của mình.
Thế này không hợp với lẽ thường, thay đổi quá nhanh, thích ứng nhanh với hoàn cảnh, trong hoàn cảnh thích hợp, có những thay đổi thích hợp.
Những thứ này, càng giống như người bình thường, mà còn là người cực kì thông minh.
Cô nhắm mắt lại, thử nghĩ mình là Chu Hân Ly.
Mấu chốt của Chu Hân Ly chính là Cố Lăng Kiệt.
Cô ta yêu Cố Lăng Kiệt sâu sắc, không thể rời xa Cố Lăng Kiệt, lại chỉ có Cố Lăng Kiệt mà thôi.
Cô ta dựa vào anh, cực kì tự ti, sợ bị ruồng bỏ.
Vậy thì, cô ta sẽ đặt tất cả sự cảnh giác trên người người phụ nữ bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Chỉ cần một người phụ nữ xuất hiện, sẽ cuồng loạn, sụp đổ.
Sẽ làm ra những hành vi khác với người thường.
Biểu cảm phần lớn sẽ là điên cuồng, không có lý trí, dễ bị kích thích, cảm xúc càng mãnh liệt, hành vi đều sẽ không do bản thân khống chế.
Nhưng sau khi cô xuất hiện, Chu Hân Ly không như thế.
Cô ta vì để Cố Lăng Kiệt không rời đi, nửa đêm tự sát, người có bệnh về mặt tâm thần như này có thể làm ra việc như vậy.
Thế nhưng, cô ta thấy Cố Lăng Kiệt đã kết hôn, muốn đi cùng cô, liền nói nguyện ý làm em gái, nguyện ý phối hợp trị liệu, bắt đầu diễn khổ nhục kế, đây cực kì không phù hợp với đặc trưng người bệnh tâm thần.
Cô nghi ngờ, Chu Hân Ly đang giả vờ bị bệnh thần kinh, giống như cô hoài nghi Chu Hân Ly là nội gián kia.
Thế nhưng, Cố Lăng Kiệt lại nói, bọn họ đã từng làm vài nhiệm vụ, đều thành công, điều này rõ ràng xóa đi hiềm nghi của Chu Hân Ly, rốt cuộc đã sai ở đâu chứ?
Trước mắt một bóng đen che trước mặt cô.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
“Đang nghĩ gì mà ngây người như vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyệt.
“Nghĩ linh tinh mà thôi, dù sao cũng rảnh rỗi, Chu Hân Ly thế nào rồi?” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, hỏi.
“Cũng tốt, vừa rồi hôn mê, nhưng lại tỉnh rồi, lúc anh đi còn đang ăn sáng, anh thấy cảm xúc của cô ấy đã ổn định hơn nhiều.” Cố Lăng Kiệt rõ ràng thở dài một hơi.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Cái người nhân vật chính trị quan trọng mà anh cứu trước kia là ai thế?”
“Anh nói đơn giản nhé, ông ta giống sứ giả nước S vậy, mang theo tài nguyên quan trọng đến nước A, nếu ông ta xảy ra chuyện ở nước A, nước S sẽ hiểu lầm nước A, cũng sẽ không có nguồn tài nguyên này nữa, vì thế tổ chức khủng bố bắt ông ta, mục đích là gây ra mâu thuẫn giữa nước A và nước S, kiềm chế nước A phát triển.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Vậy tại sao tổ chức khủng bố không giết nhân vật chính trị quan trọng kia mà còn để thời gian cho các anh cứu được?” Bạch Nguyệt đưa ra nghi vấn.
“Anh đoán bọn họ muốn đoạt lấy nguồn tài nguyên kia của nước S, vì thế, tạm thời chưa giết nhân vật chính trị quan trọng kia, vì nhiệm vụ của bọn anh chính là cứu thoát nhân vật kia, những chuyện khác cũng không hỏi, đúng rồi, nói đến cái này, gần đây anh muốn đến thăm lão tướng quân Thái Thành Viên.”
“Thái Thành Viên, ai cơ?” Bạch Nguyệt không biết những người này.
“Trước kia ông ấy là thủ trưởng của anh, vì anh mất một phần kí ức, vì thế không nhớ một phần nhiệm vụ, có lẽ trong quá trình chấp hành nhiệm vụ anh đã bị kẻ địch hạ thuốc, vì thế phát sinh quan hệ với em, anh nghĩ, có lẽ có người biết chuyện, nói không chừng có thể biết được tin tức của con chúng ta.
Hơn nữa, quê của lão tướng quân Thái Thành Viên là thành phố Kim Nguyên, cách thành phố Kim Dương không xa, đại khái khoảng 2 tiếng lái xe.”
“Thành phố Kim Nguyên?” Trong lòng Bạch Nguyệt lộp bộp một tiếng.
Cố Lăng Kiệt trước kia xảy ra chuyện chính là ở thành phố Kim Nguyên.
Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua một ý nghĩ: “Thủ trưởng của anh cũng là thủ trưởng của Chu Hân Ly lúc đó sao?”
“Đúng vậy, lúc đó anh, Chu Hân Ly, Tô Hào Hiên cùng ở một quân khu.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Lần này đi thành phố Kim Nguyên thăm lão tướng quân Thái Thành Viên có thể đưa em theo không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô: “Muốn đi sao?”
Bạch Nguyệt gật đầu, nói rất rõ ràng: “Muốn đi. Nếu em đến nhà Lã Mạnh Châu làm giáo viên, đã nói rõ là thứ 7 chủ nhật sẽ không đi.”
“Được, vậy lúc anh đi sẽ đến đón em, chúng mình cùng đi.” Cố Lăng Kiệt hơi mỉm cười, ôm Bạch Nguyệt vào lòng.
Bạch Nguyệt thuận thế dựa lên người anh, nhìn bầu trời trong xanh.
Nếu lần này bọn họ tìm thấy con của mình thì tốt rồi, nói không chừng, vì đứa trẻ này, bố mẹ của Cố Lăng Kiệt sẽ không phản đối nữa.
Cô không sợ họ phản đối, chỉ lo sẽ khiến Cố Lăng Kiệt khó xử…