“Ừ, thời gian cụ thể sẽ được xác định sau mười ngày.” Mục Uyển nói: “Phiền cho cô rồi.”
“Không có phiền, chuyện tôi nên làm mà.” Đổng Mạn Tuyết nói.
Mục Uyển cúp điện thoại, rót một ly nước đứng bên cửa sổ.
Ánh nắng bên ngoài rất đẹp, rơi trên những chiếc lá tươi tốt, xung quanh không có một ai, thoáng hiện một vẻ yên tĩnh.
Vô thức, cô lại nghĩ đến giấc mơ kia, có chút cáu kỉnh.
Cô cảm thấy mình đã sai rồi, cô gọi cho Barney.
“Chào buổi chiều.” Giọng nói của Barney phát ra từ điện thoại di động một cách chân thành, giống như thời tiết hôm nay, rất thoải mái.
“Bây giờ em có đang bận không?” Mục Uyển hỏi đầy ôn tồn.
“Nửa tiếng nữa khách hàng sẽ đến, bây giờ không bận lắm, nhưng sau 20 phút là em phải đi chuẩn bị.” Barney thẳng thắn nói.
Vì vậy cô có hai mươi phút, nhưng thực ra cô chỉ có năm hoặc sáu phút, bởi vì một lát nữa cô có một cuộc họp, cô không muốn bị trễ.
“Barney, chị có một số hoang mang, chị cảm thấy chị đã giải quyết mối quan hệ với Hình Thiên, lý trí rất rõ ràng, chị và Hình Thiên không còn có thể nữa, về mặt tình cảm, chị cảm thấy mình nên thích Hạng Thịnh Duật, nhưng chị vừa mơ mình sẽ trở về Dinh Tổng thống, mơ được ăn cùng anh ấy, thậm chí mơ thấy anh ấy tặng chị một hộp trang sức, trong hộp trang sức có thể là một chiếc nhẫn, giấc mơ này khiến chị cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có cảm giác tội lỗi và khủng hoảng trong lòng chị. Tại sao lại như thế?” Mục Uyển hỏi.
Barney cười: “Tại sao đột nhiên chị lại nghĩ về điều này?”
“Trước đây chị đã đọc một bài báo, nói rằng những người trong mơ của mình là những người có mặt trong tiềm thức của mình, được ánh xạ vào những thứ bên trong, xử lý thông tin, bản thân chị cảm thấy lạ, chị chắc không thích Hình Thiên nữa, nhưng khi nghĩ về anh ấy, trái tim chị vẫn xuất hiện một nỗi đau mờ nhạt, nỗi đau này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của chị và khiến chị không vui, chị không muốn thế này, em có biết tại sao không?” Mục Uyển hỏi.
“Đó là khao khát chưa được thoả mãn của chị, loại khao khát này được gieo sâu vào lòng chị như nỗi ám ảnh, chị biết đấy, nhiều cô gái luôn yêu những người đàn ông không yêu họ, họ càng không thể có được, họ càng kiên trì, dù biết không thể ở bên nhau, theo quan điểm tâm lý học, đó là do nguyên tắc khan hiếm.” Barney nói.
“Nguyên tắc khan hiếm? Đó là gì vậy?” Mục Uyển hỏi, muốn biết tại sao lại có những cảm xúc này.
“Nguyên tắc khan hiếm hoạt động thông qua tâm lý phản biện của con người, khi con người cảm thấy họ sẽ bỏ lỡ hoặc không đạt được điều họ muốn, họ sẽ theo đuổi nó một cách quyết liệt hơn.” Barney giải thích.
“Bởi vì không thể có được nó, nên càng muốn nó hơn, đây là tâm lý phản biện của con người, đây có phải là bản chất con người không?” Mục Uyển hỏi, cau mày.
“Vâng, đặc biệt đối với một số người thực tế, họ cũng gặp khó khăn, bản thân càng được truyền cảm hứng, bản thân càng không thể buông tay, bản thân càng tiến về phía trước, càng thấy nó quý giá, càng khó khăn, càng lún càng sâu, bản thân lại càng muốn có được.” Barney nói.
“Nhưng chị đã buông tay rồi, chị biết sống bên cạnh anh ấy là điều không thể, chị cũng đã thoát ra khỏi sự nảy sinh tình cảm rồi.” Mục Uyển không hiểu.
“Những ám ảnh trong quá khứ đã in sâu trong ký ức, sâu thẳm trong tiềm thức, bởi vì chị không thể có được nó, bởi vì chị muốn nó, nó cũng cần có thời gian để tiêu hóa, theo thời gian, tiềm thức cũng sẽ chấp nhận thực tế mà buông tay, chị cũng không cần hoảng sợ, bất cứ ai cũng từng như vậy, ngay cả khi chị tìm được một người bạn trai mới, thì thỉnh thoảng, những người trong quá khứ cũng sẽ xuất hiện, càng nhiều cảm xúc thật thì sẽ càng tiếc nuối và càng đau đớn, nỗi đau có khi sẽ sâu sắc, cách yêu của con người khác nhau, nếu chị quan tâm quá nhiều, thì khi đã buông bỏ một cách nhẹ nhàng, chị vẫn sẽ thấy đau, cũng là khi chị đã biết chị đã quan tâm nhiều đến mức nào.” Barney nói.
Đúng vậy, cô đã từng thật sự rất quan tâm, ngay cả khi cô hy sinh tất cả mọi thứ, tự do, cuộc sống, nhân phẩm, cũng không thành vấn đề.
“Vậy chị nên làm gì đây, nó sẽ tốt hơn chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Hiện tại chị nên sống một cuộc sống tốt, dù thỉnh thoảng chị có nghĩ về, chị cũng không cần phải hoảng sợ, chị càng hoảng loạn, chị sẽ càng củng cố trí nhớ trong tiềm thức, nghĩ về những chuyện đó, thật ra là một việc quá đỗi bình thường, đôi khi chị cũng sẽ nghĩ về một người bạn cùng lớp, một người không liên quan gì đến chị mà, cứ nghĩ thôi, cứ để nó trôi theo tự nhiên, theo thời gian, người này sẽ không còn xuất hiện nữa. Bây giờ chị sợ hãi quá rồi đấy.” Barney mỉm cười nói.
Cô đã quá sợ hãi rồi.
Cô lo mình vẫn còn yêu Hình Thiên, nếu vậy cô sẽ rất có lỗi vì Hạng Thịnh Duật tốt với cô như vậy.
Cô cũng lo lắng mình thực sự vẫn còn yêu Hình Thiên, nếu không thể ở bên nhau, cô sẽ cảm thấy đặc biệt hối hận, đau lòng và không thể quên được.
Nhưng cô cũng nghĩ, không thể chính là không thể, vì vậy phải cố gắng không yêu.
Rất mâu thuẫn.
Câu trả lời của Barney đã cho cô chút ít thoải mái.
Cô không còn yêu Hình Thiên, chỉ là nỗi ám ảnh mạnh mẽ trong tiềm thức mà thôi.
Cô đã từ bỏ, nhưng tiềm thức của cô không nhận ra điều đó.
Nghĩ đến Hình Thiên, cô không nên hoảng loạn ép mình buông tay, không được làm nặng thêm trí nhớ, theo thời gian, tiềm thức cũng sẽ buông bỏ nỗi ám ảnh.
“Cảm ơn em, Barney, bây giờ chị biết phải làm sao rồi.” Mục Uyển nói.
“Không có gì, nếu chị có ý nghĩ khác, cứ gọi lại cho em, em có thể trò chuyện với chị, đó là niềm vui của em đấy, miễn là em nhận được cuộc gọi của chị, em đã cảm thấy rất vui, chị là thần tượng của em, nữ thần của em.” Barney mỉm cười nói.
Mục Uyển biết Barney rất giỏi nói chuyện, mỗi lần nói đều khiến người nghe vui vẻ.
“Hiểu rồi, hiện tại chị có một cuộc họp, hãy đi ăn cùng nhau khi rảnh nhé, chị mời em.” Mục Uyển nói rồi cúp máy.
Cô sửa sang lại dáng vẻ, lấy máy tính đi đến phòng họp.
Cô có khả năng tổ chức cuộc họp, cô đầy hào quang, kinh nghiệm và logic để xử lý mọi việc.
Sau một cuộc họp, mọi người trong Bộ Ngoại giao đều bị Mục Uyển thuyết phục.
Không chỉ vì bối cảnh và thân phận của Mục Uyển, mà còn vì phong cách và tinh thần của cô.
Cuộc họp vừa kết thúc thì cũng đã bốn giờ rưỡi chiều.
Cô quay lại văn phòng tiếp tục ghi lại thông tin, không biết mất bao lâu, khi cô hết nước, đang nghĩ đến việc lấy nước thêm thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Mục Uyển nói, đứng dậy rót nước, quay lưng ra cửa, nhưng cô lại nhận thấy một điều kỳ lạ.
Cô nhìn lại, thấy Hạng Thịnh Duật đi vào từ cánh cửa, bước đến bàn của cô, đặt hai tay lên bàn: “Này. Em bận rộn quá rồi, tan làm được nửa tiếng rồi đó, em còn ở văn phòng, bữa tối của anh đâu, em đã làm chưa?”
Mục Uyển theo bản năng nhìn vào máy tính. Đi đến bàn làm việc.
Thời gian thực sự đã trôi qua được nửa tiếng sau giờ tan làm rồi.
Cô không có gọi cho Hạng Thịnh Duật, chắc Hạng Thịnh Duật sẽ lại giận nữa, cô cảm thấy có lỗi.
“Xin lỗi…”
Trước khi lời nói của cô kịp kết thúc, Hạng Thịnh Duật đã hôn lên môi cô…