Thấy có người mừng người mất mát, Triệu Thanh Uyển vẫn thong dong giải thích với họ: "Thay phiên hỗ trợ có nghĩa mỗi người đều có cơ hội học tập cách quản lý hậu cung, đây cũng là điều hoàng thượng muốn nhìn thấy. Vậy nên tất cả muội muội ngồi ở đây, bao gồm Lan phi và Ngọc thải nữ sau này đều thay phiên nhau giúp bổn cung quản lý hậu cung. Có điều xét về việc quản lý hậu cung, Dĩnh phi và Lương phi là hai vị muội muội có kinh nghiệm nhất, cũng rất được hoàng thượng tán dương, vậy nên hai muội cố định ba tháng thay phiên nhau một lần. Còn những muội muội khác cứ theo vị phân cao thấp, cứ ba tháng thay phiên làm cộng sự cùng họ.
Tước quyền của Dĩnh phi và Lương phi, đương nhiên phải dùng chút lời lẽ trấn an, cho họ chút thể diện.
Vậy nên Triệu Thanh Uyển lại lôi danh nghĩa của Tiêu Sát ra.
Thật ra Tiêu Sát chưa từng khen họ với nàng, là nàng bịa chuyện thôi.
"Thần thiếp hiểu ý nương nương rồi. Có nghĩa là ba tháng tới một trong ba người Lan phi, Dĩnh phi và Lương phi tỷ tỷ cùng hỗ trợ nương nương xử lý hậu cung, rồi ba tháng kế tiếp sẽ đến phiên Tào tỷ tỷ làm cộng sự cho Dĩnh phi hoặc Lương phi tỷ tỷ. Cứ tiếp tục theo thứ tự, nếu Thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân không tranh với tần thiếp, đến Tết Âm Lịch sang năm là tới lượt tần thiếp có phải không nương nương?"
Thấy Tưởng quý nhân hưng phấn, Triệu Thanh Uyển biết nữ nhân này chỉ có dã tâm, không có đầu óc, không khỏi cười khen: "Ha ha, Tưởng quý nhân đúng là thông minh. Đúng vậy, nếu thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân không giành với muội, từ tháng một đến tháng ba năm sau sẽ đến lượt Tưởng quý nhân hỗ trợ bổn cung."
"Nương nương, cách này của người và hoàng thượng quá công bằng rồi! Có phải không Phương tần tỷ tỷ, Lữ muội muội?"
"Ha ha, quyết sách của hoàng thượng và hoàng hậu đương nhiên công bằng rồi." Phương tần khẽ cười.
Nàng cũng cảm thấy quyết sách này của Triệu Thanh Uyển rất được lòng người.
Có điều ở trước mặt Lương phi và Dĩnh phi, nàng không thể tỏ ra háo hức như Tưởng quý nhân.
Lữ tài nhân cũng vui ra mặt, đồng thời cũng lo lắng: "Công bằng thì công bằng, có điều nương nương, tần thiếp hoàn toàn không biết xử lý công việc trong hậu cung thế nào. Tần thiếp sợ bản thân không làm tốt, sẽ làm nương nương và hoàng thượng thất vọng."
"Lữ tài nhân không cần lo lắng việc này, hoàng thượng và bổn cung sắp xếp như thế vốn là để các muội học tập trước. Huống hồ đến lúc đó các muội có Dĩnh phi và Lương phi làm cộng sự, có bất cứ vấn đề gì không hiểu có thể hỏi bọn họ, đương nhiên, các muội cũng có thể trực tiếp đến hỏi bổn cung. Bổn cung chắc chắn biết gì nói đó, sẽ không gây áp lực cho Lữ tài nhân và các vị muội muội khác."
Thấy ba người của Phi Hương Điện hôm nay ở trước mặt hoàng hậu nói nhiều như thế, Tào tiệp dư thầm trừng mắt, khinh thường Lữ tài nhân: "Hoàng hậu nương nương nói đúng, Lữ muội muội không cần lo lắng quá, cho dù có lo thì cũng là các tỷ tỷ nên lo trước. Có phải không Tuệ muội muội, Thẩm muội muội?"
Thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân chỉ khẽ cười đáp lại.
Thấy hai người họ qua loa có lệ như vậy, Tào tiệp dư thấy không vui.
Bọn họ ở Uyên Loan Điện tùy ngoài mặt hòa thuận nhưng chưa bao giờ thật sự để lộ suy nghĩ của mình với nàng. Vậy nên nàng lúc nào cũng phòng bị họ, không dám tùy tiện để lộ suy nghĩ.
Lữ tài nhân vốn hoạt bát, nhưng bị Tào tiệp dư chê cười mình địa vị thấp nhất trước mặt mọi người, chỉ biết bối rối cúi đầu, không nói nữa.
Có câu đánh chó phải xem mặt chủ nhân, là chủ tử của Phi Hương Điện, thấy người trong điện mình mới ngày đầu tiên tới thỉnh an hoàng hậu đã bị Tào tiệp dư đã bị Tào tiệp dư không cho mặt mũi, Phương tần đương nhiên không vui, lên tiếng phản bác: "Tào tỷ tỷ nói thế sai rồi. Chính vì vị phân của Lữ muội muội thấp nên mới lo lắng không biết xử lý công việc trong hậu cung thế nào. Với những người không lo lắng, muội muội mới thấy không bình thường đấy."
"Phương tần muội muội đúng là biết cách bênh vực của mình, thảo nào Phi Hương Điện của muội muội luôn êm ấm hơn các điện khác, tỷ tỷ thật sự hâm mộ. Xem ra sau này tỷ tỷ cũng phải đi theo học tập Phương tần muội muội mới được." Tào tiệp dư không ngờ Phương tần lại phản bác mình, còn mượn cơ hội này ám chỉ cho mọi người thấy nàng không bình thường, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, ngoài cười như trong không cười mà vừa nói móc vừa nịnh nọt.
Quan hệ giữa những nữ nhân này thế nào, trên cơ bản Triệu Thanh Uyển đã hiểu.
Nàng lên tiếng: "Được rồi, các vị muội muội có suy nghĩ trái ngược nhau có thể giao lưu, nhưng đừng làm tổn thương hòa khí. Dĩnh phi muội muội, Lương phi muội muội, sắp đến tháng tư rồi, bổn cung định bắt đầu từ ngày mai sẽ chính thức tiến hành việc này, vừa hay đến cuối năm có thể luân phiên được ba lượt. Hai muội thảo luận với nhau trước xem ai làm trước, ai làm sau, bổn cung tôn trọng ý kiến của các muội."
Trước hay sau thoạt nhìn là việc nhỏ, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu rất nhiều điều.
Trước, nghĩa là địa vị đứng đầu chúng phi, thể diện nhiều hơn, nhưng cũng có nghĩa phải làm việc với Lan phi.
Tóm lại không thể chu toàn mọi mặt.
Phải xem các nàng quan tâm điều gì.
Dĩnh phi nhìn Lương phi, thấy nàng ta không nói gì, lập tức hiểu ý, cười nói: "Hồi hoàng hậu nương nương, hay là để Lương phi muội muội trước đi. Lương phi muội muội có kinh nghiệm hơn thần thiếp, thời gian xử lý công việc trong hậu cung cũng dài hơn thần thiếp, theo lý nên xếp trước thần thiếp."
"Dĩnh phi tỷ tỷ, sao muội có thể xếp trước muội được? Xét về thời gian làm phi tử, tỷ tỷ lâu hơn muội muội, muội muội nào dám đi quá giới hạn?"
"Muội muội bây giờ cùng là phi với tỷ tỷ, nào có việc đi quá giới hạn?"
"Được rồi, hai vị muội muội không cần khiêm tốn nữa, vậy cứ làm theo lời Dĩnh phi muội muội, Lương phi muội muội trước, Dĩnh phi muội muội sau." Thấy hai bọn họ tranh tới tranh lui giả dối, Triệu Thanh Uyển lập tức quyết định thay, sau đó nhìn những phi tần khác ngồi ở đây, cười hỏi, "Không biết các vị muội muội còn gì muốn nói hay có dị nghị gì về việc này không?"
"Hồi nương nương, tần thiếp không có dị nghị."
"Tần thiếp cũng không có dị nghị."
"Được rồi, vậy hôm nay đến đây thôi, lát nữa mọi người cũng phải ăn sáng."
"Vâng, vậy chúng tần thiếp cáo lui."
Các phi tần đứng dậy hành lễ với Triệu Thanh Uyển rồi nối đuôi nhau rời đi.
Đợi đi xa, Lương phi cười lạnh, hạ giọng nói với Dĩnh phi đi cùng: "Dĩnh phi tỷ tỷ, ba tháng tới tỷ tỷ được rảnh rỗi rồi, ba tháng sau nữa thì đến lượt của muội. Chiêu này của hoàng hậu đúng là cao minh!"
"Làm người rảnh rỗi không tốt sao? Dù gì trước khi hoàng hậu vào lãnh cung, chúng ta đều là những kẻ rảnh rỗi, bây giờ chẳng qua bị đánh về nguyên trạng thôi."
"Đúng vậy." Lương phi không cam lòng cảm thán.
"Nói đúng hơn là ta bị đánh về nguyên trạng, còn muội muội vẫn có thu hoạch không sao?"
"Muội không rõ thu hoạch mà tỷ tỷ nói là gì? Phi vị sao? Hay là ba tháng hỗ trợ hoàng hậu quản lý hậu cung?"
"Đương nhiên đều phải."
"Ha ha, tỷ tỷ thấy những thứ này hiếm lạ sao?"
"Chúng ta sống trong cung, trừ những việc này thấy hiếm lạ nên mới tranh đoạt thì còn gì nữa?" Dĩnh phi hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ muội muội không nghe nói từ khi hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, một ngày ba bữa hoàng thượng đều ăn ở Phượng Nghi Điện, ban đêm cũng ngủ lại Phượng Nghi Điện sao? Tình cảm giữa họ bây giờ đã tốt hơn trước, còn chúng ta... Thôi không nói với muội muội nữa, ta về Chiêu Dương Điện luyện quyền đây, dù gì ta bây giờ là một kẻ rảnh rỗi mà."
Dĩnh phi cười khổ, muốn nói lại thôi, giả vờ chuyển sang chuyện khác rồi bỏ đi.