Lần này Triệu Thanh Uyển cũng bị Tiêu Sát sủng hạnh đến không dậy nổi.
Đến tối Tiêu Sát không chuyển tấu chương đến Phượng Nghi Điện nữa, sợ Triệu Thanh Uyển lại cùng hắn thức đến khuya, ảnh hưởng đến việc nàng nghỉ ngơi.
Vì vậy hắn như trước đây định một mình về Tuyên Thất Điện bận rộn.
Cung nhân sau khi ăn tối, trừ những người trực đêm thì hầu như đều có thể đi ngủ.
Các phi tần thì không cần phải nói, ban ngày rảnh rỗi, buổi tối càng không có gì cần làm.
Mà hoàng đế như Tiêu Sát phải bận rộn chính vụ.
Lần nào cũng bận rộn đến đêm khuya.
Chỉ khi tới Phượng Nghi Điện ăn cơm, cùng Triệu Thanh Uyển triền miên, đó mới là những giây phút hắn thật sự thấy thoải mái.
Triệu Thanh Uyển không khỏi cảm thấy Tiêu Sát quá vất vả.
Trước khi hắn đi, nàng dặn dò: "Lát nữa hoàng thượng ở Tuyên Thất Điện cũng đừng quá bận rộn, chú ý sức khỏe."
"Bây giờ hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy, trẫm thật sự rất vui. Yên tâm đi, nếu trẫm mệt thì sẽ đi nghỉ ngay. Còn nàng đấy, hôm nay trẫm lại làm nàng mệt, nàng đừng chờ trẫm, phải ngoan ngoãn đi ngủ trước có nghe thấy không? Đây là thánh chỉ!"
"Vâng, nếu đã là thánh chỉ, thần thiếp tuân lệnh là được."
"Ngoan, vậy trẫm đi trước."
Tiêu Sát cúi đầu nhẹ nhàng nhéo má Triệu Thanh Uyển một cái, sau đó rời đi.
"Vâng, hoàng thượng đi thong thả."
Nhìn theo tấm lưng của hắn, Triệu Thanh Uyển giơ tay xoa mặt.
Một mình ở tẩm điện, nghĩ Tiêu Sát buổi tối sẽ về, nàng hoàn toàn không thể ngủ trước, vì thế cầm sách đọc đến khi lên đèn.
Đến giờ Hợi, sách cũng đã xem xong rồi nhưng vẫn không thấy Tiêu Sát đâu, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn trời đêm bên ngoài, đứng dậy xuống bếp tự tay làm một chung tổ yến.
Làm xong, nàng đặt trong hộp đồ ăn, kêu Tiểu Toàn Tử cùng mình đến Tuyên Thất Điện.
Hai thái giám canh cửa bên ngoài thấy nàng liền hành lễ: "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Công công, hoàng thượng ở bên trong sao?"
"Hồi nương nương, hoàng thượng từ khi giờ Dậu vào trong thì vẫn chưa ra."
"À, ta đến đưa tổ yên cho hoàng thượng, phiền công công giúp ta mang vào, dặn dò hoàng thượng uống nhân lúc còn nóng."
"Vâng, nô tài giúp nương nương mang vào trong ngay."
"Làm phiền công công."
Tiểu Toàn Tử lập tức giao hộp đồ ăn cho một thái giám trong đó.
Triệu Thanh Uyển thấy tiểu thái giám kia mở hé cửa, xách hộp đồ ăn chạy vào, nàng thuận mắt nhìn vào trong xem thì thấy Tiêu Sát đang ngồi trước bàn, chuyên chú cầm bút.
Sau đó nàng cùng Tiểu Toàn Tử xoay người rời đi.
Tiểu thái giám xách hộp đồ ăn vào trong, bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương mới đưa tổ yến tới, còn bảo nô tài dặn dò hoàng thượng ăn nhân lúc còn nóng."
"Hoàng hậu đưa tới? Nàng ấy đâu?"
Vừa nghe nói Triệu Thanh Uyển mang tổ yến tới, Tiêu Sát lập tức dừng tay, ngẩng đầu nhìn hộp đồ ăn rồi nhìn ra ngoài cửa đại điện.
"Nương nương giao tổ yến cho nô tài xong thì đi rồi."
"Đi rồi? Thôi, mang tổ yến lại đây."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử ở bên lập tức nhận lấy hộp đồ ăn, sau đó lấy tổ yến mang tới đặt trước mặt Tiêu Sát.
Tổ yến vẫn còn nóng.
Tiêu Sát múc từng muỗng nhấm nháp.
Từ khi được tiên đế đón về cung, tổ yến hắn đã ăn vô số lần nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngon như vậy.
Ăn hai muỗng, hắn như nhớ tới điều gì đó, quay đầu ra lệnh: "Tiểu Mục Tử, nói với những người canh giữ bên ngoài, sau này hoàng hậu tới Tuyên Thất Điện tìm trẫm thì không cần thông báo, cứ để nàng ấy vào."
"Vâng."
"Còn nữa, nếu hoàng hậu có đến Tuyên Thất Điện đưa gì cho trẫm, không cho phép họ nhận, bảo hoàng hậu đích thân mang vào."
"Vâng, nô tài lập tức đi dặn dò bên dưới.
Tiểu Mục Tử lập tức ra ngoài truyền đạt ý chỉ cho hai tiểu thái giám trông coi.
Hai tiểu thái giám nghe xong đều thấy khó tin.
Một người trong số đó thắc mắc hỏi: "Sư phụ, không phải hoàng thượng không thích phi tần hậu cung tới Tuyên Thất Điện tìm mình sao?"
"Bảo ngươi ngốc ngươi còn không phục!" Tiểu Mục Tử gõ đầu gã một cái, "Hoàng hậu là phi tần hậu cung bình thường hả? Đó là người trong tim hoàng thượng của chúng ta đấy! Được rồi, đừng hỏi thăm lung tung, hai người các ngươi cứ làm theo ý của hoàng thượng là được."
"Vâng, đồ đệ nhớ rồi."
Tiểu Mục Tử tuy ngại hai đồ đệ lo này lo kia, không hiểu phong tình của đế hậu, thật ra trong lòng gã cũng thổn thức không thôi.
Còn nhớ năm trước Lan phi đến Tuyên Thất Điện tìm chủ tử, chủ tử không chút lưu tình tống cổ nàng ta đi.
Còn Lương phi và Dĩnh phi thỉnh thoảng đến Tuyên Thất Điện xin chỉ thị chủ tử hoặc bẩm báo chuyện quan trọng trong hậu cung, chủ tử cũng không có hứng nghe.
Nhưng tối nay, chủ tử lại hạ ý chỉ như vậy.
Đúng là trên trời dưới đất.
Hoàng hậu và phi tần đúng là không so sánh được!
Có điều hoàng đế chỉ có một, hậu cung lại nhiều phi tần như vậy, có những so sánh đau lòng trước nay luôn là điều khó tránh khỏi.
Có điều vẫn có điểm khả quan.
Gã thật sự ngóng trông chủ tử và hoàng hậu mãi mãi ân ái như bây giờ.
Trong lúc Tiểu Mục Tử suy nghĩ miên man, Tiêu Sát đã ăn hết chén tổ yến Triệu Thanh Uyển mang tới, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Mãi đến giờ Tý, hắn mới đứng dậy hoạt động bả vai rồi vội vàng tới Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển đưa tổ yến xong, ở tẩm điện của mình đợi thêm nửa canh giờ, thấy Tiêu Sát vẫn chưa về, nàng lên giường ngủ trước.
Sáng mai các phi tần sẽ tới thỉnh an, đến lúc đó nàng không thể để dùng gương mặt thiếu ngủ đi đối diện với đám nữ nhân như hổ rình mồi mình.
Lúc vào tẩm điện, sợ làm ồn nàng, Tiêu Sát đi rất khẽ.
Đến trước giờ, cúi đầu ngắm mỹ nhân đã ngủ say, hắn hôn lên trán nàng một cái rồi cởi long bào, cẩn thận nằm vào vị trí nàng chừa lại cho mình, sau đó ôm nàng vào lòng, nhắm mắt vào giấc.