Hoàng đế không dễ làm.
Hoàng đế tốt giúp quốc gia hưng thịnh, bá tánh an cư lạc nghiệm càng khó làm.
Buổi sáng đích thân đón Triệu Thanh Uyển từ lãnh cung ra ngoài, buổi chiều còn ở bên nàng nửa ngày, Tiêu Sát thật sự còn rất nhiều chính vụ chưa xử lý.
Ngồi trước bàn ở Tuyên Thất Điện, hắn cúi đầu khẽ cười, thầm nhớ lại dư vị khi triền miên lâm li bên nàng, nhưng rất nhanh hắn đã đè nén nam nữ hoan ái xuống, tập trung xử lý chồng tấu chương.
Cứ thế bận rộn đến trời tối hắn.
Tiểu Mục Tử đứng cạnh tri kỷ nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài nên nghỉ ngơi một chút, đi dùng bữa tối đi."
"Giờ nào rồi?"
"Giờ Tuất, bên phía hoàng hậu sợ là đang chờ."
"Giờ Tuất rồi à?"
Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên trời đã tối.
Có điều hôm nay thật sự còn rất nhiều tấu chương chưa phê.
Hắn lệnh Tiểu Mục Tử: "Như vậy đi, ngươi sắp xếp lại số tấu chương này rồi đem qua Phượng Nghi Điện. Trẫm ăn tối cùng hoàng hậu xong sẽ phê duyệt tấu chương ở đó."
"Vâng, nô tài sắp xếp lại ngay."
Tiểu Mục Tử tuân lệnh, sau khi sắp xếp xong, gã ôm chồng tấu chương cùng chủ tử đến Phượng Nghi Điện.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng."
"Hoàng hậu chờ lâu rồi đúng không?"
"Không có, thần thiếp ngủ cả chiều, cũng mới dậy thôi."
"Hôm nay làm nàng mệt hả?"
"Hoàng thượng..." Thấy Tiêu Sát hỏi mình vấn đề mắc cỡ như vậy trước mặt cung nhân, Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, cúi đầu hờn dỗi.
"Xem ra hoàng hậu hiểu lầm ý của trẫm, ha ha ha... Đi thôi, trẫm đói rồi, chúng ta đi ăn thôi."
Tiêu Sát thoải mái cười, nói Triệu Thanh Uyển hiểu lầm hắn, mặt của Triệu Thanh Uyển càng đỏ hơn.
Thì ra là nàng hiểu lầm.
Hắn chỉ đơn thuần hỏi nàng hôm nay có mệt không.
Mà nàng lại cho rằng hắn đang ái muội hỏi nàng lặn lộn trong tẩm điện cả trưa có phải mệt không.
Đúng là mắc cỡ chết đi được!
Có điều Triệu Thanh Uyển lại không khỏi nghi ngờ Tiêu Sát cố ý chọc mình.
Nếu vậy thì nam nhân này đúng là đáng ghét!
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, hiếm khi tâm trạng của Tiêu Sát rất tốt nên nói chuyện cũng nhiều, chủ động kể cho Triệu Thanh Uyển nghe nội dung của một vài tấu chương hắn vừa mới phê.
Tuy Triệu Thanh Uyển không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Đây đều là quốc gia đại sự, đối với hoàng hậu như nàng ngày xưa không làm tròn bổn phận, cũng không quan tâm hoàng đế là Tiêu Sát đều vô cùng xa lạ và mới mẻ.
Tuy nhiên ngồi trên bàn cơm, nghe hắn kể những việc này, nàng lại rất có hứng nghe.
Triệu Thanh Uyển thầm nghĩ có lẽ vì nàng thay đổi tâm trạng, bắt đầu muốn làm một hoàng hậu tốt nên mới có cảm giác đó đúng không?
Thấy Triệu Thanh Uyển nghiêm túc lắng nghe như học sinh, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại hoặc dùng ánh mắt nghi ngờ hay chờ mong nhìn hắn, ý bảo hắn mau kể tiếp hoặc giải thích cho nàng, Tiêu Sát càng muốn kể.
Thời gian ăn tối như dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Ăn xong, hai người đi xem An Ninh một lát rồi Tiêu Sát ở tẩm điện Phượng Nghi Điện bắt đầu phê tấu chương.
Thấy Tiểu Mục Tử ở bên mài mực cho hắn, Triệu Thanh Uyển bước lên, cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp mài mực cho ngài được không?"
"Cứ để Tiểu Mục Tử làm đi, có khả năng tối nay trẫm sẽ phê duyệt đến muộn. Ban ngày nàng cũng vất vả rồi, đi ngủ sớm đi."
"Thần thiếp không mệt, hơn nữa buổi chiều thần thiếp ngủ một giấc rồi, bây giờ không hề thấy buồn ngủ."
"Được, nếu hoàng hậu khăng khăng muốn mài mực cho trẫm, vậy Tiểu Mục Tử, ngươi ra ngoài chờ đi. Nếu hoàng hậu mệt trẫm sẽ gọi ngươi."
"Vâng, nô tài cáo lui."
Tiểu Mục Tử buông công việc trong tay xuống, khom người lui ra ngoài.
Triệu Thanh Uyển lập tức đi đến cạnh bàn, nhẹ nhàng mài mực.
Bình thường chỉ cần cầm cuốn tấu chương trong tay, Tiêu Sát sẽ tự động vào trạng thái chuyên chú quên mình, không bao giờ bị ngoại cảnh ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay, thoáng nhìn giai nhân ở bên hồng tụ thêm hương, lặng lẽ ưu nhã như vậy, hệt như một bức tranh tuyệt đẹp, Tiêu Sát có cảm giác trái tim mình như mặt hồ đang phẳng lặng có gió xuân thổi qua, lần đầu tiên không tập trung xem tấu chương.
Nội dung trong tấu chương đều liên quan đến quốc gia xã tắc, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng nặng nề nhưng bây giờ trong mắt hắn chúng lại như đang bay bay.
Hắn thật sự không xem nổi tấu chương nữa, nhẹ nhàng đặt xuống, gọi: "Hoàng hậu."
"Dạ? Hoàng thượng gọi thần thiếp sao?" Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục mài mực.
"Nàng đứng bên cạnh trẫm mài mực, trẫm không thể tập trung phê duyệt tấu chương. Nàng nói xem trẫm phải làm sao đây?"
"Sao cơ?"
Thấy Tiêu Sát dùng ánh mắt rực lửa pha chút hài hước nhìn mình, Triệu Thanh Uyển lập tức không mài mực nữa, đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào.
"Qua đây ngồi với trẫm đi."
"Hoàng thượng, như vậy không được đâu, ngài còn đang xử lý chính sự...
"Bây giờ trẫm không có tâm trạng làm việc đó, chỉ muốn lẳng lặng ở bên hoàng hậu của mình một lát thôi, chẳng lẽ chút thỉnh cầu này của trẫm hoàng hậu cũng không đồng ý sao?"
"Thần thiếp... Thôi được."
Triệu Thanh Uyển thẹn thùng cúi đầu, cẩn thận buông nghiên mực xuống, đi tới ngồi bên cạnh Tiêu Sát.
Thấy nàng chủ động ngồi xuống, Tiêu Sát duỗi tay ôm eo nàng đặt lên đùi mình.
"Hoàng thượng..."
Thật sự chẳng biết hắn định làm gì nàng trước mặt đống tấu chương này!
"Hoàng hậu, nàng lúc xấu hổ thật sự đẹp lắm. Trẫm nghĩ trẫm có ngắm cả đời cũng không chán."
"Hoàng thượng, hôm nay ngài đã lén lười biếng nửa ngày rồi, còn lười biếng nữa sẽ không phê duyệt hết số tấu chương như nước."
"Trẫm biết, nhưng trẫm chỉ muốn ôm nàng một lúc."
Tiêu Sát lặng lẽ ôm Triệu Thanh Uyển trong lòng, cảm nhận hương thơm thuộc về nàng khiến hắn say mê.
Trong tẩm điện nhất thời vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cả hai đều có thể nghe thấy tiếng hét thở của nhau.
Trong tiếng hít thở kia, thong thả đều đều là của Tiêu Sát, hơi nhanh mang theo sự thấp thỏm là của Triệu Thanh Uyển.
Nàng nghiêng đầu, thấy Tiêu Sát nhắm mắt, biểu cảm an nhiên như vậy là hình ảnh trước đây nàng chưa bao giờ thấy, trong lòng bỗng có một cảm xúc không rõ tên bắt đầu nhen nhóm.