Cung Tường Vãn Tâm

Chương 76: Xin lỗi




Sau khi bí mật thương lượng với Lan phi, tới gần chạng vạng, Hồ Đức Hải tới tây thiên điện truyền lời.

"Nô tài thỉnh an Tuệ tài nhân."

"Hồ công công miễn lễ, sáng nay đa tạ công công giải vây cho Xuân Ý, Xuân Ý vô cùng cảm kích."

"Tuệ tài nhân khách sáo, nô tài và Tuệ tài nhân có thể xem là người quen cũ, giải vây cho Tuệ tài nhân là việc nên làm mà."

Người quen cũ?

Ai là người quen cũ với hoạn qua đầy suy nghĩ xấu xa như ngươi chứ?

Tuệ tài nhân thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ hàn huyên: "Mặt Hồ công công đỡ hơn chưa? Có cần ta truyền thái y tới xem không?"

"Đa tạ Tuệ tài nhân quan tâm, nô tài da dày thịt béo, mấy cái tát của Lan phi nương nương không thể làm nô tài bị thương. Đúng rồi Tuệ tài nhân, lần này nô tài tới là theo lệnh của Lan phi nương nương tới mời Tuệ tài nhân đêm nay qua chủ điện dùng bữa tối. Nương nương nói tối qua nàng ấy ngủ không ngon, gặp ác mộng nên sáng nay tâm trạng bực bội, vô cớ nổi giận với Tuệ tài nhân. Nương nương sau khi bình tĩnh lại thấy rất có lỗi nên bảo nô tài qua mời Tuệ tài nhân đêm nay ăn tối cùng nương nương, coi như là để xin lỗi, hy vọng Tuệ tài nhân chịu cho mặt mũi."

Hồ Đức Hải nói vô cùng trôi chảy nhưng Tuệ tài nhân không tin gã, càng không tin Lan phi.

Nàng khẽ cười tìm cớ: "Hồ công công, phiền công công thay ta đa tạ nương nương, chuyện sáng nay ta sớm đã quên rồi, cũng mong nương nương đừng để trong lòng. Ý tốt của nương nương ta xin nhận, có điều buổi chiều ta ăn điểm tâm hơi nhiều, đến giờ vẫn còn no, vậy nên không thể qua ăn tối với nương nương, nhờ công công chuyển lời với nương nương một tiếng."

"Tuệ tài nhân không đi bảo nô tài bẩm báo với nương nương sao đây? Đến lúc đó nương nương chắc chắn sẽ trách tội nô tài, nói ta làm việc bất lực, không mời được Tuệ tài nhân. Ai da, mặt của nô tài chắc chắn sẽ bị nương nương xử phạt rồi..." Thấy Tuệ tài nhân cẩn thận như thế, Hồ Đức Hải giơ tay xoa mặt, nức nở.

Thấy gã khóc lóc kêu cha gọi mẹ, Tuệ tài nhân phản cảm nhíu mày, đồng thời thấy có hơi khó xử.

Sau vài giây do dự, nàng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được rồi Hồ công công, ngươi đừng như vậy. Nể tình sáng nay ngươi giải vây giúp ta, lát nữa ta đi là được rồi đúng không?"

"Thật sao Tuệ tài nhân? Thế thì tốt quá, vậy nô tài về bẩm báo nương nương, sau khi bữa tối chuẩn bị xong, nô tài sẽ đến đón Tuệ tài nhân."

"Được, làm phiền Hồ công công."

"Tuệ tài nhân khách sáo, nô tài cáo lui trước."

Thấy Hồ Đức Hải hài lòng rời đi, Tuệ tài nhân không vui trừng mắt.

Tâm trạng vốn đang tốt, bây giờ uống trà Tiêu Sát bảo Nội Vụ Phủ ban thưởng cũng thấy không ngon.

Ánh Tuyết ở bên cạnh hạ giọng: "Tiểu chủ, Lan phi đột nhiên mời người ăn tối, nô tỳ thấy sợ là không có ý tốt."

"Ta đương nhiên biết nàng ta không cố ý tốt, nhưng nếu hôm nay ta không đi, Hồ Đức Hải kia sẽ tiếp tục ở đây khóc lóc la lối, ăn vạ cho đến khi ta đồng ý mới thôi."

"Tiểu chủ, hay là chúng ta đi báo với hoàng thượng một tiếng, đến lúc đó lỡ Lan phi muốn làm gì tiểu chủ, có mặt hoàng thượng, nàng ta chắc chắn sẽ kiêng kị."

"Thôi, gần đây hoàng thượng đang lo lắng cho bên hoàng hậu, ta sao có thể không biết điều? Hơn nữa Lan phi vẫn chưa làm gì ta, nếu ta tùy tiện đi bẩm báo hoàng thượng thì trông như cố ý hãm hại Lan phi vậy."

"À, thế thì thôi. Lát nữa chủ tử qua chủ điện nhớ cẩn thận."

"Ta biết rồi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi." Tuệ tài nhân bình tĩnh nói.

Một canh giờ sau, Hồ Đức Hải khoan thai tới mời nàng qua chủ điện ăn tối.

Lan phi gặp nàng đã không còn thái độ hung ác buổi sáng, thay vào đó tươi cười nhiệt tình tiếp đón khiến Tuệ tài nhân không quen.

Hai người ngồi xuống, Lan phi liên tục bảo Cẩm Tú gắp đồ ăn cho Tuệ tài nhân, bảo nàng ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể, sau đó nói mình còn ở cữ, không nên uống rượu nên lấy canh gà cụng ly với nàng.

Canh gà trông rất dầu mỡ, bề mặt con phủ một lớp dầu vàng ươm.

Thịnh tình không thể từ chối, Tuệ tài nhân chỉ đành căng da đầu uống hết chén canh gà trước mặt.

Ngồi thêm một lát, nàng bắt đầu thấy dạ dày và cổ họng khó chịu, không muốn tiếp tục ăn nữa.

Lan phi thấy nàng không cầm đũa, giả vờ quan tâm hỏi: "Sao muội muội không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị hả?"

"Không có, đồ ăn rất hợp khẩu vị. Tần thiếp buổi chiều ăn nhiều điểm tâm nên no rồi."

"Nhanh no vậy à? Có phải muội muội cảm thấy đồ ăn hôm nay quá nhiều dầu mỡ nên ăn không vô không? Tỷ tỷ vốn cũng không thích đồ dầu mỡ, có điều tỷ tỷ đang ở cữ, thái y nói phải bồi bổ, thế nên chỉ đành miễn cưỡng. Hồ Đức Hải, canh sâm đã nấu xong chưa? Còn không mang đến đây."

"Vâng, nương nương, nô tài xuống bếp xem sao."

Hồ Đức Hải nhìn Lan phi, sau đó xuống bếp lấy canh sâm.

"Nương nương, Tuệ tài nhân, canh sâm tới rồi!"

Hừ, canh sâm!

Tuệ tài nhân nhìn hai chén sâm Hồ Đức Hải bưng tối, thầm cười lạnh.

Hai chén canh kia trông có vẻ giống nhau như đúc, nhưng khi lần lượt đặt trước mặt Lan phi và nàng, rõ ràng hắn và Lan phi đã ra hiệu với nhau như đang bảo nương nương cứ yên tâm uống, chén của nương nương không có vấn đề, chỉ có chén của Tuệ tài nhân bị giở trò.

Lan phi cầm chén sâm của mình lên, cười nói: "Muội muội, nhân lúc còn nóng mau uống đi, có thể bớt ngấy."

"Tạ nương nương."

Tuệ tài nhân giả vờ không nghi ngờ, uống hết chén sâm canh sâm của mình.

Nàng thật sự muốn xem xem Lan phi và Hồ Đức Hải sẽ làm gì mình.

Nàng không tin hoàng thượng đã biết chén canh sâm trong tiệc sinh nhật của Lan phi có vấn đề mà vẫn mặc cho nàng ta tiếp tục sử dụng thứ dơ bẩn này trong cung.

Nàng quyết định đánh cược.

Nếu có thể mượn việc này lật đổ Lan phi hoặc diệt trừ Hồ Đức Hải, đêm nay khó chịu một chút cũng xứng đáng.

Vừa uống xong, Tuệ tài nhân liền có cảm giác gò má nóng lên, cơ thể cũng bắt đầu khô nóng.

Nàng vội đứng dậy, nói với Lan phi: "Nương nương, không còn sớm nữa, tần thiếp về trước, tạ bữa tối hôm nay của nương nương."

"Muội muội muốn về à? Thôi, dù gì chúng ta cũng ở cùng nhau, sau này muốn tụ tập nói chuyện cũng không khó, thế tỷ tỷ không giữ muội muội lại nữa. Hồ Đức Hải, trời tối rồi, giúp bổn cung đưa Tuệ tài nhân về thiên điện đi."

"Vâng. Tuệ tài nhân, nô tài đưa tài nhân về thiên điện."

"Tạ Hồ công công. Nương nương, tần thiếp cáo lui trước."

"Được, muội muội đi thong thả." Lan phi nhẹ nhàng nói, vừa hết câu liền nhếch mép cười.