Cung Tường Vãn Tâm

Chương 55: Phỏng đoán




Tiêu Sát an ủi Lan phi cho có lệ, nói hôm khác sẽ tới thăm, sau đó dặn dò hai thái y rồi rời khỏi Y Lan Điện.

Vừa ra khỏi Y Lan Điện, hắn liền ra lệnh: "Tiểu Mục Tử, truyền khẩu dụ khắp lục cung, nói Lan phi cần nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không được đến Y Lan Điện quấy rầy."

"Vâng."

"Còn nữa, lập tức phái người âm thầm theo dõi cung nữ khi nãy hầu hạ Lan phi, có gì khác thường phải bẩm báo ngay!"

Chủ tử nghi ngờ cung nữ Xuân Ý?

Tiểu Mục Tử nhíu mày, cúi đầu đáp: "Vâng."

"Còn về Thường thái y và Hồ Đức Hải, không có mệnh lệnh của trẫm, không được cho phép ai vào đại lao thăm hỏi!"

"Vâng, nô tài nhớ rồi."

Sau khi theo Tiêu Sát về Tuyên Thất Điện, bảo đồ đệ Tiểu Hạ Tử đi pha ấm trà xanh hạ hỏa, Tiểu Mục Tử lập tức đi hoàn thành việc chủ tử giao.

Gã đến Thường Ninh Điện đầu tiên.

Lương phi và Tố Yên nghe nói việc này đều mừng thầm.

Đợi Tiểu Mục Tử truyền khẩu dụ xong đi, Tố Yên không kìm nén được mà nói: "Chủ tử, chắc chắn Lan phi đã sảy thai rồi! Tốt quá!"

"Nàng ta sảy thai đương nhiên chúng ta có lời, có điều việc này vẫn khiến bổn cung lo lắng, nếu sau này bổn cung cũng mang thai, không biết liệu có bị người ta hãm hại như vậy không?"

"Chủ tử đừng lo lắng quá. Lan phi sảy thai chắc chắn do Ngọc tần làm, tương lai nếu chủ tử mang long thai, nô tỳ nhất định sẽ thay chủ tử xử lý Ngọc tần trước, diệt trừ hậu họa." Ánh mắt Tố Yến trở nên lạnh lùng như một sát thủ.

"Loại trừ một Ngọc tần thì vẫn sẽ có Ngọc tần thứ hai. Thôi, dù sao bổn cung cũng không biết phải chờ đến bao lâu mới có thể mang long thai, đến khi đó gặp chiêu nào phá chiêu nấy vậy. Có điều Lan phi sảy thai, ít nhất phải ở cữ một tháng, một tháng này hậu cung chắc chắn sẽ được thanh bình, bổn cung cũng bớt phải lo." Lương phi nhếch mép cười.

Những chủ tử khác biết Lan phi xảy ra chuyện, có người khiếp sợ, có người thầm vui vì có kẻ gặp họa, cũng có người tự lo lắng cho bản thân.

Thời điểm Tiểu Mục Tử đến Hợp Hoan Điện truyền khẩu dụ, Ngọc tần và Thẩm quý nhân cùng ra tiếp chỉ.

Nhìn Ngọc tần không giấu được sự kích động trên khuôn mặt, Thẩm quý nhân đoán việc Lan phi sảy thai có khả năng liên quan đến Ngọc tần, uyển chuyển nhắc nhở: "Tỷ tỷ, cái thai mà Lan phi vừa sảy là đứa bé đầu tiên của hoàng thượng. Hoàng thượng lúc này chắc chắn đang rất đau lòng. Nếu có kẻ cố tình hại Lạc phi sảy thai, một khi bị điều tra ra e rằng sẽ bị tru di cửu tộc!"

"Ngươi... Sao ngươi biết Lan phi sảy thai do bị người ta hãm hại? Bản thân ả ta vốn ốm yếu, không giữ được thai không phải rất bình thường sao? Ngươi đừng có đoán già đoán non! Bạch Hà, theo bổn cung đi dạo Ngự Hoa Viên, suốt ngày ở trong Hợp Hoa Điện bổn cung buồn chết mất."

"Vâng."

Ngọc tần chột dạ bác bỏ Thẩm quý nhân, sau đó bảo Bạch Hà cùng mình rời khỏi Hợp Hoan Điện.

Cung nữ Tử Quyên bên cạnh Thẩm quý nhân lo lắng hỏi: "Tiểu chủ, chúng ta ở cùng Ngọc tần, nếu nàng ta xảy ra chuyện liệu có liên lụy tới chúng ta không?"

"Hai tay chúng ta sạch sẽ, ngày nào đó nếu sự việc bại lộ, chỉ cần chúng ta quyết không thừa nhận chắc sẽ không sao."

"Vậy nô tỳ yên tâm rồi. Ngọc tần làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngay cả một thai nhi cũng hại, đúng là độc ác."

"Đúng vậy, nếu không phải ta luôn khom lưng cúi đầu với nàng ta, hôm nay chưa chắc đã tự bảo vệ chính mình được. Trong hậu cung này có quá nhiều nữ nhân, mà hoàng thượng thì chỉ có một. Ngay từ đầu đây đã là nơi ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, tranh giành đến ngươi chết ta sống rồi! Một khi không cẩn thận sẽ bị người ta ăn sạch sẽ!"

Ánh mắt Thẩm quý nhân lộ sự thâm trầm.

Biểu cảm này của nàng chỉ có cung nữ thân tín Tử Quyên mới có thể thấy, xưa nay ở trước mặt người ngoài nàng rất ít khi để lộ bộ mặt chân thật này.

...

Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Việc Lan phi sinh non đương nhiên có người nhiều chuyện truyền đến lãnh cung.

Hôm đó Tần ma ma tới đưa bữa tối, thấy chỉ có Thuần thái phi và Vân Tụ ở ngoài sân thì tỏ vẻ thần bí: "Thuần thái phi, Vân Tụ, hoàng hậu nương nương đâu? Hôm nay nô tỳ có một tin tức muốn kể cho mọi người nghe."

"Nương nương đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Vân Tụ vẫn thuận miệng đáp như mọi khi, sau đó tò mò hỏi, "Ma ma, có chuyện gì vậy? Bà mau kể đi!"

Ở lãnh cung hơn ba tháng, ngày nào cũng buồn chán, điều Vân Tụ chờ mong nhất là những lúc Tần ma ma tới đưa đồ ăn.

Vì mọi người đã thân nhau, nơi này lại là lãnh cung không quyền không thế, cũng không có nhiều phép tắc, từ sau khi Giang Nam xảy ra lũ lụt và ôn dịch, hoàng thượng bận rộn quốc sự, hậu cung thì thỉnh thoảng không yên nên hắn không còn hỏi đến bên này.

Vậy nên hiện giờ khi Tần ma ma và bọn họ nói chuyện với nhau đã thoải mái hơn trước.

Thuần thái phi cũng tò mò: "Đúng đó Tần ma ma, trong cung có chuyện gì mới mẻ vậy?"

"Thuần thái phi, Vân Tụ cô nương, hậu cung có người đầu tiên mang long thai rồi!"

"Hả? Là ai?" Nghe Tần ma ma nói, Vân Tụ mở to hai mắt, chột dạ hỏi.

"Hai người đoán xem!"

"Bọn ta cả ngày ở trong lãnh cung, không thể ra ngoài, sao mà đoán được!"

"Đúng đấy Tần ma ma, bà đừng úp úp mở mở nữa."

"Hì hì, thế nô tỳ nói cho hai người biết. Người đầu tiên mang long thai là Lan phi."

"Hả? Sao lại là nàng ta?"

Vừa nghe là Lan phi, Vân Tụ vừa khiếp sợ vừa không vui, đồng thời thầm thở phào.

Vừa rồi đúng là hù chết nàng!

Nàng cứ tưởng chuyện hoàng hậu có thai hoàng thượng và hậu cung đều đã biết.

"Có điều..."

"Có điều cái gì? Ma ma, bà có thể nói hết một lần không? Nói một nửa giữ một nửa, bà cố tình trêu chọc Thuần thái phi và Vân Tụ hả?"

"Vân Tụ cô nương đừng nóng chứ! Không phải nô tỳ cố tình nói một nửa giữ một nửa, mà là có hai chuyện lớn!"

"Rốt cuộc còn chuyện gì nữa? Bà mau nói đi!"

"Có điều hôm nay Lan phi đã sinh non. Đúng là đáng tiếc, nếu có thể sinh ra thì đứa bé này chính là hoàng trưởng tử, thân phận vô cùng tôn quý, biết đâu tương lai còn có thể là..."

Hai chữ "thái tử" Tần ma ma suýt thì buột miệng nói ra, may mà nghẹn lại kịp.

Dù gì hoàng hậu vẫn là hoàng hậu. Hoàng hậu chưa bị phế truất, bà nói như vậy chẳng khác nào bất kính với hoàng hậu.

"Ma ma muốn nói còn có thể làm thái tử đúng không? Hừ, dù Lan phi có sinh được đứa bé thì cũng không đến phiên nó làm thái tử!"

"Hì hì, Vân Tụ cô nương đừng nóng giận, ta chỉ là thấy hoàng thượng của chúng ta có nhiều phi tần như vậy nhưng đến nay không có ai mang thai. Khó khăn lăm Lan phi mới có tin mừng, cuối cùng lại mất, ta thấy đáng tiếc cho hoàng thượng nên mới thuận miệng cảm thán thôi."

"Tần ma ma, tiểu nha đầu Vân Tụ tính tình trẻ con, bà đừng so đo với nàng ấy. Nàng ấy cũng chỉ thuận miệng đấu võ mồm với bà thôi, có phải không nha đầu Vân Tụ?" Thuần thái phi dùng ánh mắt ám chỉ và nhắc nhở Vân Tụ.

Vân Tụ lúc này mới nhận ra rằng mình vì bênh vực hoàng hậu mà suýt thì lỡ miệng, vội giải thích: "Thuần thái phi nói đúng, Vân Tụ ở lãnh cung buồn quá nên mới muốn đấu võ mồm với ma ma, ma ma đừng để trong lòng."

"Hì hì, không sao, không sao."

Tần ma ma lớn tuổi hơn Vân Tụ, cũng đã quá hiểu tính cách của nàng, đương nhiên không để trong lòng.

Có điều lời Vân Tụ nói khiến bà đột nhiên nhớ tới một việc, gần đây bà không gặp hoàng hậu, lần nào hỏi, Vân Tụ đều nói hoàng hậu đang ở trong phòng nghỉ ngơi hoặc thêu thùa.

Trước đây bà không để ý.

Nhưng hôm nay nghĩ tới hình như có hơi kỳ lạ.