Sau khi Tiêu Sát tự c.ởi thắt lưng, Lương phi tiếp tục giúp hắn c.ởi đồ.
Đến khi chỉ còn một chiếc áo ngủ, Tiêu Sát ngòi xuống giường.
Lương phi thẹn thùng xoay người, cúi đầu chậm rãi c.ởi quần áo trên người.
Nàng còn chưa ngoài xong, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng của Tiểu Mục Tử: "Hoàng thượng, cung nữ Xuân Ý của Y Lan Điện muốn gặp hoàng thượng."
"Đã trễ thế này, gặp trẫm có chuyện gì?"
"Xuân Ý nói Lan phi nương nương đột nhiên bệnh nặng, nôn mửa liên tục, cứ nhất quyết đòi gặp hoàng thượng."
Tiểu Mục Tử vừa nói hết câu, Xuân Y ở ngoài cửa khóc lóc kể lể: "Hoàng thượng, nương nương thật sự bệnh rất nặng, cầu xin hoàng thượng hôm nay nhất định phải đi gặp nương nương. Hoàng thượng..."
"Nô tỳ của Y Lan Điện đúng là càng ngày càng không biết phép tắc, dám đến Thường Ninh Điện của nàng khóc lóc sướt mướt!" Tiêu Sát tức giận mắng, sau đó đứng dậy, nhẹ giọng, "Lương phi, nàng nghỉ ngơi trước đi, trẫm đến Y Lan Điện xem Lan phi thế nào."
"Hoàng thượng, thần thiếp đi với ngài."
"Không cần đâu, đã khuya rồi, nàng cũng bận rộn cả ngày, nghỉ ngơi đi. Bên phía Lan phi nếu không có việc gì lớn trẫm sẽ quay lại."
"Vâng, vậy thần thiếp không đi, hoàng thượng cũng đừng quá lo, Lan phi tỷ tỷ cát nhân sẽ có thiên tướng, chắc chắn không sao."
"Ừ, thế trẫm đi trước."
"Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Nhìn Tiêu Sát bỏ đi, ánh mắt Lương phi trở nên ngoan độc, tức giận cắn môi.
Bệnh nặng?
Rõ ràng Trâu Lạc Lan đang ghen tị nàng hôm nay được phong phi, ban đêm hoàng thượng lại tới Thường Ninh Điện, thế nên nàng ta mới cố tình tìm cớ gọi người đi.
Làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Thù này không báo, nàng không tên Lâm Lang!
Tiêu Sát rời khỏi tẩm điện, liếc nhìn Xuân Ý đang nức nở: "Lan phi sao lại đột nhiên bệnh nặng?"
"Hồi hoàng thượng, sáng nay từ lúc ngủ dậy nương nương đã thấy không khỏe, bữa sáng không ăn được gì, đến tối miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, sau đó cứ nôn mửa liên tục. Nương nương cứ nhắc muốn gặp hoàng thượng mãi. Nô tỳ thấy nương nương đáng thương nên cả gan tới Thường Ninh Điện mời hoàng thượng. Nô tỳ biết tội, nhưng cầu xin hoàng thượng đi thăm nương nương trước rồi phạt nô tỳ, nô tỳ tạ ơn hoàng thượng."
"Nô tỳ nhà ngươi đã mồm miệng lanh lợi còn trung thành với chủ tử như thế, đúng là hiếm thấy. Có phạt hay không để sau rồi nói, còn không mau dẫn trẫm đi gặp nương nương nhà ngươi?"
"Vâng, tạ hoàng thượng! Tạ hoàng thượng!"
Xuân Ý lau nước mắt, vui mừng dẫn Tiêu Sát và Tiểu Mục Tử đến Y Lan Điện.
Tố Yên trừng mắt nhìn theo, sau đó vào tẩm điện, cúi đầu nói: "Chủ tử, đều tại nô tỳ sơ ý không căn dặn hai tiểu thái giám trông cửa tối nay không cho bất cứ ai vào, để Xuân Ý mời hoàng thượng đi. Nô tỳ đáng chết, xin chủ tử trách phạt."
"Được rồi, ngươi không cần tự trách, đây không phải lỗi của ngươi. Khi nãy Mục công công ở ngoài điện cũng không cản được cái miệng của nô tỳ Xuân Ý kia, ngươi có thể làm được gì?" Lương phi nhìn về phía cửa phòng, "Món nợ tối nay nói đi nói lại đều tính lên đầu Lan phi kia! Đây không phải lần đầu nữ nhân kia làm như vậy. Tào tiệp dư, Ngọc tần, còn cả những phi tần địa vị thấp khác, có ai không bị nàng ta cướp hoàng thượng đi. Chẳng qua bổn cung không ngờ bổn cung bây giờ đã ngồi chung mâm với nàng ta, nàng ta vẫn dám đối xử với bổn cung như vậy, hoàn toàn không để bổn cung vào trong mắt. Uổng công ngày thường bổn cung luôn khiêm tốn với nàng ta, đúng là cho chó ăn!"
Dứt lời, Lương phi tức giận đập bàn.
Tố Yên giật mình, to gan nhắc nhở: "Nương nương, điều nô tỳ lo là e rằng Lan phi thật sự có thai. Nếu hoàng thượng biết chắc chắn sẽ rất vui, Lan phi sau này sẽ càng không coi ai ra gì."
"Hừ, có thai thì sao! Ngày mai, ngươi đi bảo Tào tiệp dư, Ngọc tần và Thẩm quý nhân theo bổn cung đến Y Lan Điện. Nếu Lan phi có bệnh, bổn cung đi để thăm bệnh, nếu có hỉ, bổn cung đi để chúc mừng!"
"Vâng, vậy sáng mai nô tỳ sẽ đi thông báo với họ."
Dù Lương phi không nói rõ, nhưng Tố Yên biết chủ tử chuẩn bị khởi động quân cờ Ngọc tần, mượn dao giết người.
Tiêu Sát sau khi đến Y Lan Điện, thấy Lan phi mặt mày tái nhợt đang nằm trên giường giống hệt bị bệnh, hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng gọi: "Lan phi, Lan phi."
Lan phi nghe thấy, mí mắt giật giật, sau đó mở mắt, đáp: "Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng chịu tới thăm thần thiếp rồi."
Sau đó nàng ta cố gắng ngồi dậy.
Tiêu Sát vội đè hai vai nàng ta xuống: "Nếu Lan phi đã bị bệnh thì cứ nằm yên đó đi. Thái y đã tới bắt mạch chưa, bệnh gì?"
"Thái y xem cũng vô dụng, thần thiếp..."
"Hoàng thượng, đây là chứng bệnh lúc nhỏ của nương nương mãi đến giờ vẫn chưa trị khỏi, hôm nay không biết sao lại trở nặng." Sợ Lan phi lỡ miệng nói ra việc có thai, Hồ Đức Hải đứng cạnh xen mồm vào.
Lan phi trừng mắt nhìn gã rồi tiếp tục làm nũng Tiêu Sát: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng vì nhớ ngài thôi, đêm nay ngài đừng đi đâu cả, ở cùng thần thiếp được không?"
"Nếu Lan phi đã có bệnh cũ thì càng không được suy nghĩ nhiều mới được. Gần đây trẫm bận rộn quốc sự, đúng là đã lơ là nàng. Đêm nay trẫm ở lại đợi nàng ngủ mới đi. Bây giờ nàng ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi, nếu không sắc mặt tiều tụy thì không còn đẹp nữa."
"Hu hu hu, thật không hoàng thượng? Vậy thần thiếp không ngủ, ngài nhất định không được bỏ lại thần thiếp..."
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi."
Lan phi nắm chặt tay Tiêu Sát, nhắm mắt lại, sợ hắn quay về Thường Ninh Điện.
Tiêu Sát mượn cơ hội này lệnh Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, ngươi đến Thường Ninh Điện, thay trẫm nói với Lương phi Lan phi bệnh nặng, trẫm không đi được, hôm khác trẫm sẽ tới Thường Ninh Điện, bảo nàng ấy nghỉ ngơi sớm đi."
+
"Vâng."
Tiểu Mục Tử nhận lệnh, lập tức chạy đến Thường Ninh Điện.
Lan phi chưa ngủ mí mắt giật giật, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Tiêu Sát thấy vậy tiếp tục để nàng ta nắm tay.
Chỉ cần đợi đến khi nàng ta không chịu nổi nữa, thiếp đi, hắn sẽ lập tức về Thanh Lương Điện của hắn.