Ngồi ở Chiêu Dương Điện thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được Tiểu Mục Tử tới tuyên chỉ.
Chuyện Dĩnh phi và Lâm chiêu nghi sau này cùng xử lý hậu cung được quyết định, Lâm chiêu nghi lại chúc mừng Dĩnh phi thêm một tiếng.
Dĩnh phi chỉ biết cười khổ.
Sau khi chủ tớ Lâm chiêu nghi đi, Châu Nhi vội hỏi: "Tiểu thư, hoàng thượng bảo người và Lâm chiêu nghi cùng xử lý hậu cung, điều đó chứng minh hoàng thượng coi trọng người, tại sao người lại không vui thế?"
"Không phải ta không vui, ta chỉ không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy."
"Tiểu thư có ý gì? Chẳng lẽ người sớm đã đoán được ngày hôm nay?"
"Đương nhiên là từng nghĩ. Hậu cung phức tạp, bất kỳ khả năng nào ta đều đã nghĩ tới, nếu không sao có thể sống yên ở hậu cung?"
"Nhưng bình thường tiểu thư đều không lo không nghĩ mà. Hì hì, có phải tiểu thư giả ngốc không?"
"Ngươi nói xem?" Dĩnh phi vươn một ngón tay chọc nhẹ trán Châu Nhi.
Cuối cùng nàng cũng có thể hoàn toàn cởi bỏ lớp mặt nạ vui tươi trước mặt Lâm chiêu nghi rồi.
Nàng biết hậu cung vui vẻ hòa thuận chỉ là nhất thời.
Trong những cuốn sách sử nàng đọc chưa từng có ví dụ nào có thể sống vui vẻ cả đời.
Thế nên nàng không dám trông mong gì nhiều.
Muốn củng cố địa vị, có thêm nhiều tự do thì phải học được cách sử dụng quyền lực.
Dù sao thì đây là số mệnh nữ nhân hậu cung không thể trốn thoát.
Thật ra Dĩnh phi đã tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật mình là một chủ tử trong hậu cung, muốn ngồi yên ở vị trí này, tương lai nàng phải gánh vác nhiều hơn.
Lúc này ở Y Lan Điện.
Sau khi nghe tin Tiểu Mục Tử đi truyền chỉ cho Dĩnh phi cùng Lâm chiêu nghi xử lý việc hậu cung, Lan phi tức giận đến mức hất tung bộ trà cụ trên bàn, tức giận chất vấn chủ nhân ở Tuyên Thất Điện cao cao tại thượng: "Hoàng thượng có ý gì vậy hả? Dĩnh phi là cái thá gì ngài ấy không rõ sao? Ngài ấy cho nàng ta và Lâm chiêu nghi cùng xử lý hậu cung mà không cho bổn cung. Ngươi nói xem, bổn cung thua kém Dĩnh phi thô bỉ kia điểm nào hả?"
Hồ Đức Hải thấp thỏm trấn an: "Nương nương bớt giận. Trừ biết chút công phu quyền cước thì Dĩnh phi sao có thể so với nương nương từ nhỏ đã học thuộc tứ thư ngũ kinh chứ!"
"Thế tại sao hoàng thượng lại chọn nàng ta mà không chọn bổn cung? Chẳng lẽ hoàng thượng bị mù rồi hả?"
"Suỵt, nương nương, người không thể nói vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng! Theo nô tài thấy, có lẽ hoàng thượng còn đang giận nương nương nên tạm thời không chọn nương nương, thay vào đó giao việc xử lý hậu cung cho Dĩnh phi và Lâm chiêu nghi. Thế nên bây giờ người không cần tranh quyền với Dĩnh phi mà phải lấy được sủng ái của hoàng thượng mới được. Được hoàng thượng sủng ái, quyền lực ở hậu cung không sớm thì muộn cũng rơi vào tay người không phải sao?"
"Hừ, nói thì dễ nghe lắm! Tính cách của hoàng thượng xưa nay khó đoán, ngươi cho rằng dễ lấy được sự sủng ái của ngài ấy như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi có cách gì?" Lan phi liếc xéo Hồ Đức Hải, dần bình tĩnh lại.
"Sinh nhật của nương nương sắp tới rồi đúng không? Đến lúc đó, chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở Y Lan Điện, mời hoàng thượng tới tham gia. Nô tài nghĩ hoàng thượng sẽ cho người thể diện. Chờ đến tiệc sinh nhật, người nhân cơ hội chuốc hoàng thượng mấy chén, sau đó nhẹ giọng bên tai..."
"Đề nghị này không tệ, coi như ngươi có lòng còn nhớ sinh nhật của bổn cung! Vậy việc này ngươi đi chuẩn bị đi."
Dứt lời, Lan phi nhếch mép cười, ra hiệu bằng mắt cho Hồ Đức Hải.
Hồ Đức Hải hiểu ý chủ tử, lập tức đáp: "Vâng, nô tài chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa."
...
Hậu cung thay đổi bất ngờ, sóng ngầm dữ dội.
Nhưng ở lãnh cung lúc này lại vô cùng yên tĩnh.
Từ khi xảy ra chuyện hắc y nhân đột nhập lãnh cung lần hai, bên ngoài lãnh cung có thêm thị vệ đeo đao canh gác ngày đêm.
Đừng nói là con người, ngay cả một con mèo ra vào cũng sẽ lập tức bị phát hiện.
Ma ma tới đưa đồ ăn thấy lãnh cung bị trông coi nghiêm ngặt như vậy, mỗi lần tới đều không dám ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, sợ bị nghi ngờ mình và người trong lãnh cung có gì đó mờ ám.
Hôm nay ba người trong lãnh cung đang ngồi ở bàn đá ngoài sân ăn sáng.
Vân Tụ thấy hoàng hậu cứ ăn dưa chua, thuận miệng hỏi: "Gần đây nương nương thích ăn chua thì phải."
Nghe Vân Tụ nói, tay Triệu Thanh Uyển đang cầm đũa cứng đờ: "Vậy sao?"
Thuần thái phi cũng nhìn Triệu Thanh Uyển, quan sát nàng từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Hoàng hậu, nguyệt sự của ngươi bao lâu rồi chưa đến?"
"Từ lúc vào lãnh cung thì chưa có."
"Vậy thì hơn một tháng rồi. Gần đây trừ việc thích ăn chua ra hoàng hậu còn triệu chứng gì khác thường không?"
"Có, gần đây mỗi lần ngủ dậy súc miệng nương nương đều nói buồn nôn nhưng nôn không được, có phải không nương nương?"
"Đúng vậy." Triệu Thanh Uyển gật đầu, "Mấy ngày nay ta cứ thấy mệt, chỉ muốn nằm một chỗ."
"Theo ta thì hoàng hậu có hỉ rồi!"
"Sao cơ? Thật không Thuần thái phi? Nương nương có hỉ?"
"Có hỉ?" Nghe hai chữ này, Triệu Thanh Uyển theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Nàng có hỉ sao?
Thật sự đang hoài thai con của Tiêu Sát?
Nếu tính theo thời gian thì chắc là đêm bị biếm vào lãnh cung.
Vì đêm đó nàng còn chưa kịp uống thuốc tránh thai đã bị đưa tới đây.
Chỉ một lần không uống thuốc mà có thai rồi?
Đúng là thể chất dễ mang thai!
Triệu Thanh Uyển không biết nói mình quá may mắn hay xui xẻo.
"Tốt quá, nương nương có thai, nếu hoàng thượng biết thì chắc chắn sẽ thả chúng ta ra ngoài."
"Bây giờ vẫn chưa xác định, sao có thể tùy tiện để hoàng thượng biết?"
"Đúng đấy Vân Tụ, đừng kích động, cho dù chắc chắn hoàng hậu có hỉ, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới được. Sau này hai ma ma tới đưa đồ ăn, ngươi không được để lộ ra ngoài."
"À vâng, nô tỳ biết rồi. Thuần thái phi yên tâm, khi có người ngoài, nô tỳ nhất định sẽ giữ cái miệng của mình."
Nói xong, Vân Tụ đưa ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng.
Triệu Thanh Uyển bật cười, sau đó nghiêm túc nói với Thuần thái phi: "Nếu Thanh Uyển thật sự có thai thì việc này vừa là cơ hội, cũng vừa là nguy cơ với chúng ta."