"A!"
Sau khi Cố Linh Ngọc tắt thở, Tiêu Sát cũng phun ra ngụm máu.
Triệu Thanh Uyển đỡ hắn, sợ hãi bật khóc: "Phu quân, chàng sao rồi, thiếp lập tức đỡ chàng xuống núi đi tìm đại phu, thiếp đỡ chàng đi tìm đại phu, hu hu hu..."
"Đồ ngốc, nàng nghe ta nói, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, ta sợ thời gian không đủ..."
"Đừng, thiếp phải đỡ chàng đi tìm đại phu ngay, chàng đi theo thiếp, đi với thiếp..."
"Đồ ngốc, ngoan, nghe phu quân nói, nghe ta nói, đừng để ta tiếc nuối..."
"Hu hu hu..."
Nghe Tiêu Sát nói, lại thấy sau lưng và miệng hắn chảy máu, Triệu Thanh Uyển bất lực bật khóc.
Dưới sự kiên trì của Tiêu Sát, nàng chỉ đành để hắn dựa vào người mình, cùng nhau ngồi xuống đất.
Tiêu Sát cố gắng giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Triệu Thanh Uyển, dịu dàng an ủi: "Đồ ngốc, đừng buồn, sống chết trước nay đều do số mệnh, không phải con người... Năm xưa khi ngồi vào vị trí hoàng đế, ta đã biết cuộc đời này tay mình không thể không dính máu. Tuy ta tự nhận đa số những người mình giết đều đáng chết, nhưng cũng có những người có tội không nên chết, sẽ có lúc ta phải làm oan hồn dưới tay kẻ đó. Hôm nay, mạng của ta dừng lại ở nơi này là nhân quả, ta chấp nhận..."
"Không, thiếp không muốn chấp nhận, thiếp không chấp nhận! Chàng rõ ràng là hoàng đế tốt, chàng rõ ràng là hoàng đế hiếm có! Đều là lỗi của thiếp, thiếp không nên quên lời chàng nói, thả Cố Linh Ngọc kia ra, thiếp nên để ả ta bị nhốt ở Dịch U Đình cả đời! Đều do thiếp, đều do thiếp, hu hu hu..." Triệu Thanh Uyển gào khóc.
"Đồ ngốc, việc này không liên quan đến này, ta không cho phép nàng tự trách bản thân... Đây là thánh chỉ, nàng bắt buộc phải tuân theo, có nghe thấy không..."
"Hu hu hu..."
"Nàng nghe ta, sau khi ta chết, nàng không được phép tự sát... Không thể để An Ninh và Hằng Nhi của chúng ta đã mất phụ thân còn phải để tan mẫu thân..."
"Hu hu hu... Thiếp không cho phép chàng chết, thiếp không cho phép chàng chết! Chàng sẽ không chết, chàng sẽ không chết đâu, thiếp không cho phép chàng chết..."
"Đồ ngốc, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ sớm hay muộn mà thôi... Cảm giác làm cô nhi kiếp này ta đã chịu đủ rồi... Đừng để con của chúng ta phải nếm trải, điều đó không công bằng với chúng..."
"Thiếp không quan tâm! Nếu chàng đi rồi, thiếp sẽ lập tức đi với chàng, thiếp muốn mãi mãi ở bên chàng! Thiếp cần chàng, thiếp không thể không có chàng, hu hu hu..."
Triệu Thanh Uyển kích động ôm lấy Tiêu Sát ngày càng yếu đi.
Lúc này nàng thật sự không còn tâm trí quan tâm đến An Ninh và Hằng Nhi, nàng chỉ biết nàng không thể không có nam nhân mà nàng yêu mười chín năm, cũng là người cho nàng cuộc sống hạnh phúc nhất thế giới, nàng không thể không có hắn.
Hắn sống, nàng sống.
Hắn chết, nàng cũng chết.
Nhìn Triệu Thanh Uyển tuyệt vọng bật khóc, trái tim Tiêu Sát lúc này còn đau hơn vết thương gấp vạn lần.
Trời xanh biết, so với nàng, hắn muốn cùng nàng sống chết có nhau, mãi không xa rời như thế nào.
Nhưng hắn biết, yêu một người là hy vọng nàng ấy sống thật tốt, chứ không phải bắt nàng ấy ra đi cùng mình.
Nhìn Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát dịu dàng khuyên: "Đồ ngốc, không được làm theo cảm tính... Nàng nghe ta, nhất định phải sống thật tốt... Coi như là sống thay ta, thay ta nhìn ngắm Đại Phụng tươi đẹp này nhiều hơn... Nếu nàng dám lén ta tự sát, ta... Kiếp sau ta sẽ không cưới nàng, ta nói được làm được, nàng có tin không..."
"Sao chàng có thể như vậy? Sao chàng có thể như vậy chứ? Chúng ta đã ngoắc tay hứa với nhau kiếp sau làm phu thê, đời đời kiếp kiếp làm phu thê mà..."
"Chúng ta đúng là đã ngoắc tay, nhưng nếu nàng không nghe lời ta... Lời hứa đó không tính..."
"Hu hu hu..."
"Hy vọng nương tử đừng làm phu quân ở trên trời thất vọng, phải để phu quân... Kiếp sau vẫn tình nguyện cưới nàng, có nghe thấy không..."
"Hu hu hu... Hu hu hu..."
Triệu Thanh Uyển khóc thật lớn, không đồng ý, cũng không phản bác.
Giờ phút này, từ thể xác đến linh hồn của nàng chỉ muốn Tiêu Sát đừng chết, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ nhiều hơn nữa.
"Nương tử, cảm ơn nàng đã bầu bạn với ta mười chín năm, cho ta một gia đình ấm áp nhất thế giới... Mười chín năm này ta thật sự rất hạnh phúc... Mười chín năm này, dù nói với nàng vô số lời yêu thương, nhưng ta... Ta vẫn cảm thấy mình nói chưa đủ, chưa biểu đạt hết... Tình yêu của ta dành cho nàng... Nàng còn nhớ không, năm khai trương chợ hoàng gia, ở Phượng Nghi Điện ta đã lấy bốn bức tranh xoa xuân, trăng thu, mưa hè, tuyết đông mà nàng vẽ không..."
"Hu hu hu... Vâng, thiếp nhớ..."
"Bốn bức tranh đó ta vẫn luôn cất giữ ở Tuyên Thất Điện... Sau khi nàng hồi cung thì bảo Tiểu Mục Tử tìm cho nàng, gã biết chúng được cất ở đâu... Trên bốn bức tranh đó có bốn câu thơ ta đề lên... Ta chưa từng cho nàng xem... Đến lúc nàng xem sẽ biết, đó là... Những lời ta muốn nói nhất với nàng trong cuộc đời này..."
"Hu hu hu... Thiếp không cần, thiếp muốn chàng cùng thiếp về kinh thành, thiếp muốn chính chàng cho tìm cho thiếp xem, thiếp muốn chàng tự tìm cho thiếp xem cơ... Hu hu hu..."
"Đồ ngốc, sau này nếu nàng nhớ ta... Muốn nghe ta nói những lời yêu thương với nàng... Thì cứ nhìn những dòng thơ trên bốn bức tranh đó... Coi như là... Ta đang nói cho nàng nghe... Như vậy nàng sẽ không còn cô đơn nữa..."
"Không, thiếp không cần! Thiếp muốn mỗi ngày chính miệng chàng nói cho thiếp nghe! Thiếp không muốn xem thơ trên tranh, thiếp không cần!"
"Đồ ngốc... Giang sơn Đại Phụng, kể cả An Ninh và Hằng Nhi... Ta đều bỏ được... Cuộc đời này điều duy nhất ta không thể từ bỏ... Chỉ có nàng... Chỉ có nàng... Thê tử mà ta yêu nhất..."
Tiêu Sát cố hết sức đưa một tay, trìu mến vuốt ve những giọt nước mắt lăn trên má người hắn yêu.
Triệu Thanh Uyển kích động nắm lấy tay hắn, không cho hắn dời tay đi.
Nhiệt độ hai người đan vào nhau, tình yêu sâu đậm cũng đan chặt vào nhau.
"Hu hu hu... Nếu chàng không nỡ bỏ thiếp thì chàng đừng rời khỏi thiếp... Thiếp xin chàng, phu quân, chàng đừng rời xa thiếp, đừng đi... Không có chàng thiếp thật sự sống không nổi, hu hu hu..."
"Đồ ngốc... Ngoan... Thay phu quân... Sống... Thật tốt..."
Tiêu Sát dùng hết sức lực cuối cùng dặn dò Triệu Thanh Uyển, sau đó mang theo tiếc nuối nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt bi thương cũng chảy xuống.
"Không!"
Triệu Thanh Uyển gào lên, tiếng hét vang vọng cả núi Trường Tình, ngay sau đó ngất ngay trên người Tiêu Sát.