Cung Tường Vãn Tâm

Chương 268: Hành thích




Năm thứ hai An Hằng được phong thái tử, Tiêu Sát phong Yến Tử Huân mấy năm nay vẫn là kẻ cô đơn nhưng con đường làm quan lại liên tục thăng tiến làm tả tương, để hắn sau này có thể càng tận tâm phò tá thái tử.

Bây giờ Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cũng đã thành thân mười chín năm.

Từ chín năm trước, lần đầu hai người về huyện Bình, Tiêu Sát luôn giữ lời hứa với nhạc phụ nhạc mẫu và Triệu Thanh Uyển, cứ cách hai ba năm lại cho họ đoàn tụ một lần.

Tháng ba năm nay, sau khi cho thái tử đã quen với việc triều chính giám quốc, để mấy trọng thần đáng tin cùng Yến Tử Huân phò tá thái tử, Tiêu Sát dẫn Triệu Thanh Uyển cùng Tiểu Mục Tử, Vân Tụ và mấy thị vệ lại cải trang đi tuần, chuẩn bị về huyện Bình tế bái mẫu thân và thăm nhạc phụ nhạc mẫu.

Sau hơn hai mươi ngày đi đường, buổi chiều bọn họ đến huyện Bình, về nhà sắp xếp trước.

Hôm sau là thanh minh.

Ăn sáng với phụ mẫu xong, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát ngồi xe ngựa đến núi Trường Tình tảo mộ mẹ chồng.

Hôm nay có rất nhiều người lên núi tảo mộ.

Đến chân núi, Tiểu Mục Tử theo thói quen cẩn thận hỏi Tiêu Sát: "Chủ tử, hôm nay nhiều người đến tảo mộ, hay là chúng ta để ngày mai rồi đến được không?"

"Không sao, cũng tới rồi, ngươi cứ ở đây chờ đi, trẫm và hoàng hậu lên trên là được."

"Vâng chủ tử, vậy ngài với nương nương nhớ cẩn thận."

Nơi này là quê nhà của Triệu Thanh Uyển, người dân vốn hiền hòa, mấy lần trước tới đây cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, tuy hôm nay là thanh minh, người ngoài khá nhiều nhưng cũng là chuyện bình thường.

Vậy nên nghe Tiểu Mục Tử nhắc nhở, Triệu Thanh Uyển cũng không để bụng, thậm chí còn cảm thái giám như hắn buồn lo vô cớ quá rồi.

Nàng và Tiêu Sát nắm tay nhau đến mộ mẹ chồng.

Gần đến nơi, Triệu Thanh Uyển phát hiện trước mộ mẹ chồng có một ngôi mộ mới nên thuận miệng hỏi Tiêu Sát: "Phu quân chàng xem, ở đó có thêm mộ, ba năm trước chúng ta tới thiếp nhớ là không có."

"Trên núi này càng ngày càng nhiều mồ mả, chắc là mới."

"Vâng."

Hai người hoàn toàn không để tâm, cùng nhau đến trước mộ mẹ chồng dọn tế phẩm ra.

Tiêu Sát vẫn phụ trách dọn sạch cỏ dại, Triệu Thanh Uyển thì đi hái hoa.

Trong lúc nàng hái hoa, có một bà cụ quấn khăn trên đầu, xách một cái rổ tập tễnh đi về phía họ.

Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn, thấy bà cụ kia đi về phía ngôi mộ mới nên lại tiếp tục dọn sạch cỏ dại xung quanh mộ của mẫu thân.

Triệu Thanh Uyển đi hái một bó hoa cúc nhỏ mang về đặt trước bia mộ, sau đó nói với Tiêu Sát: "Phu quân, thiếp nhổ cỏ với chàng."

"Không cần đâu, nàng nghỉ ngơi đi, tự ta làm là được."

"Không được, thiếp cũng muốn làm."

"Thôi được, cẩn thận kẻo tay bị thương."

"Biết rồi, người ta không yếu đuối đến vậy."

Trong lúc hai người nói chuyện, bà cụ kia đã dọn đồ tế bái ra trước ngôi mộ mới, ngay khi đốt nhang, nhưng tìm mãi không thấy mồi lửa, bà ta khom lưng tập tễnh đi về phía triệu Thanh Uyển: "Cô nương, bà già ta bị đãng trí, đi tảo mộ cho phu quân mà quên mang mồi lửa, có thể mượn của hai người dùng chút được không?"

"À vâng, đại nương, để ta đi lấy cho bà. Phu quân, mồi lửa của chúng ta để trong rổ đúng không?"

"Ừ."

Nghe bà cụ hỏi, Triệu Thanh Uyển thuận miệng hỏi Tiêu Sát, sau đó nhiệt tình đi tìm mồi lửa.

Khi Triệu Thanh Uyển đang cúi người tìm kiếm, Tiêu Sát đứng gần nàng đột nhiên phát hiện bên cạnh có một ánh sáng lóe lên.

Hắn lập tức cảnh giác ngẩng đầu thì thấy bà cụ kia rút một con dao ra muốn hại Triệu Thanh Uyển.

Hắn vội chạy tới, đồng thời kêu to: "Nương tử cẩn thận!"

"Ngươi chết đi!"

"A!"

Triệu Thanh Uyển sợ hãi hét lên.

Nàng không sao.

Nhưng Tiêu Sát xông tới bảo vệ nàng đã bị bà cụ kia đâm trung lưng, máu tươi trào ra nhuộm đỏ áo choàng màu trắng của hắn.

Bị đâm một nhát, Tiêu Sát nhanh chóng đá bà ta ngã xuống đất.

bà cụ đau đớn rên rỉ, tạm thời không thể ngồi dậy được.

"Hu hu hu... Phu quân, chàng sao rồi?"

"Nương tử, ta... Ta không sao..."

"Ha ha ha, không sao? Ta nói cho ngươi biết, trên con dao có kịch độc, nhiều nhất là một canh giờ, ngươi sẽ bị độc phát thân vong, ha ha ha..."

"Cái gì? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết chúng ta?" Triệu Thanh Uyển hoảng sợ hỏi.

bà cụ cười to mấy tiếng, sau đó giật khăn che đầu xuống, trầm giọng: "Ta là ai sao? Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát, hai ngươi nhìn cho rõ đi, xem ta là ai! Ta chính là Cố Linh Ngọc bị hai ngươi coi như giẻ lau ném tới Dịch U Đình hai lần, bị giam cầm mười mấy năm đây! Để giết các ngươi, không, để giết một trong số các ngươi, cho các ngươi nếm thử nỗi đau mất đi người mình yêu, sinh ly tử biệt, ta đã ở đây mai danh ẩn tích, chờ đợi các ngươi hơn hai năm, cuối cùng hôm nay ta cũng chờ được rồi! Cuối cùng ta cũng chờ được rồi! Ha ha ha... Cố Ngọc Linh ta hôm nay có chết cũng đáng! Ha ha ha..."

Thấy phụ nhân đến hành thích Triệu Thanh Uyển lại là Cố Ngọc Linh, Tiêu Sát cố chịu cơn đau trên người, phẫn nộ mắng: "Ngươi đúng là kẻ điên!"

"Phu quân, chàng sao rồi? Vết thương có phải rất đau không? Hu hu hu..."

"Đồ ngốc, đừng sợ, ta không sao..."

"Đúng vậy, ta là kẻ điên đấy! Hơn nữa còn là bị hai người các ngươi ép cho bị điên!" Thấy Tiêu Sát đã đau đớn như vậy vẫn cố dịu dàng trấn an Triệu Thanh Uyển, Cố Linh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, quát: "Nếu ngươi đã yêu nữ nhân này như thế, trước đây sao còn cưới ta? Cưới ta rồi cũng không chịu nhìn ta! Ta hận ngươi, hận hai người các ngươi! Kiếp này nếu ta không diệt trừ một trong hai người các ngươi, Cố Ngọc Linh ta chết không nhắm mắt!"

Ả ta đứng dậy, cầm con dao lên muốn đâm tới.

Tiêu Sát nhanh nhẹn kéo Triệu Thanh Uyển ra phía sau mình, tay còn lại bắt lấy tay cầm dao của Cố Linh Ngọc, dùng sức bẻ ngược lại, đâm vào chỗ trí mạng trên người nàng ta.

Cố Linh Ngọc lập tức ngã xuống đất, toàn thân run rẩy vài cái, máu tươi trào ra khỏi miệng, một lúc sau ả ta mở lớn hai mắt, tắt thở, chết dưới con dao của mình.