Cung Tường Vãn Tâm

Chương 266: Mài giũa




Sau một hồi triền miên, Tiêu Sát theo thói quen ôm người mình yêu vào lòng, nhẹ nhàng hôn nàng một cái.

Lần này nàng đáp lại một nụ hôn thật sâu rồi mới lưu luyến buông ra.

Thấy nàng quyến luyến như thế, Tiêu Sát dịu dàng hỏi: "Có phải đồ ngốc lại muốn rồi không?"

"Người ta nào có chứ..."

"Không, nàng muốn trẫm, lần nào trẫm cũng có thể cảm nhận được. Nàng có biết cuộc đời này trẫm sợ nhất điều gì không?"

"Gì cơ?" Triệu Thanh Uyển tò mò hỏi.

"Đời này trẫm sợ nhất chính là đồ ngốc nhà nàng không cần trẫm. Khoảng thời gian trước khi gặp nàng, cuộc sống của trẫm chỉ toàn màu xám, không hề có sắc thái gì. Mãi đến khi gặp nàng ở huyện Bình, lần đầu tiên trẫm cảm nhận được thì ra cuộc sống có sắc màu lại khiến người ta vui sướng đến thế. Tiếc là khi đó trẫm chỉ luôn giấu sự vui sướng này trong lòng, không dám cho nàng thấy. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nàng vui vẻ ở bên Yến Tử Huân, những sắc màu này lập tức biến thành màu xám, thậm chí càng ngày càng xám xịt."

"Xin lỗi, khi đó thần thiếp thật sự không biết ngài có ý với mình." Nghe Tiêu Sát kể lại thời niên thiếu đầy nỗi đau, Triệu Thanh Uyển rầu rĩ lẩm bẩm.

Tiêu Sát cúi đầu hôn lên trán nàng: "Đồ ngốc, nàng không cần nói xin lỗi. Mười mấy năm qua nếu không phải có nàng ở bên trẫm, trẫm cũng là máy móc làm việc vì Đại Phụng mà thôi. Chính vì có nàng ở bên, trẫm mới cảm thấy mình là người có máu có thịt đang sống vì bản thân."

"Thật sao?"

"Đồ ngốc, đương nhiên là thật, thật không thể thật hơn. Ngày xưa sau khi rời khỏi huyện Bình, năm năm trẫm sống ở hoàng cung tuy có thân phận tôn quý, nhưng trẫm luôn cảm thấy cuộc đời mình vẫn chỉ toàn một màu xám, vô cùng cô đơn. Từ khi cưới nàng về Phượng Nghi Điện, trong lòng trẫm mới không còn cảm giác cô độc, cuộc sống mới lần nữa tìm lại sắc màu. Trong cuộc đời này, chuyện làm trẫm vui nhất chính là nàng cần trẫm. Dù là tinh thần, vật chất hay thể xác, chỉ cần nàng cần trẫm, trẫm mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa, sống hạnh phúc và vui vẻ."

Nghe Tiêu Sát bày tỏ, Triệu Thanh Uyển lập tức ôm chầm lấy hắn, bật khóc: "Hu hu hu... Hoàng thượng, thần thiếp yêu ngài, thần thiếp thật sự rất yêu rất yêu ngài... Hu hu hu..."

"Đồ ngốc, nàng chính là mạng của trẫm. Cuộc đời của trẫm nếu không có nàng thì sống chẳng khác gì chết."

"Hu hu hu..."

Tiêu Sát ôm chặt Triệu Thanh Uyển nức nở, cảm giác thời niên thiếu lập tức ùa về khiến khóe mắt hắn cũng ướt đẫm.

Từ khi chào đời đến lúc năm tuổi, hắn và mẫu thân sống hèn mọn trong cung, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chưa từng cảm nhận tình thương của cha.

Từ năm tuổi đến mươi ba tuổi, hắn cùng mẫu thân lang bạt khắp nơi, trải qua tất cả sự bần cùng, bệnh tật và khổ đau, chưa từng cảm nhận được cảm giác có nhà.

Mãi đến khi đến huyện Bình, gặp được nữ hài tốt bụng ấm áp Triệu Thanh Uyển, hắn không muốn tiếp tục lang thang nữa, lần đầu tiên muốn được ở lại cố định một nơi.

Nhưng năm mươi bốn tuổi, mẫu thân bệnh chết, hắn thành cô nhi.

Lúc ấy nếu không phải còn có những hình ảnh tốt đẹp về Triệu Thanh Uyển cất giấu trong tim, hắn không biết mình có thể vượt qua nỗi đau mất mẫu thân không nữa.

Lên mười sáu tuổi, hắn vô tình nghe được tin tiên đế âm thầm phái người đến dân gian tìm hắn.

Vì việc này mà hắn vô cùng bối rối.

Nếu về hoàng cung, đồng nghĩa với việc rời khỏi huyện Bình, chia xa Triệu Thanh Uyển.

Nếu không về cung, hắn không thể được nhận nền giáo dục tốt nhất, cuộc đời này rất có thể sẽ mãi mãi chỉ là một người bình thường ở đáy xã hội.

Hắn như vậy, hắn tự biết mình không xứng với Triệu Thanh Uyển, tương lai hắn cũng không dám trèo cao theo đuổi nàng.

Sau này lớn lên, nàng chắc chắn cũng sẽ gả cho người môn đăng hộ đối, tài hoa xuất chúng như Yến Tử Huân.

Nhưng nếu hắn về hoàng cung, nhận được giáo dục tốt nhất của Đại Phụng, khi trưởng thành hắn có thể vượt Yến Tử Huân về mọi mặt.

Chỉ cần vượt mặt Yến Tử Huân, hắn mới có đủ tự tin cưới nữ nhân hắn yêu.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, lựa chọn bên nào sáng suốt hơn, thật ra đã quá rõ.

Vậy nên dù không muốn rời khỏi huyện Bình, dù rất không muốn không thể gặp Triệu Thanh Uyển mất năm, Tiêu Sát vẫn dứt khoát lựa chọn ra đi, trở về hoàng cung có thể cho hắn tương lai nhưng hắn lại không có bất cứ tình cảm gì.

Vì trong cung vẫn còn người nhận ra hắn, trên người hắn cũng có vết bớt rõ ràng, quá trình nhận tổ quy tông vô cùng thuận lợi.

Trở về hoàng cung không lâu, hắn chính thức được sắc phong là thái tử.

Tiên đế mời mấy sư phó cho hắn, hàng ngày đốc thúc dạy dỗ hắn cưỡi ngựa bắn tên, học văn học võ, đền bù mấy năm thiếu hụt giáo dục thời niên thiếu của hắn, để hắn sớm ngày xứng với thân phận thái tử.

Mà hắn chỉ cần nghĩ đến Triệu Thanh Uyển, dù học tập có khổ hay mệt đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ lười biếng.

Hai năm làm thái tử, thời gian ngủ mỗi ngày của hắn chưa từng vượt quá ba canh giờ, chưa từng có thú vui gì.

Chín canh giờ còn lại, hắn không ngừng học tập, cố gắng tiến bộ.

Trải qua hai năm học tập người thường không dám tưởng tượng, hắn từ một tiểu tử nghèo khổ không có sở trường gì lột xác thành thái tử văn võ song toàn, khí chất tôn quý.

Năm hắn mười tám tuổi, tiên đế bệnh nặng lâu ngày băng hà.

Hắn thuận lợi đăng cơ xưng đế.

Thời điểm đó, Triệu Thanh Uyển vừa tròn mười lăm, đã tới tuổi cập kê.

Ngày đầu tiên đăng cơ, ngồi trên long ỷ huy hoang ở Kim Loan Điện, Tiêu sát rất muốn hạ chỉ cưới Triệu Thanh Uyển vào cung.

Như thế hắn không cần lo ngày nào đó nàng sẽ đột nhiên gả cho Yến Tử Huân nữa.

Nhưng hắn chưa có căn cơ trên triều đình, đây là thời điểm cần bồi dưỡng thế lực của mình, làm tốt thân phận hoàng đế, vì vậy hắn ép bản thân tạm gác suy nghĩ mãnh liệt ấy qua một đêm, nỗ lực cần cù trong ba năm để ngồi vững vị trí của mình, khi đó mới dám cưới nữ hài luôn trong tim hắn.

Năm năm từ khi làm thái tử đến khi cưới Triệu Thanh Uyển, với Tiêu Sát mà nói như bảo kiếm được rèn trong lửa lớn, như hoa mai tỏa hương thơm sau mùa đông lạnh giá, là một người cố gắng vượt qua đêm tối cô độc để nhìn thấy ánh rạng đông động lòng người phía trước.

Lúc này, nữ nhân hắn yêu ở trong lòng hắn bật khóc khiến hắn cảm nhận sâu sắc những gì bản thân đã trải qua hoàn toàn xứng đáng.