Cung Tường Vãn Tâm

Chương 258: Áo ngủ




Trả lời xong câu hỏi áo choàng của Yến Tử Huân, lúc sau gặp lại hắn ở Sùng Văn Điện, Triệu Thanh Uyển cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có.

Trước đây mỗi lần Yến Tử Huân nhìn nàng đều không giấu được ngọn lửa trong ánh mắt, ngoài ra còn có sự nhẫn nại. Có điều trong sự nhẫn nại ấy lại có chút sự mất mát và ảm đạm.

Có điều Triệu Thanh Uyển tin thêm một khoảng thời gian nữa, nam nhân chấp nhất này sẽ dần học được cách buông bỏ nàng.

Mỗi ngày hai đứa bé đều đến Sùng Văn Quán học, ban ngày nàng cũng có nhiều thời gian hơn.

Sở thích làm thơ vẽ tranh nàng tạm thời gác sang một bên.

Mỗi ngày nhân lúc Tiêu Sát thượng triều và ở Tuyên Thất Điện bận rộn, nàng vùi đầu vào may áo ngủ cho hắn.

Thật ra khả năng may vá của nàng vốn không tệ, cộng thêm việc tự tay may áo cho nam nhân mình yêu, từng đường kim mũi chỉ của nàng như viết chữ vẽ tranh, không hề qua loa hay có lệ.

Tốn gần một tháng, đến khi mấy cây đào trong Phượng Nghi Điện đã nở hoa nàng cuối cùng cũng may xong ba bộ áo ngủ cho Tiêu Sát.

Tối nay, Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện.

Triệu Thanh Uyển tươi cười đón tiếp: "Hoàng thượng, tối nay thần thiếp hầu hạ ngài tắm gội, tiện thể tặng quà cho ngài."

"Hửm? Quà hoàng hậu tặng trẫm có liên quan đến việc hoàng hậu hầu hạ trẫm tắm gội sao?"

"Ngài đừng có suy nghĩ lung tung, tóm lại là chờ thần thiếp hầu hạ ngài tắm gội xong là biết."

"Ha ha, hoàng hậu úp úp mở mở như thế làm trẫm tò mò quá. Thế bây giờ hoàng hậu giúp trẫm tắm gội ngay đi."

"Vâng."

Sau khi bảo hạ nhân chuẩn bị nước xong, hai người nắm tay nhau vào phòng tắm.

Vòng ra sau bình phong, đến gần bồn tắm, Tiêu Sát dùng ánh mắt ái muội nhìn Triệu Thanh Uyển: "Hay là hoàng hậu tắm với trẫm đi?"

"Người ta tắm rồi."

"Tắm gội thêm lần nữa có sao đâu, dù gì cũng là trẫm hầu hạ nàng mà."

"Đáng ghét, sớm biết thế người ta đã không vào đây với ngài rồi."

"Như thế sao được? Khi nãy chính hoàng hậu nói muốn hầu hạ trẫm tắm gội, hoàng hậu không được lật lọng. Ngoan, trẫm giúp hoàng hậu của trẫm cởi áo trước."

"Đáng ghét!"

Triệu Thanh Uyển cúi đầu xấu hổ hờn dỗi một câu, chỉ đành để nam nhân này giúp mình cởi áo trước, sau đó nàng cũng giúp hắn cởi áo, cùng hắn tắm thêm lần nữa.

Ngâm mình trong thau tắm sương khói bay bay, Tiêu Sát dịu dàng hỏi: "Đồ ngốc, rốt cuộc nàng muốn tặng trẫm cái gì vậy? Bây giờ nói trẫm biết được chưa?"

"Chờ tắm gội xong là ngài biết."

"Lại úp úp mở mở, thế thì trẫm phải bắt nạt nàng trước vậy."

Tiêu Sát cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.

Thấy nàng như con mèo bám người nằm trong lòng mình, Tiêu Sát trêu ghẹo: "Đồ ngốc, không nỡ tách khỏi trẫm à."

"Vâng, không nỡ."

"Nhưng nước không còn nóng nữa, ngoan, chúng ta ra ngoài trước đi. Chờ về tẩm điện, trẫm sẽ cho nàng ôm đủ có được không?"

"Vâng, thôi được."

Triệu Thanh Uyển thẹn thùng buông Tiêu Sát ra, đứng dậy ra khỏi bồn tắm mặc áo ngủ trước, sau đó lấy cái áo màu bạc nàng tự may cho Tiêu Sát đặt sẵn trên giá, vừa giúp hắn mặc lên người vừa cười hỏi: "Hoàng thượng, hôm nay ngài có thấy áo ngủ của mình có gì khác không?"

"Áo ngủ hôm nay là mới, nguyên liệu mềm mại, còn tản ra hương thơm nhẹ nhàng, trẫm nhớ trước đây mình chưa từng mặc nó. Có phải đây là món quà hoàng hậu định tặng trẫm không?"

"Vâng, đây là áo ngủ do thần thiếp đích thân chọn nguyên liệu, tự may, từng đường kim mũi chỉ đều là của thần thiếp, không hề nhờ đến hạ nhân hay tú nương."

"Thật sao đồ ngốc? Nàng cuối cùng cũng tự tay may áo cho trẫm rồi à?" Tiêu Sát kích động hỏi.

"Cũng? Hoàng thượng có ý gì?"

"À thì... Đồ ngốc, trẫm không có ý gì cả. Trẫm chỉ là vui quá, không ngờ có một ngày trẫm có thể mặc áo do chính tay hoàng hậu của trẫm may cho trẫm."

"Không, khi nãy ngài nói cuối cùng thần thiếp cũng tự tay may, thần thiếp nghe rõ lắm. Chẳng lẽ ngài biết..." Nửa câu sau, Triệu Thanh Uyển cúi đầu, khó mà nói tiếp.

Năm đó may áo choàng cho Yến Tử Huân, nàng thật sự không nghĩ nhiều, chỉ muốn tặng hắn món quà an ủi.

Nhưng bây giờ đổi ngược lại, nếu Tiêu Sát cũng tặng nữ nhân khác một món quà như vậy, đặt tay lên ngực hỏi xem, làm thê tử của hắn, nàng có để bụng hay không?

Chắc chắn là không.

Thậm chí nàng còn hận không thể thiêu hủy món quà kia đi.

Nếu Tiêu Sát đã biết việc này, e rằng trong lòng hắn cũng nghĩ như thế.

Mới nghĩ đến đây thôi, Triệu Thanh Uyển đã hối hận vì hành động trong quá khứ không thể thay đổi của mình.

Nếu đã lỡ lời, còn bị Triệu Thanh Uyển hỏi, Tiêu Sát không giấu giếm nữa.

Hắn nắm lấy tay nàng, cười nói: "Đồ ngốc, đúng là trẫm có biết tước đây nàng từng may áo cho người khác."

"Xin lỗi hoàng thượng, khi đó thần thiếp chỉ cảm thấy huynh ấy đáng thương, muốn tặng quà an ủi huynh ấy. Thật sự thần thiếp không hề nghĩ nhiều, ngài tin thần thiếp có được không?"

"Đồ ngốc, trẫm vẫn luôn tin nàng mà. Có điều chiếc áo đó quả thật là cái gai trong lòng trẫm, khiến trẫm mỗi lần nhớ đến đều vô cùng ghen tị."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, thật ra thần thiếp cũng hối hận vì đã tặng huynh ấy chiếc áo đó."

"Thật sao? Nàng thật sự hối hận vì đã tặng tên đó chiếc áo kia à?"

"Thật, thần thiếp thật sự hối hận. Thần thiếp là thê tử của ngài, thần thiếp không nên tặng bất kỳ nam nhân nào đồ mình tự tay làm, đều tại thần thiếp suy nghĩ đơn giản. Ngài tha thứ cho thần thiếp có được không?"

Thấy nàng vừa áy náy vừa lo sợ, Tiêu Sát ôm nàng vào lòng: "Đồ ngốc, trước nay trẫm chưa từng trách nàng. Khi đó cũng trách trẫm, tại trẫm không tốt với nàng mới làm nàng còn nhớ thương nam nhân khác."

"Không có, khi đó sự nhớ thương thần thiếp dành cho huynh ấy không phải như ngài nghĩ!"

"Đồ ngốc, trẫm biết. Dù có phải như trẫm nghĩ không, chỉ cần trong lòng nàng còn nhớ đến nam nhân khác, trẫm đều sẽ ghen."

"Thần thiếp biết việc này mình có lỗi với ngài nên rất muốn đền bù cho ngài, làm cho ngài ba bộ áo ngủ."

"Làm cho trẫm ba bộ? Đồ ngốc, làm một bộ để trẫm biết tấm lòng của nàng là được, làm nhiều như vậy không mệt à?"

"Không mệt, thần thiếp rất vui. Ba bộ có thể cho ngài thay đổi, như vậy sau này đêm nào ngài cũng mặc đồ do thần thiếp may."

"Cảm ơn hoàng hậu, hoàng hậu tốt với trẫm quá."

Giờ phút này, Tiêu Sát lần nữa cảm nhận được sự hạnh phúc.

Trên đời này đối với những điều bản thân muốn có, chỉ cần trả giá trước đó, đến cuối cùng đều có thể tự nhiên mà có được.

Những điều này còn đáng quý hơn cả khi dùng đến hoàng quyền hay phu quyền.

"Là thần thiếp nợ ngài, còn nợ ngài mấy năm. Ngài không chê thần thiếp trả lại ngài muộn, thần thiếp đã rất cảm động rồi."

"Chỉ cần là của hoàng hậu, trẫm mãi mãi cũng không chê muộn, trẫm chỉ sợ hoàng hậu mãi mãi không muốn trả."

"Không đâu, chỉ cần là những thứ nợ ngài, thần thiếp đều sẽ từ từ trả."

"Được."