Buổi sáng tỉnh dậy, Triệu Thanh Uyển phát hiện đêm qua Tiêu Sát thật sự ôm nàng không buông ra, ánh mắt đựng đầy tình yêu không thể hòa tan, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lần đầu tiên nam nhân được nàng đánh thức bằng nụ hôn.
Có điều đôi mắt chưa mở, nam nhân và nàng đã hôn nhau thắm thiết, hôn đến khi động tình, lại tiếp tục ân ái.
Lúc này Vân Tụ và Tiểu Mục Tử đang canh giữ ngoài cửa điện, nghe mà đỏ mặt hồng tai, thẹn thùng cúi đầu thật thấp.
"Hoàng hậu..."
"Vâng?"
"Trẫm vẫn không muốn chia xa nàng, nàng nói xem phải làm sao đây?"
"Nhưng lát nữa ngài còn phải thượng triều mà."
"Hôm nay trẫm muốn bãi triều."
"Thế sao được, ngài không thể vô cớ bãi triều."
"Nhưng hôm nay trẫm lại muốn bãi triều, trẫm cần cù vất vả bao nhiêu năm, thỉnh thoảng bãi triều một ngày cũng không quá đáng đúng không?"
"Hình như đúng là vậy..." Triệu Thanh Uyển đáp, thầm mừng.
Làm hoàng hậu gần bốn năm, trừ những ngày tết, Tiêu Sát chưa từng bãi triều vì nàng.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Thì ra cảm giác được trượng phu thiên vị quả thật khiến người ta vô cùng hạnh phúc.
"Ha ha, xem ra hôm nay nàng cũng muốn trẫm bãi triều đúng không?"
"Cũng có một chút..."
"Nếu hoàng hậu cũng nghĩ một chút như vậy, thế thì hôm nay trẫm bãi triều. Tiểu Mục Tử!"
"Dạ?"
"Tiểu Mục Tử, hôm nay không tảo triều, ngươi bảo các đại thần giải tán đi."
"Vâng, nô tỳ đi thông báo ngay."
Tiểu Mục Tử nghe lệnh, lập tức rời khỏi Phượng Nghi Điện, đến Kim Loan Điện truyền chỉ.
"Được rồi đồ ngốc, bây giờ nàng không cần lo lắng gì nữa."
"Hoàng thượng đúng là thích làm theo cảm tính."
"Hoàng đế như trẫm luôn cần cù nghiêm túc, thỉnh thoảng làm theo cảm tính của mình chẳng lẽ không được sao?"
"Ngài là hoàng đế, ngài nói được đương nhiên là được rồi."
"Đồ ngốc, bãi triều một ngày không ảnh hưởng gì cả, trẫm còn không lo, nàng lo lắng làm gì? Bây giờ nàng nên nghĩ xem hôm nay chúng ta sẽ làm gì mới mẻ đây?"
"Không phải tối qua ngài đã hứa với thần thiếp, hôm nay dẫn thần thiếp xuất cung sao?"
"Việc đó trẫm đương nhiên không quên, có điều buổi chiều mới dẫn nàng xuất cung. Buổi sáng chúng ta nằm ăn vạ ở đây không dậy có được không?"
"Đáng ghét! Ngài không thấy mệt à?"
"Không mệt, trẫm chỉ sợ không đủ."
"Nhưng người ta thấy đủ rồi..."
"Vậy trẫm cứ ôm nàng như vậy cả buổi sáng, không làm gì cả, như thế được rồi chứ?"
"Vâng, được..." Hai má Triệu Thanh Uyển đỏ bừng như hai trái đào, thẹn thùng đáp.
"Ha ha, đồ ngốc, thật ra trẫm cũng muốn ở bên hoàng hậu một buổi sáng, trò chuyện với nàng."
"Vâng."
"Thế bây giờ nàng có cảm thấy cuộc sống của chúng ta như vậy đúng mơ ước của nàng không?"
"Vâng."
"Vậy sau này mỗi tháng trẫm đều cho nàng trải nghiệm một ngày như vậy có được không?"
"Thật sao?" Triệu Thanh Uyển kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
Tiêu Sát cưng chiều gật đầu: "Ừ, quân vô hí ngôn."
"Nhưng nếu mỗi tháng ngài đều bãi triều một ngày, có phải những đại thần sẽ có ý kiến không?"
"Một ngày một tháng thôi, trẫm đoán các đại thần không những không có ý kiến, thậm chí còn ước được vậy, bởi vì như thế mỗi ngày họ sẽ có một ngày thoải mái không phải sao?"
"Cũng đúng."
"Ha ha, đồ ngốc, việc này cứ quyết định như vậy, sau này mười sáu mỗi tháng trẫm và các đại thần sẽ nghỉ một ngày."
Để không bị quấy rầy, hôm nay họ không cho hạ nhân mang đồ ăn sáng vào, vẫn vừa ôm nhau vừa nói chuyện.
Trong lúc đó, Tiểu Mục Tử đến Kim Loan Điện truyền chỉ, nói hôm nay không thượng triều sớm.
Yến Tử Huân vừa nghi ngờ vừa lo lắng.
Hắn biết Tiêu Sát là hoàng đế chăm chỉ, sẽ không vô cớ bãi triều.
Sau khi những đại thần khác đều ra về, một mình Yến Tử Huân gọi Tiểu Mục Tử lại: "Mục công công, hôm nay hoàng thượng đột nhiên tuyên bố không thượng triều, xin hỏi là hoàng thượng hay hoàng hậu nương nương có chuyện gì, hay là sức khỏe có vấn đề vậy?"
"Ha ha, Yến đại nhân, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương vẫn khỏe mạnh, không có chuyện gì cả."
"Vậy sao? Hoàng thượng luôn cần mẫn, tại sao hôm nay lại đột nhiên không thượng triều."
"Yến đại nhân, việc này nô tài chỉ tiết lộ với một mình ngài, ngài đừng nói với những đại nhân khác nghe đấy. Hôm nay hoàng thượng đột nhiên quyết định không thượng triều thật ra là vì muốn bầu bạn với hoàng hậu nương nương."
"Thế sao? Thì ra là thế." Yến Tử Huân lẩm bẩm.
"Đúng vậy, bình thường hoàng thượng bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho nương nương vậy nên ngài ấy muốn dành cả hôm nay ở bên hoàng hậu nương nương, để nương nương vui vẻ."
"Hoàng thượng đúng là hết lòng hết dạ với nàng ấy."
"Còn không phải sao, hoàng thượng đăng cơ bao nhiêu năm dù long thể không khỏe cũng không bãi triều, nay vì nương nương mà bãi triều là lần đầu tiên đấy. Yến đại nhân, nô tài còn phải về Phượng Nghi Điện, không nói nhiều với ngài nữa."
"Được, Mục công công đi thong thả."
Yến Tử Huân thất hồn lạc phách nhìn Tiểu Mục Tử đi trước.
Mấy tháng làm quan trong triều, mỗi ngày hắn đều gặp Tiêu Sát ở Kim Loan Điện, thỉnh thoảng cũng sẽ nghị sự riêng với Tiêu Sát ở Tuyên Thất Điện, mỗi lần gặp nhau, hắn đều cố gắng không cho bản thân nghĩ đến Triệu Thanh Uyển, không nghĩ nam nhân kia là trượng phu của cô nương hắn yêu.
Nhưng giờ phút này không có Tiêu Sát, cũng không có đồng liêu, một mình hắn lặng lẽ đứng ở hoàng cung vẫn tràn ngập nỗi nhớ mong Triệu Thanh Uyển.
Giờ phút này Tiêu Sát từ bỏ triều chính, toàn tâm toàn ý ở bên nàng chỉ để dỗ nàng vui, mà nàng bây giờ có hắn bầu bạn chắc chắn cũng rất hạnh phúc, nàng chắc sẽ không còn nhớ đến thanh mai trúc mã mười mấy năm này nữa đúng không?
Nước mắt chua xót lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt của Yến Tử Huân.
Hắn lại yên lặng giơ tay áo lau nước mắt.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, hắn đột nhiên nhớ đến áo choàng Triệu Thanh Uyển tặng mình, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó vực dậy tinh thần, thong dong đi về phía Hộ Bộ.
Lúc này, Triệu Thanh Uyển đắm chìm trong tình yêu với Tiêu Sát thật sự không hề nhớ đến Yến Tử Huân.
Hai người ôm nhau ngồi trên giường phượng cả buổi sáng mới đi ăn, định buổi chiều xuất cung.