Hai người hôn rất lâu mới lưu luyến buông nhau ra.
Tiêu Sát dịu dàng nói: "Hoàng hậu, trẫm bế nàng về."
"Xa như vậy, thần thiếp sợ ngài mệt."
"Đồ ngốc, bế hoàng hậu của trẫm về, trẫm mãi mãi không than mệt."
Nói hết câu, Tiêu Sát lập tức bế Triệu Thanh Uyển lên. Hai người thâm tình nhìn nhau, cứ thế rời khỏi Tuyên Thất Điện.
Hai thái giám canh cửa cúi đầu, tuy không dám nhìn cảnh đế hậu thân mật nhưng nội tâm cũng mừng lây.
Cùng lúc đó.
Tiểu Mục Tử đưa Yến Tử Huân đến Văn Uyên Các, sau khi sắp xếp chỗ ở cho hắn, đang định đi.
Yến Tử Huân do dự vài giây, cuối cùng vẫn gọi gã lại.
"Mục công công, xin chờ một lát."
"Yến đại nhân còn cần gì sao? Ngài cứ nói đi, nô tài lập tức đặt mua cho ngài."
"À không, ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn hỏi công công hoàng thượng và hoàng hậu..."
"Ha ha, nô tài biết Yến đại nhân muốn hỏi gì. Chuyện của chủ tử nô tài vốn không nên nói nhiều, nhưng nếu Yến đại nhân đã hỏi nô tài, vậy nô tài nói vài câu với Yến đại nhân cũng không sao."
"Vậy Tử Huân đa tạ công công."
"Yến đại nhân, từ khi hoàng thượng được tiên đế đón về cung làm thái tử, nô tài đã đi theo ngài ấy. Nô tài không dám nói mình hiểu hoàng thượng, nhưng tình cảm hoàng thượng dành cho nương nương và những gì ngài ấy làm vì nương nương ngần ấy năm, nô tài đều nhìn thấy cả. Có thể nói nô tài biết rõ hơn bất cứ ai, cũng thấy cảm động hơn bất cứ ai. Tuy đại nhân và nương nương quen biết nhau nhiều năm nhưng nương nương đã sống bên hoàng thượng hơn ba năm, trái tim con người là bằng xương bằng thịt, hoàng thượng thâm tình với nương nương như thế, nương nương sao có thể không rung động? Theo nô tài thấy, đời này có lẽ sẽ không có bất kỳ ai có thể làm lung lay tình cảm của họ."
"Ha ha, vậy sao?" Nghe Tiểu Mục Tử trân trọng tình cảm của Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển như thế, Yến Tử Huân vô cùng xót xa.
"Yến đại nhân, hoàng thượng nói ngài là vị quan tốt hiếm có, vậy nên hôm nay nô tài mới nói với ngài nhiều như vậy. Còn nhiều hơn thì nô tài không tiện nói. Cũng không còn sớm nữa, nô tài phải về đây. Yến đại nhân nghỉ ngơi sớm đi, chuyện không nên nghĩ ngài đừng nghĩ nữa, kẻo lại ngủ không ngon. Nô tài cáo lui."
"Ha ha, đa tạ công công, công công đi thong thả."
Nhìn theo Tiểu Mục Tử rời đi, Yến Tử Huân nhẹ nhàng chớp đôi mắt ướt đẫm, sau đó đi mở một cánh cửa sổ, lặng lẽ nhìn cung điện ở bên ngoài, nơi đó là nơi Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển trở về.
Đêm nay liệu họ có vì hắn mà xảy ra mâu thuẫn hay không?
Hay Tiêu Sát sẽ bởi vậy mà càng quan tâm Triệu Thanh Uyển, càng thâm tình với nàng, mà nàng cũng càng bị hắn làm cho cảm động?
Yến Tử Huân không biết.
Hắn sợ mình biết sự thật là vế sau.
Giờ phút này, trong khi Yến Tử Huân cô đơn đứng trong phòng ở Văn Uyên Các, Tiêu Sát đã bế Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Điện, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường phượng.
"Hoàng hậu..."
"Vâng?"
"Trẫm muốn nghe nàng nói lại nàng yêu trẫm."
"Người ta nói rồi mà."
"Nhưng trẫm nghe chưa đủ, nàng nói lại cho trẫm nghe có được không?"
"Thôi được... Hoàng thượng, thiếp yêu chàng, rất yêu rất yêu chàng..."
"Hoàng hậu ngoan quá, trẫm cũng rất yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng..."
"Vâng..."
Cảnh đêm động lòng người, lời âu yếm càng động lòng người hắn, nhưng động lòng người nhất là nữ nhân này mãi mãi không làm hắn chán, càng nhìn ngắm nàng trái tim hắn càng đập loạn nhịp.
Hôm sau, trên Kim Loan Điện, thấy tâm trạng Tiêu Sát dường như rất tốt, vẻ uy nghiêm rõ ràng đã phai đi một ít, Yến Tử Huân liền biết đêm qua nam nhân cao cao tại thượng này và Triệu Thanh Uyển chắc chắn đã phu thê tình thâm.
Nghĩ vậy, hắn chỉ biết cười khổ.
Tiêu Sát ngồi trên long ỷ lặng lẽ quan sát Yến Tử Huân.
Trải qua đêm đáng giá hôm qua, hắn đã gần như buông bỏ khúc mắc về cố nhân của Triệu Thanh Uyển, tâm trạng chỉ còn chút khó chịu là vì chiếc áo choàng Triệu Thanh Uyển tặng Yến Tử Huân.
Có điều hắn tin sớm muộn gì hắn giải quyết được.
Buổi sáng ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương được một nửa, Tiêu Sát đột nhiên dừng lại, cười ngẫm nghĩ, sau đó bảo Tiểu Mục Tử gọi thống lĩnh thị vệ đến.
"Ti chức tham kiến hoàng thượng."
"Thẩm thống lĩnh, buổi chiều trẫm muốn cùng hoàng hậu xuất cung, buổi chiều đích thân khanh đến gác Phượng Nghi Điện, không cho bất kỳ người ngoài nào lấy bất cứ lý do gì vào, trông chừng công chúa và hoàng tử thật tốt. Nếu có sai sót gì, trẫm sẽ hỏi tội khanh."
"Vâng, ti chức tuân mệnh, hoàng thượng yên tâm, ti chức chắc chắn sẽ trông chừng công chúa và hoàng tử thật tốt."
"Được rồi, khanh lui xuống trước đi."
"Vâng, ti chức cáo lui."
Sau khi Thẩm thống lĩnh rời đi, Tiêu Sát lại dặn dò Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, chuẩn bị xe ngựa, đồng thời sai người tắm rửa cho Hắc Toàn Phong, chiều nay trẫm muốn dẫn hoàng hậu đi cưỡi ngựa."
"Vâng, nô tài đi làm ngay."
Nghe chủ tử nói buổi chiều sẽ xuất cung cùng hoàng hậu, Tiểu Mục Tử lập tức đi làm việc chủ tử dặn dò.
Chủ tử xuất cung, gã đương nhiên cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.
Gần đến giờ ăn trưa, Tiểu Mục Tử về bẩm báo với Tiêu Sát đã chuẩn bị xe ngựa xong, Hắc Toàn Phong cũng đã được tắm rửa sạch sẽ.
Tiêu Sát hài lòng gật đầu, sau đó hớn hở về Phượng Nghi Điện."
"Hoàng thượng về rồi."
"Hoàng hậu, lần trước trẫm đưa Dĩnh phi xuất cung đến giáo trường, có phải nàng ghen không?"
"Đáng ghét, chuyện đó đã qua bao nhiêu ngày, người ta cũng quên rồi, sao ngài còn cố tình nhắc lại hả?" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi trừng mắt nhìn Tiêu Sát.
"Ha ha, đồ ngốc, sau này trong lòng có chuyện gì hoặc là nàng muốn trẫm làm gì thì nàng đều phải nói với trẫm, không được để trẫm đoán, có nghe thấy không? Nhỡ trẫm đoán không được hoặc đoán hơi lâu, người có hại không phải nàng sao?"
"Hừ, ngài dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, ngài dẫn nữ nhân khác xuất cung, người ta có thể không để bụng sao?"
Tiểu Mục Tử hướng Tiêu Sát bẩm báo, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, hắc gió xoáy cũng xử lý sạch sẽ.
"Ha ha ha, trẫm luôn dùng đầu để suy nghĩ, chưa từng dùng đến ngón chân, thảo nào lại có sơ sót. Đều là lỗi của trẫm, trẫm chính thức xin lỗi hoàng hậu, sau đó bồi thường cho nàng một chút có được không?"
"Ngài định bồi thường thế nào?"
"Nàng ăn cơm với trẫm trước rồi trẫm nói nàng nghe."
"Hừ, thôi được, để thần thiếp xem ngài định bồi thường cho người ta thế nào!"
Triệu Thanh Uyển hào hứng nói, sau đó lệnh Vân Tụ mang đồ ăn lên.