Sau khi về Tuyên Thất Điện, nhớ Triệu Thanh Uyển khi nãy nhắc tới Lan phi, Tiêu Sát bảo Tiểu Mục Tử gọi thống lĩnh thị vệ đến.
"Ti chức tham kiến hoàng thượng."
"Thẩm thống lĩnh, ở Tây Hoa Môn có một thị vệ tên Trình Phú Quý, ngươi tăng vị trí của hắn lên một bậc, nếu được thì bồi dưỡng người này, nếu không bồi dưỡng được thì tới báo trẫm một tiếng."
"Vâng, ti chức tuân mệnh."
"Được rồi, chỉ có việc này thôi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử không biết tại sao chủ tử lại bồi dưỡng nhân tình của Lan phi, có điều tuy tò mò, gã cũng không dám hỏi nhiều.
Trong lúc này, sau khi tặng túi tiền cho Canh Tuấn Hải, Tưởng quý nhân cố tình không đi tìm hắn.
Mấy ngày nay Canh Tuấn Hải như thanh niên mới vào đời, trong lòng lúc nào cũng cất túi tiền kia, cũng bắt đầu ngày nhớ đêm mong Tưởng quý nhân.
Thấy đã đến thời cơ, giờ Ngọ hôm nay, Tưởng quý nhân lại dẫn Tiểu Thiền đi dạo Ngự Hoa Viên, gọi riêng hắn ra một góc.
"Tiểu chủ lại tìm ti chức có chuyện gì?"
Cuối cùng cũng được gặp lại người mình nhớ mong, Canh Tuấn Hải vừa kích động vừa ai oán.
Hắn cứ tưởng Tưởng quý nhân tặng mình túi tiền xong, quay lưng đã quên mất hắn.
Thấy nam nhân này có vẻ oán hận mình, Tưởng quý nhân khẽ cười, cố tình chọc hắn: "Ai là tiểu chủ của chàng, ta không muốn làm tiểu chủ của chàng!"
"Ha ha, tiểu chủ đừng chọc ti chức, ti chức ngu dốt."
"Sau này ngươi cũng không được phép tự xưng ti chức trước mặt ta nữa, phải xưng ta có nghe thấy không?"
"Hồi tiểu chủ, ti chức không dám xưng hô như thế."
"Ta ra lệnh cho chàng ở trước mặt ta bắt buộc phải xưng như thế, hơn nữa cũng không được gọi ta là tiểu chủ, cứ gọi ta là... Bình Nhi đi!"
Canh Tuấn Hải hoang mang cúi đầu, ngập ngừng đáp: "Ti chức không dám."
"Đúng là đầu gỗ! Được rồi được rồi, chàng thích tự xưng là ti chức thì cứ ti chức đi, có điều sau này chàng phải gọi ta là Bình Nhi. Chàng thử gọi một tiếng cho ta nghe đi có được không?"
"Ti chức không dám."
"Ta ra lệnh cho chàng, chàng bắt buộc phải gọi. Nếu không ta sẽ hét lên nói chàng giở trò với ta."
"Tiểu chủ, sao người có thể như vậy?"
"Ta cứ như thế đấy, chàng rốt cuộc có gọi không? Nếu không gọi, ta kêu lên đây."
"Ti chức gọi!"
Thấy Tưởng quý nhân chuẩn bị hét lên, Canh Tuấn Hải buột miệng thỏa hiệp.
Tưởng quý nhân cực kỳ hài lòng với thái độ của hắn, cười nói: "Thế mới đúng, vậy chàng mau gọi đi, ta nghe."
"Bình... Bình Nhi."
"Nhỏ quá, ta không nghe thấy, gọi lớn lên."
"Bình Nhi." Canh Tuấn Hải thẹn thùng gọi.
Tưởng quý nhân tươi cười như hoa: "Ừ, chàng gọi tên ta nghe hay lắm, sau này đều phải gọi ta như vậy, nhớ chưa?"
"Vâng."
"Được rồi. Thế mấy ngày qua chàng có nhớ Bình Nhi không? Có không hả? Mau nói Bình Nhi nghe đi."
"Có."
"Thật không? Bình Nhi cũng nhớ chàng!"
Dứt lời, Tưởng quý nhân lập tức nhón chân hôn nhẹ lên môi Canh Tuấn Hải.
Khuôn mặt và hai tai Canh Tuấn Hải lập tức đỏ bừng.
"Đây là nụ hôn đầu tiên của Bình Nhi, Bình Nhi cho chàng, chàng phải nhớ lấy, có nghe thấy không?"
"Vâng, đây... Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ti chức."
"Vậy sao? Hì hì, thế Bình Nhi cũng sẽ ghi nhớ. Được rồi, Bình Nhi không thể ở đây lâu với chàng, lần khác Bình Nhi sẽ đến tìm chàng."
"Tiểu chủ..."
Thấy Tưởng quý nhân mới nói chuyện với hắn một lát đã muốn bỏ đi, cũng không biết lần sau khi nào mới xuất hiện, Canh Tuấn Hải vội gọi nàng lại.
"Sao thế?"
"Người... Lần sau khi nào người mới tới tìm ti chức? Có thể nói cho ti chức biết không?"
"Hì hì, chúng ta còn chưa tạm biệt nhau, chàng đã nghĩ đến lần sau gặp Bình Nhi rồi sao? Chàng muốn gặp Bình Nhi đến thế à?"
"..."
"Được rồi, không trêu chàng nữa. Nếu chàng đã muốn gặp Bình Nhi như vậy, thế thì đêm mai giờ Tuất Bình Nhi sẽ đến tìm chàng, chúng ta hẹn gặp nhau ở đây được không?"
"Vâng, ti chức nghe theo tiểu chủ."
"Được rồi, vậy đêm mai chúng ta không gặp không về, Bình Nhi đi trước."
Nhìn theo dáng người yểu điệu của Tưởng quý nhân, Canh Tuấn Hải vẫn còn ngây ngô đứng yên một chỗ, thẹn thùng đưa tay sờ nhẹ qua chỗ vừa được nàng hôn, trong lòng tràn ngập chờ mong buổi hẹn với nàng đêm mai.
Sau khi ra khỏi hòn non bộ, Tưởng quý nhân hạ giọng cảnh cáo với Tiểu Thiền canh gác ở đối diện: "Chuyện của ta và chàng ấy không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không cẩn thận cái đầu của ngươi!"
"Tiểu chủ yên tâm, nô tỳ sẽ không nói bậy."
"Thứ này thưởng cho ngươi, cầm đi."
"Tạ tiểu chủ."
Sau khi cảnh cáo Tiểu Thiền, Tưởng quý nhân hào phóng tháo vòng ngọt trên tay mình thưởng cho Tiểu Thiền.
Tối hôm sau, ăn xong, Tưởng quý nhân đến chủ điện của Phi Hương Điện trò chuyện với Phương tần và Lữ tài nhân một lát, thấy đã gần giờ Tuất, nàng liền lấy cớ muốn đi dạo Ngự Hoa Viên để tiêu thực, sau đó cùng Tiểu Thiền đến chỗ đã hẹn với Canh Tuấn Hải.
Canh Tuấn Hải sớm đã chờ ở đó.
Vừa thấy Tưởng quý nhân đến, hắn thẹn thùng nói: "Tiểu chủ... Người đến rồi."
"Sao thế, chàng chờ ta lâu lắm rồi hả?"
"Ha ha, cũng không lâu lắm."
"Có thật là không lâu không? Bình Nhi không tin!"
Tưởng quý nhân vừa nói vừa đi đến ôm eo Canh Tuấn Hải.
Cả người Canh Tuấn Hải lập tức nóng rực, cúi đầu không dám nhìn nàng.
Trong hai người họ hắn rõ ràng cao lớn khỏe mạnh hơn, nhưng người chiếm ưu thế lại là Tưởng quý nhân nhỏ xinh đứng trước mặt hắn.
"Nói cho Bình Nhi nghe, có phải chàng đã chờ Bình Nhi rất lâu rồi đúng không, hửm?"
"Đúng vậy."
"Hì hì, thế mới đúng, Bình Nhi thích nam nhân nói thật. Chàng chờ Bình Nhi lâu như vậy có phải vì đã thích Bình Nhi rồi không?"
"Đúng vậy."
"Bình Nhi cũng thích chàng! Chàng còn chưa thành hôn, vậy sau này ta làm nương tử của chàng, chàng không được cưới người khác có được không?"
"Người... Người không phải tiểu chủ trong cung sao?"
Nghe Tưởng quý nhân nói, Canh Tuấn Hải vừa vui mừng khôn xiết vừa lo sợ thấp thỏm."
"Tiểu chủ chỉ là trên danh nghĩa thôi, hoàng thượng chưa từng chạm vào ta. Sao hả? Chàng không dám để ta làm nương tử của chàng hay là không tin ta?"
"Không, đều không phải."
"Thế thì tại sao?"
"Ti chức... Ti chức sợ mình không xứng với tiểu chủ." Canh Tuấn Hải do dự đáp.
"Ha ha, ta đã trao vật đính ước cho chàng rồi, sao chàng còn lo lắng vấn đề này chứ? Đêm nay chàng phải cho ta lời khẳng định, chàng có muốn ta trở thành nương tử của chàng không? Nếu chàng muốn, ta sẽ lập tức sắp xếp, sau này chúng ta sẽ là một đôi phu thê thật sự."
"Lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ."
"Muốn!"
Nghe lời khẳng định của Canh Tuấn Hải, Tưởng quý nhân tươi cười như hoa, lại hôn lên môi hắn: "Được rồi, tấm lòng của chàng ta đã biết, chàng cứ chờ ta sắp xếp đi. Đêm nay ta đi trước, hai hôm nữa ta sẽ đến tìm chàng, khi đó ta sẽ chính thức là nương tử của chàng."
"Vậy... Ta chờ nàng."
"Được, ta đi đây."
Tưởng quý nhân lần nữa quyết đoán bỏ đi, để lại một mình Canh Tuấn Hải si mê nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi không thấy nữa mới hoàn hồn.