Sau khi Lan phi phá thai, Triệu Thanh Uyển lấy cớ nàng ta phát bệnh lúc nhỏ, tuyên bố với hậu cung cho Lan phi miễn thỉnh an một tháng, để nàng ta nghỉ ngơi.
+
Phi tần hậu cung đương nhiên không tin, có điều khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, không ai dám thảo luận.
Các cung nhân sợ bị chép phạt tâm kinh một ngàn lần nên càng không dám nói gì.
Tin đồn Lan phi phá thai nhanh chóng lắng xuống.
Không có mặt Lan phi, Tưởng quý nhân vì đang động lòng xuân nên cũng không còn như trước đây châm chọc người khác.
Bầu không khí thỉnh an ở Phượng Nghi Điện rõ ràng trở nên hài hòa hơn trước, đương nhiên cũng có hơi nhạt nhẽo.
Hôm nay, Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện ăn trưa.
Triệu Thanh Uyển trêu ghẹo: "Hoàng thượng, mấy hôm nay Lan phi không đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, thần thiếp có hơi nhớ nàng ấy rồi, ngài nhớ nàng ấy không?"
"Hoàng hậu đừng có gài bẫy trẫm! Ngày nào trẫm cũng chỉ nhớ đến hoàng hậu trẫm, nào còn sức lực nhớ đến người khác chứ? Nhưng còn hoàng hậu, không biết trừ trẫm ra nàng còn nhớ ai không?"
"Hừ, ngài cũng đừng hòng gài bẫy thần thiếp! Thần thiếp chỉ dám nhớ ngài, nào dám nhớ đến ai chứ?"
"Nói vậy là nếu trẫm cho phép nàng dám, nàng sẽ nhớ đến người khác à?"
"Hừ, lại chẳng nói được gì hay ho!"
"Vậy mà trẫm lại thấy hôm nay hoàng hậu muốn bắt nạt trẫm đấy! Chờ ăn trưa xong, trẫm xem nàng còn dám trêu trẫm không!"
"Đáng ghét!" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi.
Nàng cứ tưởng nam nhân này chỉ muốn trêu ghẹo nàng chút thôi, không ngờ sau khi ăn xong, hắn thật sự ngang ngược bế nàng đến giường phượng.
"Hoàng thượng làm gì vậy, đang ban ngày ban mặt..."
"Ai bảo hoàng hậu dám nói vậy chứ! Nàng nói đi, hôm nay trừ trẫm ra, nàng còn nghĩ đến ai khác không?"
"Nào có chứ, người ta chỉ nói đùa thôi."
"Nói đùa cũng không được! Chẳng lẽ hoàng hậu không biết ngày nào trẫm thượng triều cũng gặp hắn à? Nàng nói với trẫm như thế là muốn trẫm sẽ làm gì đây? Hửm?"
"Xin lỗi mà, thật sự người ta không có nghĩ nhiều như vậy, người ta chỉ thuận miệng nói thôi."
Thấy Tiêu Sát nhạy cảm như vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Sát trực tiếp nhắc đến Yến Tử Huân với nàng, nàng thật sự thấy áy náy.
Đã biết hắn nghĩ nhiều, nàng còn đùa với hắn thế nữa.
"Nàng nói thật cho trẫm biết, có phải nàng rất muốn biết tên đó ở tiền triều thế nào không? Nếu nàng thật sự muốn biết thì cứ hỏi trẫm, trẫm sẽ trả lời đúng sự thật."
"Không có, thần thiếp không muốn biết."
"Tên đó là người quen cũ của nàng, sao nàng có thể không muốn biết chứ?"
"Thần thiếp không muốn biết đấy!"
"Nàng càng không muốn biết thì càng chứng minh nàng chột dạ, xem trẫm hôm nay trừng phạt cái người không chịu nói thật này thế nào đây!"
"Đáng ghét, ngài ngang ngược quá..."
Triệu Thanh Uyển còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiêu Sát chặn môi, một lúc sau đôi môi đã bị hắn hôn cho sưng đỏ.
Sau đó Tiêu Sát vẫn không buông nàng ra, tiếp tục hỏi: "Hoàng hậu thật sự không muốn biết tên đó ở tiền triều thế nào sao?"
"Không muốn."
"Nàng chắc chưa?"
"Chắc."
"Được rồi, hoàng hậu càng không muốn biết, vậy hôm nay trẫm càng phải kể cho hoàng hậu nghe."
"Đáng ghét, người ta không nghe."
"Không được, bắt buộc phải nghe!"
"Sao ngài ngang ngược thế hả?"
"Trẫm luôn ngang ngược thế mà, hoàng hậu làm quen đi."
"Đáng ghét!"
Tiêu Sát không tiếp tục làm gì nữa mà dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng: "Hoàng hậu, Yến Tử Huân thật sự là nhân tài."
"Vâng."
"Nghe trẫm khen tên đó, có phải nàng rất vui không?"
"Không có mà."
"Nàng lại lừa trẫm! Nhưng không sao, sẽ có một ngày trẫm tin nàng sẽ không còn nói những lời trái lương tâm với trẫm nữa."
Không phải Triệu Thanh Uyển không muốn biết sau khi nhậm chức Yến Tử Huân thế nào, mà nàng tin với tính cách của hắn, hắn chắc chắn sẽ là một vị quan tốt.
Có điều con người Yến Tử Huân lại quá chính trực, không đủ khôn khéo, nàng thật sự hơi lo hắn không quen với quan trường.
Nhưng đêm đó nàng đã vạch rõ giới hạn với Yến Tử Huân, dù có lo lắng, nàng cũng không nên hỏi nhiều, càng không thể nhờ Tiêu Sát quan tâm hắn nhiều hơn.
"Nàng có biết không, hôm nay Yến Tử Huân đã viết một tấu chương trình trẫm, trong đó liệt kê ra mười tám kiến nghị cải cách Hộ Bộ. Trẫm đã xem rất kỹ, mỗi điều gần như đều có thể thực thi theo ý kiến của hắn."
"Ha ha, vậy sao?"
"Ừ, nếu mỗi quan viên Hộ Bộ đều có thể như hắn nhìn rõ đúng sai, quan tâm công việc của mình như vậy, trẫm đâu cần ngày nào cũng nhọc lòng việc triều chính chứ?"
"Hoàng thượng vất vả rồi."
Nghe Tiêu sát nói thế, Triệu Thanh Uyển đau lòng ôm hắn chặt hơn.
Cảm nhận được sự quan tâm của nữ nhân này, khúc mắc trong lòng Tiêu Sát khi nãy lập tức tiêu tán, cũng ôm nàng chặt hơn, dịu dàng giải thích: "Ha ha, đồ ngốc, không sao, làm hoàng đế có ai không vất vả, trẫm chỉ thỉnh thoảng gặp chuyện không vui thôi."
"Sau này nếu gặp chuyện bực tức, hoàng thượng hãy kể thần thiếp nghe, thần thiếp sẽ lặng lẽ lắng nghe. Thần thiếp không chia sẻ được gì, nhưng là nơi để ngài trút bầu tâm sự thì thần thiếp làm được."
"Được, cảm ơn hoàng hậu của trẫm. Hoàng hậu..."
"Vâng?"
"Nàng với Yến Tử Huân thật sự..."
Nghe Tiêu sát do dự hỏi, Triệu Thanh Uyển lập tức ngẩng đầu hôn hắn thật sâu.
"Hoàng thượng, không phải thần thiếp đã nói rồi sao, ngài mới là nam nhân cuộc đời này thần thiếp thích nhất, chắc không phải ngài quên rồi đấy chứ?"
"Được được, trẫm sẽ không quên nữa."
"Thế còn tạm ổn! Thôi, ngài đến Tuyên Thất Điện phê tấu chương đi, tranh thủ làm xong ban ngày, buổi tối không cần thức khuya. Tối nào ngài cũng thức khuya như vậy, thần thiếp thật sự lo cho sức khỏe của ngài."
"Được, trẫm nghe lời hoàng hậu, sau này trẫm đều sẽ tranh thủ làm xong mọi việc, ban đêm bớt thức khuya."
"Vậy thần thiếp mới yên tâm. Ngài còn phải ở bên thần thiếp mấy chục năm nữa, không thể để sức khỏe bị ảnh hưởng, có nghe thấy không? Đây là ý chỉ thần thiếp hạ cho ngài đấy!"
"Tuân mệnh, hoàng hậu của trẫm!"
Giờ phút này Tiêu Sát dám khẳng định vị trí của mình trong lòng Triệu Thanh Uyển đã vượt xa Yến Tử Huân khiến hắn mỗi lần thượng triều đều thầm ghen tị.