Cung Tường Vãn Tâm

Chương 206: Thi đình




Ở thời của tiên đế, thi đình đều diễn ra ở Phụng Thiên Đế, đích thân tiên đế ra đề, các cống sĩ sẽ làm bài, sau đó dựa vào thành tích bài thi mà xếp hạng.

Nhưng Tiêu Sát đã sửa lại quy định.

Hắn quyết định tổ chức kỳ thi đình ở Kim Loan Điện thượng triều mỗi ngày, hơn nữa không cần phải làm bài thi, mà là đối đáp một chọi một với hắn.

Như thế tuy thời gian thi đình sẽ rất dài, hắn cũng sẽ khá mệt, nhưng điều này giúp hắn hiểu rõ tính cách, trí thức và cách vận dụng kiến thức của mình của các cống sĩ.

Các cống sĩ này tài hoa thế nào từ khi thi hội hắn đã nắm rõ, không cần tổ chức rườm rà để tìm hiểu sâu hơn.

Mà năng lực ứng biến với một mệnh quan triều đình mà nói cũng vô cùng quan trọng.

Vậy nên Tiêu Sát thà bản thân vất vả một chút cũng quyết định phá bỏ khuôn mẫu của kỳ thi đình trước đây.

Từ sáng sớm Yến Tử Huân và các cống sĩ khác đã tiến cung, sau đó dưới sự hướng dẫn của cung nhân và quan viên Lễ Bộ tiến hành điểm danh, xếp hàng, học cách hành lễ.

Số thứ tự của Yến Tử Huân không may mắn lắm, là số 47.

Hắn là người đọc sách thánh hiền, vốn không để ý những điều này, có điều vẫn giật mình.

Nhưng khi cúi đầu nhìn áo choàng màu lam đang mặc trên người, hắn khẽ cười, cảm thấy kiên định hơn.

Áo choàng Triệu Thanh Uyển tặng hắn hôm nay là lần đầu tiên hắn lấy ra mặc.

Hắn hy vọng mặc áo choàng nàng tặng sẽ giúp kỳ thi đình này trở nên thuận lợi.

Sau này hắn cũng có thể được gần nàng hơn.

Hắn biết cho dù được vào triều làm quan, hắn cũng không thể thường xuyên nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể kéo gần khoảng cách, nói không chừng sau này còn có qua lại, hắn đã rất chờ mong.

Khi thái giám gọi cống sĩ đầu tiên vào Kim Loan Điện, Yến Tử Huân mới không nghĩ nhiều nữa.

Hắn bắt đầu suy đoán thi đình sẽ ra đề gì, đến lúc đó hắn nên đứng từ góc độ nào để đối đáp.

Thi đình, Tiêu Sát chỉ hỏi cống sĩ một câu hỏi, nhưng đề là do hắn tùy hứng đưa ra.

Đương nhiên đây đều là những đề hắn thấy hay, nếu hữu ích có thể dùng làm tham khảo trong việc triều chính.

Nói cách khác, câu hỏi của mỗi cống sĩ đều khác nhau.

Vậy nên đây cũng là một bài kiểm tra khá chính xác.

Chỉ cần là kẻ không có tài năng thật sự hay nhân cách có vấn đề, Tiêu Sát đều có thể lập tức nhận ra.

Nhìn những cống sĩ vào Kim Loan Điện thi đình trước vui buồn lẫn nộn, có người bước ra vui mừng, có người lại lo lắng rầu rĩ, những cống sĩ chưa được gọi tên đều căng thẳng.

Yến Tử Huân cũng vậy.

Hắn chỉ có thể cố gắng không chú ý đến những người xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh.

Kỳ thi đình diễn ra khá nhanh.

Bởi vì đối mặt với hoàng đế Tiêu Sát uy nghiêm có vài cống sĩ quá căng thẳng, không trả lời được.

Hắn không thích những người không bình tĩnh và ổn định, nhưng cũng không quyết định đào thải họ một cách qua loa, mà chỉ bảo quan viên Lễ Bộ ghi chép lại để sau này kết hợp với thành tích thi hội mới có kết quả.

Dù sao thì trong triều có rất nhiều quan viên lớn nhỏ, mà những quan viên già cổ hũ cũng cần bị thay đổi, những người đạt thành tích cao trong kỳ thi hội đều là nhân tài, chỉ cần là nhân tài có thể làm việc cho hắn, hắn đều không muốn lãng phí.

Còn một vài người không quá xuất chúng, hoặc là trông quá thư sinh, tính cách khô khan, hắn cũng nhanh cho họ ra ngoài.

Có thể ở trong Kim Loan Điện lâu, khiến hoàng đế Tiêu Sát kiên nhẫn nghe hết câu trả lời của mình đều là những nhân tài được hắn coi trọng.

Có điều trước khi đến lượt Yến Tử Huân thì số cống sĩ như vậy rất ít.

Không biết đợi bao lâu, Yến Tử Huân cuối cùng cũng nghe có thái giám gọi đến mình: "Cống sĩ số 47, Yến Tử Huân, đến lượt ngươi vào thi đình, mau đi theo ta!"

"Vâng, cảm ơn công công."

Nghe đến tên mình, tim Yến Tử Huân đập thình thịch, đột nhiên thấy căng thẳng.

Hắn hít một hơi thật sâu, bắt bản thân bình tĩnh lại, sau đó theo thái giám bước vào Kim Loan Điện trang nghiêm hoa lệ.

Trước thi đình, đã có công công dạy cống sĩ như họ lễ nghi khi gặp hoàng thượng.

Vậy nên khi bước vào đại  điện, Yến Tử huân cúi đầu, không nhìn thẳng vào Tiêu Sát cao cao tại thượng đang ngồi trên long ỷ, thong dong hành lễ: "Cống sĩ số 47 Yến Tử Huân tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Yến khanh bình thân."

"Tạ hoàng thượng."

Sau khi bình thân, Yến Tử Huân vẫn theo nguyên tắc không ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Sát ngồi bên trên.

Có điều hắn lại vô cùng tò mò, rất muốn nhìn Tiêu Sát, xem Tiêu Sát bây giờ trông như thế nào, đồng thời trong lòng lại có vô vàn cảm xúc, nam nhân tôn quý nhất Đại Phụng hắn bắt buộc phải hành lễ, không thể tùy tiện nhìn thẳng lại là trượng phu của cô nương hắn yêu, mà cũng là người hiện giờ quyết định vận mệnh của hắn, quyết định xem hắn và Triệu Thanh Uyển có cơ hội gặp nhau không.

Yến Tử Huân chỉ có thể tự thuyết phục bản thân tạm thời gạt bỏ tất cả, bình tĩnh lại, thong dong đối mặt với câu hỏi đối phương chuẩn bị ra.

Yến Tử Huân vừa vào đại điện, Tiêu Sát đã lặng lẽ quan sát hắn.

Ngay cái nhìn đầu tiên Tiêu Sát đã chú ý đến áo choàng hắn mặc là màu lam, hơn nữa chất vải rất tốt, trông lại còn mới, ánh mắt lập tức lộ sự ghen ghét và phẫn nộ.

Nếu đoán không sai, Tiêu Sát nghĩ áo choàng hôm nay Yến Tử Huân mặc nhất định là áo choàng Triệu Thanh Uyển đã tặng hắn năm trước.

Dám mặc đồ nữ nhân của Tiêu Sát hắn tặng xuất hiện trước mặt hắn, tới tham gia kỳ thi đình, Yến Tử Huân này không chỉ to gan, hơn nữa vẫn còn vương vấn Triệu Thanh Uyển.

Có điều tuy đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng Tiêu Sát vẫn chưa mất lý trí đến mức làm mất phong độ của một nam nhân trước mặt Yến Tử Huân.

Hắn biết chỉ khi hắn tỏ ra phong độ mới càng khiến Yến Tử Huân mất điểm trước nữ nhân của hắn.

Mà hôm nay ngoại trừ đặt câu hỏi thi đình cho Yến Tử Huân, hắn cũng có vài lời ngoài lề muốn nói.

Vậy nên trước khi ra đề, Tiêu Sát phất tay với Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, tạm thời trẫm không tiết lộ đề sẽ ra cho Yến khanh, ngươi và họ đều lui ra ngoài đi, ở đây không cần các ngươi nữa."

"Vâng."

Thấy Tiêu Sát cho tất cả hạ nhân lui xuống, Yến Tử Sát không khỏi thấp thỏm, không biết Tiêu Sát định nói gì với hắn, hỏi cái gì.