Cung Tường Vãn Tâm

Chương 202: Thi hội




Hôm nay, Lan phi ở Y Lan Điện nhớ nhung giấc mộng xuân của mình.

Dĩnh phi thì bận rộn lo tang lễ cho Lương quý phi.

Mà trường thi Nam Viện của Lễ Bộ đã bắt đầu kỳ thi hội.

Yến Tử Huân và các thí sinh trong trường vùi đầu làm bài.

Hoắc Liên Liên ở Phượng Nghi Điện đợi căng thẳng thay hắn, thậm chí còn chạy đến chủ điện nói chuyện với Triệu Thanh Uyển: "Nương nương, không biết hôm nay Yến Tử Huân có lo lắng không, có phát huy tốt không?"

"Ngươi lo lắng vậy à?"

"Liên Liên nghe nói mỗi buổi thi hội đều rất dài, đến tối còn phải ở trong phòng thi của mình không được ra ngoài. Lỡ như huynh ấy không khỏe hoặc xảy ra chuyện gì đó, như vậy chẳng phải không thể phát huy năng lực của mình sao? Vì khi thi hội này huynh ấy đã ở kinh thành chuẩn bị lâu như thế, nếu phát huy thất thường không phải uổng phí công sức à!"

"Tâm lý Tử Huân rất vững, trong việc học hành thi cử xưa nay đều gặp sự cố gì, ngươi đừng lo."

"Xem ra nương nương rất tin tưởng huynh ấy."

"Ta chỉ hiểu con người Tử Huân thôi, chuyện huynh ấy muốn làm trước giờ đều có thể hoàn thành thật tốt. Nếu không làm tốt, thế thì đó là số mệnh..."

Nàng đương nhiên cũng biết hôm nay diễn ra kỳ thi hội, hơn nữa thời gian thi rất dài.

Không chỉ đầu óc, ngay cả thể lực cũng sẽ bị tiêu hao.

Sáng nay tỉnh dậy, thật ra nàng cũng có lo cho Yến Tử Huân, sợ hắn mấy hôm nay ở kinh thành ăn uống không tốt, sức khỏe gầy yếu, đến khi thi không có thể lực, ảnh hưởng đến phát huy của bản thân.

Tuy rằng nàng thật sự không mong hắn vào triều làm quan, sau này làm việc cho trượng phu Tiêu Sát của nàng, đây chắc chắn là một chuyện dày vò nội tâm, nhưng nàng lại không đành lòng nhìn hắn nỗ lực uổng phí bao năm, cuối cùng lại cảm thấy hụt hẫng.

Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Uyển chỉ biết thở dài.

Trên đời này đúng là có một số việc không thể chu toàn.

Buổi trưa Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện ăn cơm, thấy Triệu Thanh Uyển đón mình, nụ cười có hơi gượng ép, hắn lập tức nghĩ đến việc Yến Tử Huân tham gia thi hội hôm nay.

Xem ra nữ nhân này hôm nay đã nghĩ đến cái tên đó.

Tiêu Sát lại lên cơn ghen, thử thăm dò Triệu Thanh Uyển: "Sao vậy hoàng hậu, hôm nay nàng thấy trẫm về hình như không chào đón lắm thì phải?"

"Nào có? Thần thiếp không chào đón ngài thì còn chào đón ai?"

"Vậy sao? Hoàng hậu chào đón ai trẫm làm sao biết được?"

"Đáng ghét, biết rõ người ta ngày nào cũng chào đón ngài, hơn nữa người chào đón nhất là ngài, còn cố tình nói vậy!"

Buổi sáng khi Hoắc Liên Liên nói chuyện của Yến Tử Huân với nàng đúng là đã khiến tâm trạng của nàng sáng nay không vui, có điều đấu võ mồm với Tiêu Sát một lúc, nàng đã vui vẻ trở lại.

Thấy nàng hờn dỗi mình, tâm trạng Tiêu Sát cũng thoải mái hơn, ái muội hỏi: "Thật sự ngày nào hoàng hậu cũng chào đón trẫm hả? Vậy những ngày tới đêm nào trẫm cũng về với hoàng hậu được không?"

"Không được, thần thiếp mệt..." Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, cúi đầu đáp.

Tiêu Sát nắm lấy hai tay nàng, kéo nàng vào lòng, hạ giọng hỏi: "Nàng chắc chắn không cho trẫm về hàng đêm sao?"

"Vâng..."

"Ha ha, hoàng hậu của trẫm đúng là chẳng biết nói dối gì cả, mỗi lần nói dối là lại đỏ mặt."

"Người ta không có nói dối..."

"Còn nói không có? Đồ ngốc, nàng nhìn nàng đi, tai cũng đỏ rồi. Thôi, không chọc nàng nữa. Mấy hôm nay tuy trẫm rất bận nhưng nàng cứ yên tâm, chỉ cần trẫm có thời gian sẽ về với nàng có được không?"

"Vâng..." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng đáp.

Hiện giờ tiền triều có rất nhiều việc cần xử lý, nàng biết khoảng thời gian này Tiêu Sát rất bận, cũng không mong hắn có thể về với nàng mỗi ngày như lúc ở cữ, nhưng ngày ngày Tiêu Sát vẫn về Phượng Nghi Điện.

Tuy nàng biết hắn quá sủng ái mình sẽ khiến các phi tần hậu cung khác không vui, nhưng nàng bây giờ thật sự không thể giống như lúc mới rời khỏi lãnh cung tỏ ra rộng lượng, khuyên Tiêu Sát đến chỗ người khác được.

Nàng nói không được, nội tâm cũng không muốn nói như thế, càng không muốn thấy Tiêu Sát thật sự làm như vậy.

Tình yêu là ích kỷ.

Bây giờ nàng đã hoàn toàn cảm nhận được.

Tiêu Sát chỉ có một, mà hậu cung lại quá nhiều nữ nhân, thật ra nàng biết dù nàng là hoàng hậu có làm gì thì cũng không thể làm vừa lòng tất cả nữ nhân trong hậu cung.

Huống hồ Tiêu Sát là người có ý kiến riêng của bản thân.

Có một số việc không phải nàng muốn hắn làm thế nào thì hắn sẽ hoàn toàn làm theo.

Vậy nên nàng cũng lười lo lắng những việc không đâu, cứ để Tiêu Sát làm theo ý mình là được.

Dù gì nàng không cố tình độc chiếm hắn, cũng không cố tình đẩy hắn ra.

Đây là giới hạn lớn nhất mà người làm hoàng hậu, làm chính thê này nhân nhượng với các nữ nhân trong cung.

Ở Y Lan Điện.

Ban đêm trước khi ngủ, thấy Cẩm Tú đóng cửa sổ, Lan phi lập tức nhớ đến lời tên cuồng đồ kia nói tối qua.

Nàng ta giả vờ ra lệnh cho Cẩm Tú: "Đừng đóng cửa sổ, mở một cánh cho lưu thông không khí đi."

"Vâng."

Đang là mùa xuân, ban đêm mở cửa sổ tẩm điện sẽ hơi lạnh.

Vừa nghe Lan phi nói, Cẩm Tú liền biết nàng ta có ý gì, khẽ nhếch môi.

Đêm qua Trình Phú Quý lỡ hẹn với nàng, hôm nay cũng không ở Ngự Hoa Viên chặn đường nàng để giải thích, nam nhân kia đúng là có niềm vui mới rồi lập tức quên tình cũ, không đáng tin cậy.

May mà bản thân nàng khinh thường tên thô lỗ vô lễ đó.

Không có ấn tượng đẹp về đêm cùng phòng, càng không coi hắn là trượng phu, nếu không bị hắn phản bội nhanh như vậy, nàng chắc chắn sẽ rầu rĩ tuyệt vọng.

Cẩm Tú để lại một cánh cửa sổ không đóng theo lời Lan phi.

Hầu hạ Lan phi lên giường ngủ xong, Cẩm Tú ra ngoài, canh giữ ngoài cửa điện.

Lan phi có thói quen ngủ sớm, vậy nên sau khi lên giường không định chờ tên cuồng đồ kia, hơn nữa nàng ta cũng không chắc tối nay hắn có đến không.

Khoảng giờ Tý, Lan phi đang ngủ rất sâu.

Lúc này Trình Phú Quý theo cánh cửa sổ nhảy vào tẩm điện.

Vừa vào trong, hắn đã gấp gáp cởi quần áo, bò lên giường.

Bị hắn giở trò, Lan phi thức giấc, phẫn nộ chất vấn: "Cái tên cuồng đồ nhà ngươi, tối nay ngươi còn dám đến à?"

"Nàng cố tình để cửa sổ mở chẳng lẽ không phải vì chờ ông đây tới sao?" 

Trình Phú Quý vừa đùa giỡn vừa cởi áo ngủ của Lan phi, hoàn toàn không có khúc nhạc dạo, trực tiếp chiếm hữu nữ nhân trên giường.

Lan phi rên lên một tiếng, hạ giọng mắng: "Lưu manh!"

"Lưu manh như ông đây lại có thể khiến phi tần của hoàng đế như nàng sung sướng đấy!"

Trình phú quý khỏe mạnh, ý chí chiến đấu sục sôi khiến Lan phi liên tục r.ên rỉ.

Cẩm Tú canh giữ ngoài điện nghe mà nổi da gà, thầm khinh bỉ Lan phi.