"Hoàng thượng, Tiểu Đỗ Tử hầu hạ Lan phi có việc cầu kiến."
"Cho gã vào đây."
"Vâng."
Giờ Thân, Tiểu Đỗ Tử theo lệnh đến Tuyên Thất Điện.
"Nô tài tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Miễn lễ. Có chuyện gì?"
"Hồi hoàng thượng, nô tài phụng lệnh của Lan phi nương nương đến mời hoàng thượng tối nay giá lâm Y Lan Điện tham gia tiệc mừng."
"Y Lan Điện có tiệc mừng gì?"
"Hồi hoàng thượng, hôm nay nha hoàn Cẩm Tú hầu hạ Lan phi nương nương và thị vệ Trình Phú Quý thành thân. Nương nương niệm tình Cẩm Tú đi theo hầu hạ mình nhiều năm nên muốn tổ chức hôn lễ cho Cẩm Tú ở Y Lan Diện, nương nương muốn mời hoàng thượng qua uống ly rượu mừng, đồng thời cảm tạ hoàng thượng đã ban hành chính sách mới cho phép cung nữ và thị vệ thành thân trong cung, nhờ vậy mới tác thành được một mối lương duyên. Lan phi nương nương nói hy vọng hoàng thượng đêm nay nhất định phải đến."
"Vậy sao? Lan phi có thể quan tâm hạ nhân như vậy đúng là hiếm thấy. Được, ngươi về nói với Lan phi, tối nay trẫm chắc chắn sẽ đến góp vui."
"Vâng, tạ hoàng thượng, vậy nô tài trở về bẩm báo nương nương."
Nghe Tiêu Sát đồng ý tối nay đến Y Lan Điện uống rượu mừng, Tiểu Đỗ Tử vui mừng rạo rực về phục mệnh.
Nhìn bóng lưng của tên nô tài kia, Tiêu Sát thu lại ý cười trên môi, trầm giọng ra lệnh Tiểu Mục Tử: "Đi gọi Dĩnh phi đến đây."
"Vâng."
Một lúc sau, Dĩnh phi cùng Tiểu Mục Tử đến Tuyên Thất Điện.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Dĩnh phi tới rồi, nàng ngồi chờ một chút đi, lát nữa cùng trẫm đến Y Lan Điện tham dự tiệc mừng."
"Y Lan Điện có tiệc mừng?"
"Tiệc Lan phi tổ chức rốt cuộc là hỉ yến hay Hồng Môn Yến, lát nữa nàng đi với trẫm là biết."
"Vâng, thần thiếp biết rồi."
Dĩnh phi không hiểu lắm nhưng vẫn đáp.
Thấy Tiêu Sát nói xong lại tiếp tục xử lý tấu chương, nàng không hỏi nữa mà lặng lẽ ngồi chờ.
Trời sắp tối, Tiêu Sát mới đóng cuốn tấu chương vừa phê duyệt xong, ngẩng đầu nói với nàng: "Để nàng đợi lâu, trẫm bận xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Vâng."
"Trẫm nhớ tửu lượng của nàng hình như tốt lắm đúng không?"
"Ha ha, hồi hoàng thượng, tửu lượng của thần thiếp vẫn ổn."
"Ổn thì tốt, có điều đến Y Lan Điện nàng đừng quá mê rượu. Rượu của Y Lan Điện mạnh hơn rượu của Chiêu Dương Điện nàng nhiều lắm đấy."
"Vâng, tạ hoàng thượng nhắc nhở, lát nữa thần thiếp chắc chắn sẽ không mê rượu."
Nghe Tiêu Sát dặn dò, Dĩnh phi thấy vô cùng ấm lòng, có điều nàng nhanh chóng nhận ra rằng chuyến đi đến Y Lan Điện lần này phải cẩn thận đề phòng mới được, tuyệt đối không thể sập bẫy của Lan phi, nếu không Tiêu Sát đã không nhắc nhở như thế.
Hai người vừa nói chuyện vừa đến Y Lan Điện, Tiểu Mục Tử cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm! Dĩnh phi nương nương giá lâm!"
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
Tối nay Lan phi trang điểm xinh đẹp lộng lẫy là để đón tiếp Tiêu Sát, nhưng vừa thấy Dĩnh phi cũng đi theo, niềm vui trong lòng nàng ta lập tức phai đi một nửa.
Sau khi hành lễ với Tiêu Sát, nàng ta ngoài cười mà trong không cười hàn huyên với Dĩnh phi: "Ha ha, Dĩnh phi muội muội cũng tới à."
"Muội muội tham kiến Lan phi tỷ tỷ."
"Lan phi, hôm nay Y Lan Điện có tiệc mừng, Dĩnh phi đương nhiên phải đến góp vui. Dĩnh phi, nàng nói xem có phải không?"
"Hoàng thượng nói đúng. Thần thiếp nghe nói tối nay Lan phi tỷ tỷ tổ chức tiệc mừng cho nha hoàn của mình, cảm thấy nên góp vui cho Y Lan Điện. Là người xử lý việc tạo điều kiện cho cung nữ và thị vệ thành hôn, thần thiếp nghĩ biết đâu mình có thể đến hỗ trợ được gì đó."
"Dĩnh phi tinh tế như vậy, trẫm rất vui. Lan phi có thể nghĩ cho nha hoàn của mình như vậy cũng rất hiếm thấy. Được rồi, đừng đứng ngoài sân nữa, Lan phi, tiệc mừng của nàng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Hồi hoàng thượng, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ chờ ngài đến đến mở tiệc thôi."
"Vậy còn chờ gì nữa, mọi người mau vào thôi."
"Vâng."
Thấy Dĩnh phi cũng đi theo ảnh hưởng đến kế hoạch của mình và Tiểu Đỗ Tử, có điều đêm nay Tiêu Sát có thể tới, hơn nữa tâm trạng có vẻ rất tốt, Lan phi chỉ đành gạt bỏ cơn buồn bực, cùng hai người vào trong.
Ngồi vào vị trí, Tiêu Sát hỏi: "Lan phi, đôi tân nhân đêm nay đâu, gọi họ đến cho trẫm và Dĩnh phi gặp mặt đi."
"Ha ha, hoàng thượng, bọn họ cũng đang chờ ngài triệu kiến để dập đầu tạ ơn ngài đấy. Tiểu Đỗ Tử, mau gọi đôi tân nhân vào đây."
Một lát sau, Cẩm Tú và Trình Phú Quý mặc hỉ phục do Lan phi sai người làm ngay trong đêm theo Tiểu Đỗ Tử cúi đầu vào trong đại điện.
"Nô tỳ, ti chức tham kiến hoàng thượng, tham kiến Dĩnh phi nương nương."
"Được rồi, hôm nay là ngày vui của hai người, không cần giữ lễ nghĩa. Cẩm Tú, trượng phu của ngươi tên gì? Làm việc ở đâu?"
"Hồi hoàng thượng, hắn tên... Hắn tên..."
Nghe hai chữ "trượng phu", Cẩm Tú sợ hãi run rẩy, không nói được tên Trình Phú Quý, càng không muốn nói.
Lan phi thấy nàng ấp ủng, vừa tức vừa chột dạ, sợ Tiêu Sát nhìn ra điều gì khác thường.
May mà Trình Phú Quý đã chủ động trả lời: "Hồi hoàng thượng, ti chức tên Trình Phú Quý, đang làm việc ở Tây Môn Hoa."
"Trình Phú Quý? Cái tên đúng là rất cát lợi, ngươi và Cẩm Tú quen nhau khi nào vậy?"
"Hồi hoàng thượng, là... Là..."
"Ha ha, hồi hoàng thượng, nhà của Cẩm Tú và Trình Phú Quý đều ở kinh thành, trước khi tiến cung cả hai đã quen nhau, có điều mãi đến khi vào cung làm việc mới bắt đầu có cảm tình. Có phải vậy không Cẩm Tú?"
"Đúng vậy." Cẩm Tú trả lời trái lương tâm.
Lan phi rất bất mãn với biểu hiện của Cẩm Tú, có điều đây không phải lúc nổi giận, nàng ta chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho Trình Phú Quý.
Trình Phú Quý phối hợp đáp: "Hồi hoàng thượng, Lan phi nương nương nói đúng, trước khi vào cung ti chức đã quen Cẩm Tú. Có điều Cẩm Tú xinh đẹp dịu dàng, ti chức tự thấy mình tướng mạo bình thường, ngày xưa không dám theo đuổi, mãi đến khi vào cung gặp lại, ti chức cảm thấy mình và nàng rất có duyên nên mới thử theo đuổi, nàng cũng dần dần chấp nhận ti chức."
"Thế sao? Tính ra hai ngơi đúng là người có tình cuối cùng cũng thành đôi. Dĩnh phi, nàng thấy có đúng không?"
"Ha ha, hoàng thượng nói đúng."
Nụ cười của Dĩnh phi có hơi gượng ép.
Chương 188: Đánh đàn
Cẩm Tú xinh đẹp đáng yêu.
Trình Phú Quý da ngăm, mặt mũi bình thường, quan trọng là ánh mắt mang đến cảm giác không phải người đàng hoàng.
Hơn nữa từ lúc Cẩm Tú bước vào cửa đến giờ không hề có nét hân hoan trên gương mặt, ngược lại còn nơm nớp lo sợ, không bằng dáng vẻ trầm tĩnh của ngày thường, mà nàng và Trình Phú Quý cũng không hề thân mật, cả hai cùng quỳ dưới đất nhưng lại cách nhau mười mấy tấc, Dĩnh phi không nghĩ hai người này là đôi uyên ương.
Nàng nghĩ Tiêu Sát chắc cũng không vụng về đến mức cảm thấy hai người này xứng đôi đâu nhỉ?
Thấy Dĩnh phi trả lời miễn cưỡng, Lan phi trừng mắt một cái, ngay sau đó tươi cười xán lạn: "Hoàng thượng, Cẩm Tú và Trình Phú Quý đúng là người có duyên cuối cùng cũng thành đôi, thần thiếp thật sự mừng thay họ. Cẩm Tú, Trình Phú Quý, còn không mau dập đầu tạ ơn hoàng thượng, sau đó kính rượu, cảm tạ hoàng thượng đã thành toàn cho các ngươi đi."
"Vâng. Nô tỳ, ti chức đa tạ hoàng thượng, đa tạ nương nương."
Cẩm Tú như con rối gỗ giật dây, nghe Lan phi ra lệnh, không thể không cùng Trình Phú Quý dập đầu với Tiêu Sát ba cái, sau đó nhận hai ly rượu Cẩm Sắt đưa kính Tiêu Sát và Lan phi.
"Được rồi, hoàng thượng, đôi tân nhân cũng đã kính rượu ngài, chúng ta đừng chậm trễ đêm động phòng của họ. Để thần thiếp mở tiệc cùng ngài."
"Được, thế các ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Thấy Cẩm Tú và Trình Phú Quý đã lui ra ngoài, Lan phi thầm thở phào, lập tức nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tiêu Sát.
Thấy Lan phi cố tình dính sát vào người hắn, Tiêu Sát rùng mình, cố tình gắp đồ ăn cho Dĩnh phi, dịu dàng dặn dò: "Dĩnh phi, nàng cũng ăn nhiều vào."
"Tạ hoàng thượng, thần thiếp biết rồi."
"Hoàng thượng, ngài quan tâm Dĩnh phi muội muội thế, thần thiếp cũng muốn được ngài gắp đồ ăn!"
"Hôm nay trẫm và Dĩnh phi là khách, nàng là chủ, nào có chuyện khách gắp đồ ăn cho chủ chứ? Lan phi muốn ăn gì cứ ăn đi."
"Hừ, hoàng thượng đúng là bất công!"
"Trẫm thấy nàng hôm nay quan tâm hạ nhân như thế, tưởng nàng đã thận trọng hơn, xem ra trẫm đã đánh giá cao Lan phi. Dĩnh phi, nàng nói xem có phải không?"
"Hoàng thượng, ngài là muốn hợp sức với Dĩnh phi muội muội chê cười thần thiếp đây mà! Hôm nay vì bữa tiệc này mà thần thiếp chuẩn bị biết bao công sức, ngay cả điểm tâm trên bàn cũng do thần thiếp lựa chọn đấy. Hoàng thượng không khen thưởng thần thiếp thì thôi, còn chê cười thần thiếp? Thần thiếp thấy tủi thân!"
"Thế sao? Vậy Lan phi muốn trẫm khen thưởng thế nào?" Nghe Lan phi nói, Tiêu Sát thầm cười khinh.
"Thật sao? Hoàng thượng muốn thưởng cho thần thiếp à?"
"Lan phi cứ nói trẫm nghe trước đi."
"Vậy thì tốt quá, tạ hoàng thượng! Hoàng thượng, nguyện vọng của thần thiếp rất đơn giản. Thần thiếp muốn ăn xong hoàng thượng sẽ ở lại nghe thần thiếp đàn khúc nhạc mới học, không biết hoàng thượng có thể thành toàn cho thần thiếp không?"
"Không thành vấn đề, có điều lát nữa Dĩnh phi cũng ở lại cùng thưởng thức đi."
"Hoàng thượng..."
Nghe Tiêu Sát lôi kéo Dĩnh phi ở lại, Lan phi chu miệng, tỏ vẻ bất mãn.
Kế hoạch của nàng và Tiểu Đỗ Tử là bỏ thuốc vào nước và món ngọt cuối cùng, giữ chân Tiêu Sát.
Nhưng có mặt Dĩnh phi, kế hoạch này không thể thực thi.
Nàng chỉ đành thay đổi kế sách, định ăn cơm xong sẽ đuổi Dĩnh phi đi trước, sau đó bảo Tiêu Sát nghe khúc nhạc nàng đang, giữ một mình hắn ở lại, sau đó tìm cơ hội giở trò trong trà hắn uống.
Thấy Lan phi không muốn mình ở lại, Dĩnh phi cũng không định mặt dày, chủ động nói: "Hoàng thượng, trong cung của thần thiếp vẫn còn việc cần xử lý, lát nữa một mình ngài ở lại nghe Lan phi tỷ tỷ đàn đi."
"Mấy việc đó của nàng chỉ là công việc vặt hậu cung, dù có gấp thì cũng không phải giải quyết vào lúc này. Cứ nghe lời trẫm, lát nữa ở lại cùng trẫm thưởng thức khúc nhạc Lan phi mới học. Thưởng thức xong, trẫm sẽ đưa nàng về Chiêu Dương Điện."
"Vâng, vậy thần thiếp nghe theo sắp xếp của hoàng thượng."
Thấy Tiêu Sát khăng khăng giữ mình ở lại, Dĩnh phi vô cùng vui sướng.
Lan phi thì lại ghen ghét và tức giận. Nàng ta thật sự không cam lòng, hôm nay tốn công mở tiệc, kết quả lại để Dĩnh phi được hời, vì vậy nàng quyết đoán nháy mắt ra hiệu với Tiểu Đỗ Tử.
Tiểu Đỗ Tử biết chủ tử định mạo hiểm, lát nữa bỏ thuốc cả Dĩnh phi.
Sau khi hạ quyết tâm, Lan phi tỏ vẻ không so đo, nhiệt tình kính rượu Tiêu Sát và Dĩnh phi.
Dĩnh phi nhớ lời dặn của Tiêu Sát, sau khi uống ba ly thì dù Lan phi có nói gì cũng không uống nữa.
Lan phi không miễn cưỡng, vẫn vui vẻ trò chuyện với họ cho đến khi ăn tiệc xong, sau đó bảo hạ nhân dọn dẹp bàn, pha trà ấm mang lên, sau đó rót ba ly rồi bảo hạ nhân mang đàn của mình lên, chuẩn bị đàn cho Tiêu Sát và Dĩnh phi nghe.
"Hoàng thượng, Dĩnh phi muội muội, thần thiếp tự bêu xấu."
"Lan phi cứ đàn đi."
Lan phi thong dong ưu nhã đàn.
Phải thừa nhận cầm kỹ của nàng ta rất tốt, ăn xong nghe một khúc nhạc cũng là cách tiêu khiển.
Dù sao trong điện có tận ba người, Tiêu Sát và Dĩnh phi đều cảm thấy đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế đều dần buông bỏ lòng cảnh giác.
Hai người vừa nghe vừa nhấp ngụm trà.
Sau một lúc, Dĩnh phi là người đầu tiên thấy không ổn, không khỏi giơ tay sờ gò má nóng rực.
Lần thứ hai nàng sờ má, Tiêu Sát cũng cảm thấy cơ thể khó chịu, vội nhìn sang Dĩnh phi mặt đã ửng đỏ, hạ giọng hỏi: "Dĩnh phi, nàng sao vậy? Khó chịu à?"
"Hoàng thượng, thần thiếp hình như có hơi..." Dĩnh phi túng quẫn trả lời.
Thấy thế, Tiêu Sát quyết đoán đứng dậy: "Đêm nay Lan phi đàn đến đây thôi, chắc Dĩnh phi say rồi, trẫm đưa nàng ấy về Chiêu Dương Điện."
"Hoàng thượng, thần thiếp vẫn chưa đàn xong mà! Dĩnh phi muội muội say thì bảo hạ nhân đưa muội ấy về trước là được!"
"Nàng ấy đi cùng trẫm, trẫm sao có thể để nàng ấy về một mình? Trẫm không yên tâm."
Lan phi vội chạy qua kéo tay Tiêu Sát, làm nũng: "Hoàng thượng, thần thiếp không cho ngài đi. Ngài để Dĩnh phi muội muội tự về đi, có hạ nhân và thị vệ hồng tống muội ấy, ngài có gì mà không yên tâm chứ? Khó khăn lắm hoàng thượng mới đến Y Lan Điện, thần thiếp không cho ngài đi..."
Lan phi vòng tay qua ôm eo Tiêu Sát, đầu tựa vào lòng hắn, nhất quyết không cho hắn đỡ Dĩnh phi.