Nửa đêm, Tiểu Lâm Tử được sắp xếp ở Chiêu Dương Điện bị ám vệ của Tiêu Sát tới xử lý, sau đó thi thể bị kéo ra bãi tha ma ngoài thành.
Dĩnh phi nói với hạ nhân của Chiêu Dương Điện sáng sớm đã trả Tiểu Lâm Tử về Dịch U Đình, việc này cứ thế mà chìm xuống.
Sáng hôm sau, Tiêu Sát bảo Tiểu Mục Tử truyền Dĩnh phi đến Tuyên Thất Điện, thuật lại kiến nghị của Triệu Thanh Uyển.
Dĩnh phi thầm gật đầu, cũng phải lau mắt ngước nhìn hoàng hậu này, cảm thấy nàng tuy chỉ là nữ nhi của thương nhân bình thường nhưng lại có những suy nghĩ vượt xa nữ nhi thế gia như nàng, thảo nào Tiêu Sát lại thích nàng ấy như thế.
Dĩnh phi vừa thấy hâm mộ, cũng vừa thấy chua xót.
"Dĩnh phi, vậy việc này giao cho nàng. Tên khách điếm trẫm đã nghĩ xong rồi, cứ gọi là Song Tê Các. Sắp xếp lại dãy phòng ở gần cửa sau hoàng cung, đồ đạc cũng chuẩn bị lại, đừng quá sơ sài. Còn những việc khác như chọn ai quản lý, nàng cứ quyết định đi."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh."
"Đúng rồi, mấy hôm nay nàng và Tưởng quý nhân làm việc chung với nhau, nàng ấy thế nào? Có phạm lỗi gì không?"
"Hồi hoàng thượng, Tưởng quý nhân... Làm việc vẫn ổn, chỉ thỉnh thoảng sơ ý nhớ lầm sổ sách, may mà phát hiện sửa lại kịp thời, chưa gây ra lỗi lầm gì quá lớn."
"Thế con người nàng ấy thì sao?"
"Về con người thì..."
Dĩnh phi do dự, không biết có cần nói chuyện Thẩm quý nhân kể cho mình nghe với Tiêu Sát hay không.
"Ở đây không có người ngoài, Dĩnh phi cứ nói thẳng, trẫm giữ bí mật cho nàng."
"Vâng, hoàng thượng, vậy thần thiếp nói thẳng."
Cuối cùng Dĩnh phi vẫn kể chuyện Tưởng quý nhân từng tặng Lương phi và Thẩm quý nhân hai hộp phấn cho Tiêu Sát nghe.
Tiêu Sát từng nói sau này để nàng quản lý lục cung dài hạn.
Những phi tần hậu cung kia là người thế nào, nàng nghĩ cần nên cho hắn biết rõ, để hắn và Triệu Thanh Uyển cũng có phòng bị.
Dù gì chỉ dựa vào một mình nàng đề phòng những nữ nhân bụng dạ khó lường kia chắc chắn khó mà làm hậu cung được bình an lâu dài.
Có thêm Tiêu Sát đề phòng với mình, với hắn hay nàng đều có lợi.
"Có việc này sao? Trẫm chưa từng nghe Thẩm quý nhân kể."
"Thẩm quý nhân và Lương phi sống chung với nhau, sợ lại bị hãm hại nên không dám nói với ai cả."
"Đúng là làm khó Thẩm quý nhân. Đúng rồi, gần đây Ngọc thải nữ thế nào?"
"Từ sau khi được thả từ Dịch U Đình về Hợp Hoan Điện, Ngọc thải nữ rất im ắng. Nghe Tuệ quý nhân nói thường ngày nàng ta rất ít khi ra ngoài, chỉ ở trong phòng thêu thùa, trông có vẻ như biến thành một con người khác."
"Trẫm cũng cảm thấy nàng ấy trầm tĩnh hơn trước, có điều đêm trừ tịch nàng ấy lại có điều múa làm kinh diễm bốn phương, không biết Dĩnh phi có cảm thấy bất ngờ không?" Tiêu Sát dò hỏi.
Việc đêm trừ tịch hắn và Triệu Thanh Uyển bị hạ thuốc đến giờ vẫn chưa điều tra ra là ai làm, mà việc này cũng không tiện công khai điều tra.
Có điều hắn nhớ lại, hình như vào thời điểm Ngọc thải nữ khiêu vũ, Triệu Thanh Uyển đột nhiên nắm chặt tay hắn, chi tiết nhỏ này khiến hắn không thể không nghi ngờ Ngọc thải nữ, chẳng qua đến giờ vẫn chưa có chứng cứ."
"Việc này... Thần thiếp cũng cảm thấy khá bất ngờ. Có điều tiệc trừ tịch mỗi năm chỉ có một lần, chắc Ngọc thải nữ chỉ muốn mượn cơ hội đó để biểu diễn cho mọi người xem, chắc là bình thường đúng không?"
"Ừ, đúng là không có gì khác thường. Được rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng đừng nghĩ nhiều, về trước đi."
"Vâng, vậy thần thiếp cáo lui."
Dĩnh phi lui ra ngoài, lập tức đến Nội Vụ Phủ, thông báo việc Tiêu Sát dặn dò cho Cao tổng quản, bảo gã phối hợp cùng mình.
Việc này nhanh chóng được công khai.
Các cung nữ thị vệ đương nhiên hân hoan không thôi, có điều cũng có người cảm thấy ghen ghét.
Ví dụ như Lan phi, Lương phi, Tưởng quý nhân và Ngọc thải nữ, nô tỳ của họ sau này đều có thể thành thân, danh chính ngôn thuận hoan hảo với nam nhân của mình, mà các nàng là chủ tử lại chỉ có thể phòng không gối chiếc.
Sau khi nghe được tin này, Lan phi lập tức cảnh cáo Cẩm Tú và Cẩm Sắt: "Hai người các ngươi nếu dám tìm nam nhân trong cung, suốt ngày điên loan đảo phượng thì sau này đừng làm việc trong Y Lan Điện của bổn cung nữa, có nghe thấy không?"
"Vâng, nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tiếp tục toàn tâm toàn ý hầu hạ nương nương, không dám hai lòng."
"Hừ, thế thì được! Triệu Thanh Uyển kia đang ở cữ còn độc chiếm hoàng thượng, đúng là không biết nàng ta có thủ đoạn gì có thể quyến rũ hoàng thượng đến như vậy, đúng là làm bổn cung tức chết! Các ngươi nói xem bổn cung phải làm gì mới có thể khiến hoàng thượng qua đêm ở Y Lan Điện đây?"
"Hồi nương nương, nô tỳ... Nô tỳ không biết..."
"Bổn cung nuôi các ngươi để làm gì hả? Một chút tác dụng cũng không có! Cút hết ra ngoài cho bổn cung, đừng làm chướng mắt bổn cung nữa!"
"Vâng!"
Lan phi bực bổi đuổi Cẩm Tú và Cẩm Sắt ra ngoài.
Nghĩ đến việc bản thân hoa dung nguyệt mạo nhưng lại phòng không gối chiếc hơn một năm, lần trước hoan hảo với Tiêu Sát là tiệc sinh nhật năm kia, bây giờ Triệu Thanh Uyển đang ở cữ, không thể hầu hạ Tiêu Sát nhưng vẫn khiến Tiêu Sát hàng đêm ngủ lại chỗ nàng, Lan phi lại nổi cơn thịnh nộ, muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Thanh Uyển.
Nàng ta cũng bắt đầu nhớ đến tên cẩu nô tài Hồ Đức Hải đoản mệnh.
Nếu gã còn sống, nói không chừng có thể nghĩ cách giúp nàng lấy lại ân sủng của Tiêu Sát.
Bây giờ Tiểu Đỗ Tử do nàng đề bạt làm việc nhanh nhẹn, nhưng nàng vẫn chưa quá ỷ lại vào gã, giao cho gã việc lớn, cũng không biết bản lĩnh thật sự của gã thế nào.
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, đã đến lúc tên nô tài kia làm việc cho mình rồi!
Lan phi gọi: "Người đâu!"
"Nương nương có gì căn dặn?"
"Gọi Tiểu Đỗ Tử đến đây!"
"Vâng."
Tiểu Đỗ Tử khom lưng đi vào: "Nương nương tìm nô tài?"
"Tiểu Đỗ Tử, đã bao lâu rồi hoàng thượng không đến Y Lan Điện, ngươi có biết không?"
"Hồi nương nương, nô tài biết, đã một thời gian rồi..."
"Hừ, đâu chỉ là một thời gian, gần một năm rồi! Bây giờ hoàng hậu ở cữ là thời cơ tốt để bổn cung tranh sủng, ngươi có cách gì hay không?"
"Việc này... Nương nương, thật ra nô tài có một cách."
"Cách gì? Mau nói bổn cung nghe xem!"
Nghe Tiểu Đỗ Tử nói mình có cách, hai mắt Lan phi sáng ngời.
Chương 186: Tứ hôn
Tiểu Đỗ Tử lập tức đến gần Lan phi, hiến kế: "Hồi nương nương, bây giờ không phải Dĩnh phi đang bận lo việc cho cung nữ và thị vệ trong hoàng cung thành thân sao? Nô tài cảm thấy đây chính là cơ hội.
"Cơ hội? Việc này liên quan gì đến việc bổn cung tranh sủng?"
"Nương nương thử nghĩ xem, việc này do hoàng thượng giao cho Dĩnh phi làm, chứng tỏ hoàng thượng rất coi trọng việc này. Nếu nương nương có thể là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, hoàng thượng chắc chắn sẽ cảm thấy nương nương hiểu ngài ấy, từ đó sẽ nhìn nương nương bằng con mắt khác không phải sao?"
"Hừ! Bổn cung không ủng hộ!"
"Nương nương, việc người không ủng hộ có thể giấu trong lòng, nhưng ngoài mặt người phải tỏ ra ủng hộ mới được, như thế hoàng thượng mới cảm thấy người chung đường với ngài ấy, mới muốn thân thiết với người hơn."
"Ngươi nói nghe cũng có lý, tiếp tục đi." Lan phi bĩu môi, trong lòng lại tàn đồng lời Tiểu Đỗ Tử nói.
"Vâng. Nương nương ủng hộ không thể chỉ nói ngoài miệng, mà phải hành động mới được."
"Hành động thế nào?"
"Không phải đa số cung nữ của Y Lan Điện chúng ta đã đến tuổi thành hôn rồi sao? Nương nương chỉ cần cho một cung nữ thân cận của mình thành thân với thị vệ là được. Sau đó nương nương tỏ ra rộng lượng, tổ chức tiệc cưới nhỏ cho họ, đến khi đó mượn cơ hội mời hoàng thượng đến uống vài chén rượu mừng không phải được rồi sao?"
"Ừ, ý kiến này không tệ. Có điều bổn cung mới cảnh cáo Cẩm Tú và Cẩm Sắt không được tìm nam nhân trong cung!"
"Nương nương, người là chủ tử, tâm ý của chủ tử có ai mà không thay đổi?" Tiểu Đỗ Tử nịnh nọt.
"Ngươi nói đúng, tâm ý của chủ tử có ai mà không thay đổi? Không phải hoàng thượng cũng thay đổi thất thường sao, tại sao bổn cung lại không được?"
"Nương nương, việc này không thể chậm trễ, chúng ta phải là người đầu tiên làm mới được. Việc này nếu làm nhiều rồi sẽ không thể thu hút hoàng thượng tới uống rượu mừng đâu."
"Được, vậy chọn Cẩm Tú đi, còn về thị vệ ngươi cứ chọn một người, đêm nay để hắn và Cẩm Tú viên phòng, sau đó ngày mai mời hoàng thượng đến Y Lan Điện uống rượu mừng của họ. Khi ấy bọn họ đã gạo nấu thành cơm, hoàng thượng sẽ không nhìn ra manh mối."
"Vâng, nô tài đi làm ngay."
Tiểu Lập Tức lập tức khom lưng ra ngoài đi chọn người cho Cẩm Tú.
Đến xế chiều, gã đưa một thị vệ tầm thường tên Trình Phú Quý đến Y Lan Điện.
Lan phi gọi Cẩm Tú đến, giả vờ thân thiết: "Cẩm Tú, ngươi đi theo bổn cung đã lâu, làm việc còn tận tâm tận lực. Bây giờ ngươi cũng không còn nhỏ nữa, bổn cung không thể chậm trễ cuộc đời ngươi, bổn cung cũng nên suy nghĩ cho ngươi mới đúng. Trình Phú Quý này nhà ở kinh thành, cùng ngươi có thể nói là môn đăng hộ đối, tuổi tác chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi thôi, hơn nữa hắn là thị vệ, có sức khỏe, bổn cung thấy là người đáng để phó thác. Vậy nên hôm nay bổn cung làm chủ đính hôn cho ngươi với hắn, ngươi có bằng lòng không?"
"Nhưng không phải sáng nay nương nương mới nói không cho nô tỳ thành thân với nam nhân trong cung sao?" Cẩm Tú quỳ dưới đất, bất lực hỏi.
Thị vệ này chẳng những tướng mạo bình thường, hoàn toàn không xứng với dung mạo của nàng, hơn nữa khi nãy ánh mắt nhìn nàng rất xấu xa, nàng chỉ mới vô tình nhìn hắn một cái đã thấy nổi hết da gà.
"Bổn cung nhất thời tức giận nên mới nói thế thôi, bây giờ bình tĩnh lại, bổn cung thay đổi ý định rồi. Ngươi trung thành với bổn cung như thế, bổn cung sao có thể làm trễ nãi hạnh phúc của ngươi? Hôn nhân của ngươi và Trình Phú Quý cứ quyết định thế đi. Đêm nay các ngươi cứ ở Y Lan Điện viên phòng, bổn cung sẽ bảo Cẩm Sắt dọn qua phòng khác."
"Ti chức đa tạ Lan phi nương nương tứ hôn!" Nghe Lan phi nói, Trình Phú quý hưng phấn tạ ơn.
Thấy tên nam nhân này gấp gáp như thế, Lan phi khinh thường bĩu môi, sau đó quay sang giả vờ dặn dò hắn quan tâm Cẩm Tú: "Trình Phú Quý, Cẩm Tú là cung nữ thân cận của bổn cung, ngươi sau này phải đối xử với nàng ấy thật tốt, có nghe thấy không? Nếu bổn cung nghe được bất kỳ tin ngươi tệ bạc với nàng ấy, bổn cung sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!"
"Nương nương yên tâm, Cẩm Tú trở thành nương tử của ti chức, ti chức chắc chắn sẽ yêu thương nàng ấy, bảo đảm không để nàng ấy chịu bất kỳ uất ức nào."
"Thế thì tốt!"
"Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ..."
Thấy chung thân đại sự của mình cứ thế bị hai người này hấp tấp quyết định, Cẩm Tú muốn giãy giụa phản đối, nhưng nàng sợ Lan phi ra tay với mình và người nhà, cuối cùng lời đến bên miệng không thể không nuốt xuống.
"Nô tỳ tạ nương nương tứ hôn."
"Được, các ngươi đều tình nguyện thì tốt. Tiểu Đỗ Tử, mau mang rượu mừng của họ đến đây, để họ uống rượu trước mặt bổn cung rồi đưa họ đi động phòng."
"Vâng."
Tiểu Đỗ Tử mang rượu đã chuẩn bị sẵn tới.
Bị Lan phi thúc giục, Cẩm Tú chỉ đành cùng Trình Phú Quý mỗi người bưng một ly rượu uống cạn.
Sau đó Tiểu Đỗ Tử và Cẩm Sắt đưa hai người họ đến phòng của Cẩm Tú.
Vào phòng, cửa vừa đóng lại, Trình Phú Quý lập tức đến gần Cẩm Tú: "Nương tử, nàng đẹp quá!"
"Ngươi tránh ra, đừng đến gần ta!"
"Ha ha, nương tử, chúng ta do đích thân Lan phi tứ hôn, nàng đã là người của Trình Phú Quý ta, đêm nay đừng từ chối nữa!"
"Ngươi tránh ra! Đừng đụng vào ta!"
Thấy Trình Phú Quý muốn cưỡng hôn, Cẩm Tú la hét trốn tránh, nhưng mới chạy được vài bước, nàng bỗng cảm thấy cơ thể mình dần nóng rực.
Mà Trình Phú Quý hình như cũng thế.
Dưới tác dụng của thuốc, đêm nay Cẩm Tú thật sự có quan hệ phu thê với tên đàn ông ghê tởm này.
Xong việc, thuốc hết tác dụng, Cẩm Tú cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng vội nhặt xiêm y bị xé rách che cơ thể, dựa vào đầu giường khóc đến sáng.
Buổi sáng tỉnh dậy, Trình Phú Quý lại muốn ép nàng.
May mà nàng đã cầm sẵn cây kéo trong tay, hắn mới không dám làm gì nàng, hùng hổ bỏ đi.
Cẩm Tú ở trong phòng một lúc mới đến chủ điện hầu hạ Lan phi.
"Nương nương."
"Sao hả? Đêm qua ổn chứ?"
"Hồi nương nương, vẫn ổn..."
"Ổn thì tốt. Tính ra ngươi hạnh phúc hơn bổn cung nhiều đấy, bổn cung hàng đêm phòng không gối chiếc, cảm giác đó không phải người có tướng công như ngươi bây giờ có thể hiểu đâu. Được rồi, trang điểm cho bổn cung đi, hôm nay phải trang điểm cho bổn cung thật đẹp. Tối nay bổn cung còn phải tổ chức tiệc mừng cho ngươi và Trình Phú Quý nữa, đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ tới."
"Vâng." Cẩm Tú đáp.
Thì ra ép nàng thành thân với một thị vệ không quen biết chỉ để lợi dụng nàng mời hoàng thượng đến Y Lan Điện.
Cẩm Tú nghiến răng, vừa hận lại vừa bất lực.