Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Uyển hỏi thẳng hắn sao lại thờ ơ với mình.
Thấy nàng uất ức như vậy, Tiêu Sát đau lòng áy náy, đồng thời cũng rất mừng.
Thì ra mấy hôm nay nàng không vui cũng có nguyên nhân là vì hắn.
Hắn lập tức hôn nàng, sau khi buông ra, hắn dịu dàng nói: "Xin lỗi hoàng hậu, là lỗi của trẫm, trẫm không nên lạnh nhạt với nàng, khiến nàng không vui. Nàng cứ coi như trẫm mấy hôm nay bị bệnh, bây giờ hết bệnh rồi có được không?"
"Bị bệnh? Ngài bị bệnh gì? Bệnh gì mà cần thời gian lâu như vậy mới có thể khỏe lại?"
"Nàng thật sự cảm thấy một tháng là lâu sao?" Tiêu Sát không trả lời vấn đề của Triệu Thanh Uyển mà hỏi điều hắn quan tâm.
"Ngài nói xem? Một tháng có mấy chục ngày, mà số lần ngài về thăm thần thiếp và An Bình còn không bằng số ngón tay trên một bàn tay, ngài nói xem có lâu hay không?"
"Lâu, lâu, trẫm đúng là tên khốn! Trẫm sao có thể để hoàng hậu mỗi ngày đều đếm đầu ngón tay chờ trẫm về chứ? Trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi."
"Đáng ghét! Ai nói thần thiếp đếm đầu ngón tay chờ ngài về hả? Thần thiếp không muốn làm hòn vọng phu."
"Đồ ngốc, sao trẫm nỡ để nàng làm hòn vọng phu. Hôm nay trẫm ban cho hoàng hậu một đặc quyền có được không?"
"Đặc quyền gì? Hoàng thượng nói trước đi, xem thần thiếp có cần không."
Thấy Triệu Thanh Uyển được hời còn kiêu căng, Tiêu Sát yêu chiều bóp nhẹ chóp mũi nàng một cái.
"Sau này nếu trẫm lại bị bệnh thờ ơ với hoàng hậu, chỉ cần quá một tháng, trẫm cho phép hoàng hậu đích thân đến Tuyên Thất Điện chất vấn trẫm. Đến khi đó nàng cứ chỉ vào mặt trẫm hỏi, hoàng thượng, không phải ngài nói sẽ không để thần thiếp làm hòn vọng phu sao, hôm nay ngài về Phượng Nghi Điện thăm thần thiếp có được không! Đặc quyền này hoàng hậu có cần không?"
"Thần thiếp sao dám hỏi ngài như thế?"
"Trẫm cho phép nàng hỏi, trẫm nói đây là đặc quyền trẫm cho hoàng hậu. Trẫm không hy vọng có một ngày hoàng hậu phải dùng đến nó. Nhưng nếu đến lúc không thể không dùng, hoàng hậu nhất định phải sử dụng, không được lãng phí, để bản thân chịu uất ức, có nhớ chưa?"
"Vâng, thần thiếp nhớ rồi."
"Ngoan."
Thấy Triệu Thanh Uyển đáng yêu như thế, Tiêu Sát lại nhẹ nhàng hôn lên má nàng.
"A!"
"Sao thế hoàng hậu?"
"Nó đá thiếp."
"Thật không? Xem ra thằng nhóc này nghe lén chúng ta nói chuyện."
"Người ta đâu nghe lén, người ta nghe quang minh chính đại mà."
"Được rồi, hoàng hậu nói gì cũng đúng."
"Tuy ngoài miệng hoàng thượng nói thần thiếp nói gì cũng đúng, nhưng đến cuối cùng chuyện gì cũng nghe ngài quyết định sao?"
"Xem ra hoàng hậu còn nhiều việc bất mãn với trẫm có phải không? Hoàng hậu có gì bất mãn với trẫm, hôm nay hoàng hậu cứ nói. Nếu có thể sửa, trẫm nhất định sẽ sửa. Nếu tạm thời không sửa được, mong hoàng hậu dành nhiều thời gian xem trẫm đã sửa chưa, có được không?"
"Thật không đấy? Hoàng thượng mà có thể khiêm tốn đến vậy à? Thần thiếp không tin đâu!"
"Chẳng lẽ trong mắt hoàng hậu trẫm chưa bao giờ khiêm tốn, chỉ có bá đạo thôi sao?"
"Gần như thế." Triệu Thanh Uyển nghịch ngợm cười đáp.
Trước đây nàng quả thật cảm thấy Tiêu Sát cũng giống nhiều đế vương, đều là người vô cùng bá đạo, làm gì cũng chỉ lo bản thân, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Có điều sau một năm khăng khít bên nhau, tuy hơn một tháng qua hắn làm nàng không vui, nhưng trong lòng nàng thật ra đã dần có cái nhìn khác về hắn.
Tuy rằng trên nhiều phương diện hắn rất bá đạo nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn tự nguyện buông bỏ tôn nghiêm của một đế vương, ăn nói khép nép, dịu dàng dỗ dành nàng.
Đối với một người cao cao tại thượng, không cho phép kẻ khác bất kính với mình như hắn, hắn nghĩ hắn sẽ không dễ dàng thay đổi.
Thấy nàng cố tình trả lời như vậy, Tiêu Sát cắn nhẹ vành tai của nàng, giả bộ trách cứ: "Hoàng hậu của trẫm đúng là càng ngày càng vỗ lễ, dám đánh giá trẫm như vậy!"
"Ngài xem đi, ngài còn nói mình không bá đạo? Thần thiếp chỉ ăn ngay nói thật, ngài lại bảo thần thiếp vô lễ. Vậy sau này thần thiếp nói dối hoàng thượng cho xong, hoàng thượng có vừa ý không?"
"Đương nhiên là không vừa ý."
"Trẫm chỉ muốn nghe hoàng hậu nói thật, cũng chỉ muốn hoàng hậu thật lòng. Hoàng hậu có bằng lòng nói thật với trẫm, sẵn lòng thật lòng với trẫm không?" Tiêu Sát ôm chầm lấy Triệu Thanh Uyển, trông mong hỏi, "Hoàng hậu, trẫm đang nói nàng đấy, nàng có chịu thật lòng với trẫm không?"
"Hoàng thượng để ý việc này vậy à?"
"Nàng nói xem, ánh mắt đầu tiên trẫm nhìn thấy nàng ở huyện Bình đã bắt đầu quan tâm sự thật lòng của nàng. Bao nhiêu năm qua, chưa có giây nào là thay đổi."
"Nhưng thần thiếp không tin, ngài có nhiều phi tần như vậy..."
"Bọn họ chỉ là thiếp, còn là người đại thần tiền triều gửi cho trẫm. Chỉ có nàng mới là thê tử của trẫm, là nữ nhân trẫm một lòng muốn cưới về, chẳng lẽ nàng vẫn không rõ sao?"
"Không rõ..." Nghe Tiêu Sát thổ lộ, trái tim Triệu Thanh Uyển như được rót mật, có điều ngoài miệng vẫn nhất quyết không thừa nhận.
"Hoàng hậu xinh đẹp thông minh lại giả ngốc lừa trẫm. Nàng nói xem, trẫm nên phạt nàng thế nào đây?"
"Ngài là thiên tử, ngài muốn phạt thế nào thì phạt thế ấy, thần thiếp ngoan ngoãn nghe theo."
"Thôi, thấy thái độ tạm được của hoàng hậu, trẫm không làm khó nàng nữa. Có điều trừng phạt đương nhiên là không tránh được, trẫm phạt hoàng hậu tối nay phải ngủ trong lòng trẫm."
"Đêm nay hoàng thượng muốn ngủ lại Phượng Nghi Điện?"
"Sao hả, hoàng hậu có ý kiến gì à?"
"Đương nhiên không phải. Có điều bụng thần thiếp giờ lớn rồi, ban đêm ngủ sẽ thường xuyên xoay người. Thần thiếp sợ ngài ngủ không ngon giấc, ảnh hưởng đến ngày mai xử lý triều chính, khổ cho ngài thôi." Triệu Thanh Uyển xoa bụng, dịu dàng nói.
Thật ra trong lòng nàng rất muốn Tiêu Sát ở lại Phượng Nghi Điện.
Hai người xa cách hơn một tháng, mấy hôm nay một mình ngủ trong khuê phòng, nàng thấy vô cùng trống vắng.
"Nàng vất vả mang thai con của chúng ta, trẫm có gì mà khổ chứ? Huống hồ mấy hôm nay trẫm rất nhớ hoàng hậu, tối nay chỉ muốn ôm hoàng hậu vào giấc thôi."
"Nếu hoàng thượng đã nói thế, thôi được..."
"Ngoan, thế mới là hoàng hậu tốt của trẫm chứ!"
Thấy Triệu Thanh Uyển xấu hổ che giấu niềm vui, Tiêu Sát lại hôn nàng.
Hai người ở trong tẩm điện âu yếm nửa canh giờ, sau đó cùng ăn bữa tối ấm áp.
Ăn tối xong, Tiêu Sát không về Tuyên Thất Điện xem tấu chương mà ôm vai Triệu Thanh Uyển, chơi đùa với An Ninh, phu thê và đứa bé cùng hưởng niềm vui gia đình.
Sau đó hắn mới ôm nàng về tẩm điện.
Đã lâu không nằm trên giường phượng với nữ nhân mình yêu, Tiêu Sát nỉ non rất nhiều lời âu yếm rồi mới tươi cười vào giấc ngủ.
Chương 166: Tình yêu
Giờ Dần hôm sau.
Tiêu Sát vừa tỉnh đã theo thói quen hôn Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển bị hắn đánh thức, mở mắt hỏi: "Tối qua hoàng thượng ngủ không ngon đúng không?"
"Đúng là không ngon lắm, có điều vừa thức giấc đã có thể nhìn thấy hoàng hậu, trẫm rất vui, có phải hoàng hậu cũng thế không?"
"Vâng." Triệu Thanh Uyển vùi đầu vào lòng Tiêu Sát, xấu hổ trả lời.
Tiêu Sát để nàng ôm một lát, yêu thương hôn lên trán nàng: "Hoàng hậu, nàng có biết không, trẫm từng này tuổi nhưng chưa từng ngóng trông đến tết. Năm nay, trẫm lại cực kỳ chờ mong."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì đến tết trẫm có thể nghĩ triều mấy ngày, không cần lo triều chính, ở bên hoàng hậu của trẫm từ sáng đến tối."
"Thật không? Cảm ơn hoàng thượng, có tấm lòng này của ngài, thần thiếp đã rất vui rồi. Có điều hoàng thượng vất vả quanh năm suốt tháng, nhưng thần thiếp lại không thể chia sẻ với ngài điều gì."
"Đồ ngốc, chỉ cần nàng ở bên trẫm, trẫm đã thấy mỹ mãn rồi. Huống hồ bây giờ người vất vả nhất là hoàng hậu. Trẫm thấy nàng tối qua chỉ ngủ một chút đã xoay người thì mới biết nữ nhân mang thai vất vả thế nào. Trẫm càng tự trách bản thân, mấy hôm nay đáng lẽ không nên thờ ơ với nàng." Tiêu Sát áy náy hôn lên đôi môi nữ nhân mà hắn yêu nhất cuộc đời.
"Hoàng thượng, việc đã qua chúng ta đừng nhắc lại nữa, thần thiếp chỉ nhớ việc vui thôi."
"Hoàng hậu nói đúng, thế trẫm không nhắc lại nữa. Đúng rồi, có chuyện này trẫm muốn nói với hoàng hậu một tiếng."
"Chuyện gì vậy? Hoàng thượng cứ nói đi."
"Việc truyền Thẩm quý nhân đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực trẫm định tiếp tục duy trì, hơn nữa sau này cũng có thể gọi các phi tần khác."
"Vâng." Nghe Tiêu sát nhắc đến việc này, Triệu Thanh Uyển chỉ có thể hạ giọng đáp.
Tiêu Sát khẽ cười, giải thích: "Đồ ngốc, yên tâm đi, họ thật sự chỉ đến nghiên mực thôi, trẫm tuyệt đối sẽ không có cử chỉ thân mật với bất kỳ ai trong số họ ở Tuyên Thất Điện cả. Trái tim của trẫm mãi mãi ở chỗ hoàng hậu."
"Trái tim không nhìn thấy cũng không sờ được, thần thiếp chỉ biết bình thường người nam nhân ở đâu thì trái tim sẽ ở đó."
"Đồ ngốc, nàng thật sự để bụng việc này hả? Trẫm làm thế chỉ là kế sách tạm thời thôi, không liên quan đến việc ân sủng phi tần, mong hoàng hậu nhất định phải tin trẫm. Hay là trẫm hứa với hoàng hậu, trẫm chỉ gọi họ đến nghiên mực thôi. Tới giờ cơm, trẫm lập tức đuổi họ đi, không cho họ ở Tuyên Thất Điện ăn cơm với trẫm nữa được không?"
"Hoàng thượng thích làm thế nào thì làm thế ấy, thần thiếp không có ý kiến." Triệu Thanh Uyển cúi đầu hờn dỗi.
Lúc này nàng thật sự khó chịu.
Nàng không hiểu nếu đã không liên quan đến việc ân sủng phi tần thì tại sao phải nhất quyết dùng kế sách này?
Rõ ràng Tiêu Sát nhìn Thẩm quý nhân bằng con mắt khác nên mới gọi nàng ấy đến hầu hạ nghiên mực, để nàng ấy ở bên hắn nhiều hơn.
Nếu đã dám làm, tại sao không dám thẳng thắn thừa nhận?
Nam nhân này đúng là đáng ghét!
"Ha ha, rõ ràng hoàng hậu có ý kiến lớn lắm! Đồ ngốc, tin trẫm được không, trẫm làm vậy là có mục đích của trẫm, sau này nàng sẽ biết. Được rồi, trẫm phải thượng triều, không thể nói chuyện với hoàng hậu nữa. Hạ triều trẫm sẽ về ăn sáng với nàng."
"Vâng. Thần thiếp muốn ngủ thêm một lát, không dậy giúp hoàng thượng thay quần áo, hoàng thượng tự làm đi."
"Được, trẫm tự làm. Hoàng hậu của trẫm càng ngày càng khó tính, có điều trẫm thích, ha ha ha..."
"Đáng ghét!"
Nàng đang không vui, hắn lại không chịu hiểu, còn chọc nàng.
Triệu Thanh Uyển trừng mắt nhìn Tiêu Sát rồi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nam nhân đáng ghét này thêm giây phút nào nữa.
Tiêu Sát xuống giường, vừa tay quần áo vừa yêu chiều nhìn nàng.
Hắn quan tâm việc nàng tức giận, cũng vui vì nàng tức giận vì hắn, càng vui hơn là nàng có thể thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình với hắn.
Hắn càng ngày càng cảm thấy tình cảm nữ nhân này dành cho mình không chỉ còn là sự chấp nhận số mệnh, hoặc chỉ là nghĩa vụ của thê tử đối với trượng phu, mà nàng thật sự có tình yêu với hắn.
Có điều tình yêu nàng dành cho hắn rốt cuộc có bao nhiêu?
So với Yến Tử Huân, ai nhiều ai ít?
Trong lòng Tiêu Sát vẫn không có câu trả lời, mà đây luôn là vấn đề hắn muốn biết rõ, muốn xác nhận và khẳng định, là chuyện quan trọng nhất cuộc đời.
Mặc long bào thượng triều xong, hắn giữ đúng lời hẹn về Phượng Nghi Điện ăn sáng với Triệu Thanh Uyển.
Buổi sáng tuy Triệu Thanh Uyển có hơi giận nam nhân này, có điều bây giờ thấy hắn về, nàng liền thấy ấm lòng.
Hai người thực hiện lại lời hẹn lúc trước.
Ba tháng cuối Triệu Thanh Uyển mang thai, mỗi ngày Tiêu Sát đều về Phượng Nghi Điện thăm nàng.
Có điều để hắn có thể có giấc ngủ ngon, ban ngày có sức khỏe xử lý việc triều chính, Triệu Thanh Uyển nhất quyết không cho hắn ngủ lại.
Trong thời gian này, Thẩm quý nhân vẫn thường xuyên được Tiểu Mục Tử mời đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực. Cũng chính vì vậy, mỗi ngày đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, nàng luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Lan phi, thường xuyên bị nàng ta chèn ép.
Vốn dĩ có Tưởng quý nhân hay phụ họa với Lan phi, nhưng từ tháng một, nàng ta bắt đầu cùng Dĩnh phi xử lý việc trong hậu cung, đột nhiên đổi tính, không còn bắt nạt Thẩm quý nhân nữa, thậm chí còn thân thiện với nàng hơn nhiều.
Thời điểm Thẩm quý nhân không cần đến Tuyên Thất Điện, thỉnh thoảng nàng ta sẽ la cà chỗ Lương phi và Thẩm quý nhân.
Việc này Thẩm quý nhân khá bất ngờ, cứ tưởng có thể là vì Tưởng quý nhân đang phải quản lý lục cung nên hiền thục hơn. Mỗi lần nàng ta tới chỗ nàng, nàng đều khách sáo tiếp đãi.
Dần dần quan hệ giữa hai người thân hơn lúc trước.
Một ngày nọ, Tưởng quý nhân lại tới Thường Ninh Điện, sau khi đến chủ điện của Lương phi một lúc, nàng ta qua tây thiên điện tìm Thẩm quý nhân, vừa vào tây thiên điện đã nhiệt tình gọi: "Thẩm tỷ tỷ!"
"Tưởng muội muội tới à!"
"Thẩm tỷ tỷ xem, đây là hai loại phấn trang điểm muội vừa làm ra được. Khi nãy muội đến chủ điện cho Lương phi tỷ tỷ xem, tỷ ấy nói đều thích hai màu phấn này nên muội đã tặng tỷ ấy mỗi loại một hộp. Hai hộp còn lại nếu tỷ tỷ cũng thích, muội sẽ tặng cho tỷ tỷ."
"Ha ha, cảm ơn muội muội, có điều không phải mỗi tháng muội muội sẽ bán phấn trang điểm à? Nếu tỷ tỷ nhận, đến lúc đó chẳng phải muội muội ít đồ hơn để bán sao?"
"Chỉ bớt mấy hôm thôi, không sao cả, muội muội không thiếu chút tiền này. Hay là tỷ tỷ xem trước đi xem có thích không, một loại là phấn hồng, một loại là màu hồng đào."
Lần này Tưởng quý nhân không đi tay không đến Thường Ninh Điện mà mang theo bốn hộp phấn.
Trên dưới hậu cung đều biết tay nghề làm phấn trang điểm của nàng ta.
Có điều phấn trang điểm nàng ta làm trước đây chỉ tặng cho Phương tần và Lữ tài nhân cùng ở Phi Hương Điện, chưa từng tặng cho phi tần khác.
Hôm nay nàng ta nhiệt tình tặng phấn mình làm, tuy Thẩm quý nhân rất vui nhưng cũng có hơi nghi ngờ.