Cung Tường Vãn Tâm

Chương 137-138




Nghe nói chợ hoàng gia có bán tranh của các nương nương vẽ, Yến Tử Huân vô cùng phấn chấn.

Cô nương mua tranh vừa đi, hắn lại hỏi thăm chủ quán bên cạnh về chợ hoàng gia.

Nghe đâu tháng trước chợ có bán tranh tứ quân tử đế hậu cùng sáng tác, hoàng hậu vẽ, hoàng đế viết thơ, tất cả đều được người ta bỏ giá cao ra mua, tâm trạng hắn không khỏi thấy mất mát.

Một người vẽ tranh, một người viết thơ, đế hậu cùng hợp tác, không ngờ Uyển Nhi và người đó lại cầm sắt hòa minh như vậy.

Đây là sự thật sao?

Liệu có phải chỉ là lời đồn bậy bạ không?"

Yến Tử Huân không tin được.

Sáng hôm sau, hắn không tới bày sạp tranh chữ mà gấp gáp chạy đến chợ hoàng gia tìm hiểu.

Vì hắn tới quá sớm, chợ hoàng gia vẫn chưa chính thức khai trương, chỉ có một số thái giám cung nữ đang dọn đồ ra.

Xung quanh chợ có rất nhiều thị vệ đeo đao canh gác.

Hắn muốn lại gần thì bị một thị vệ quát lớn ngăn cản: "Trước khi chợ hoàng gia chính thức mở, bất kỳ ai không liên quan đều không được phép tới gần!"

Thấy thế, Yến Tử Huân chỉ đành lùi lại, đứng nhìn họ sắp xếp.

Đợi khoảng một canh giờ, chợ cuối cùng cũng mở.

Thấy có người ngồi xe ngựa, ngồi kiệu hoặc đi bộ tới, hắn vừa phấn chấn, vừa chờ mong, cũng vừa thấp thỏm đi qua.

Đối diện với những sản phẩm thêu thùa, trâm hoa cùng ít đồ bé bé xinh xinh của nữ nhi, hắn hoàn toàn không có hứng thú, vừa vào chợ, hắn lập tức đi thẳng đến quầy tranh chữ.

Trước quầy tranh chữ được sắp xếp tao nhã, Yến Tử Huân cuối cùng cũng tìm đến bức khê sơn đồ của Triệu Thanh Uyển.

Ngọn núi có cây cối xanh mọc um tùm, dưới chân núi có con suối nhỏ chảy róc rách, xa xa là hai cánh chim cùng bay với nhau.

Có thể từ bức tranh nhìn ra tâm trạng của tác giả, nhất định là rất an nhiên, thậm chí là hạnh phúc.

Chẳng lẽ Uyển Nhi ở trong cung thật sự cùng người đó sống rất hòa thuận sao?

Yến Tử Huân rầu rĩ, không biết bản thân nên vui hay nên buồn.

Nhìn chằm chằm bức khê sơn đồ kia, Yến Tử Huân lẩm bẩm gọi: "Uyển Nhi..."

Ai ngờ thái giám trông quầy thính tai, lập tức răn dạy: "To gan, xưng hô có tên húy của hoàng hậu nương nương mà ngươi cũng dám gọi?"

"À, xin lỗi công công, tiểu dân... Tiểu dân không biết đó là tên húy của hoàng hậu nương nương, sau này tiểu dân không gọi nữa." Yến Tử Huân vội cúi đầu giải thích.

Nghe lời giải thích hèn mọn của bản thân, chính hắn cũng phải cười khổ.

Cái tên Uyển Nhi này hắn đã gọi từ nhỏ đến lớn, một ngày muốn gọi bao nhiêu lần thì gọi bấy nhiêu lần, gọi càng nhiều Uyển Nhi nghe sẽ càng vui.

Nhưng hôm nay, hắn lại không thể quan minh chính đại gọi nữa.

Đúng là cảnh còn người mất.

"Thôi, niệm tình ngươi không biết, hôm nay ta tha cho ngươi! Lần sau phải chú ý đấy!" Thái giám thấy Yến Tử Huân cung kính khiêm tốn, trừng mắt với hắn một cái, không làm khó nữa.

"Đa tạ công công, tiểu dân chắc chắn sẽ chú ý. Đúng rồi công công, xin hỏi tranh của hoàng hậu nương nương bán thế nào vậy?"

"Tất cả tranh của hoàng hậu nương nương đều trên một trăm lượng. Ta thấy chắc ngươi không mua nổi đâu, đừng đứng ở đây nữa, chi bằng đi xem mấy món khác rẻ hơn đi!"

"Một trăm lượng? Ha ha, tiểu dân đúng là không mua nổi. Xin lỗi, đã quấy rầy công công."

Nghe đến giá, Yến Tử Huân không khỏi nản lòng.

Hắn đến sớm vốn định xem có thể may mắn mua được một bức tranh của Triệu Thanh Uyển không, không ngờ lại là do suy nghĩ của bản thân có vấn đề.

Yến Tử Huân không còn tâm trạng ở lại chợ hoàng gia nữa, quyến luyến nhìn thêm bức phúc kê sơn đồ của Triệu Thanh Uyển, lại nhìn thị vệ canh gác cửa hoàng cung nghiêm ngặt, ủ rũ rời đi.

Yến Tử Huân vừa đi, một ám vệ mặc đồ bá tánh bình thường lập tức đi theo giám sát hắn, sau khi thấy hắn bày sạp tranh chữ, lén đi hỏi thăm tình hình chủ nhà mới hồi cung đến Tuyên Thất Điện bẩm báo.

"Bẩm hoàng thượng, hôm nay ti chức phát hiện một kẻ khả nghi đứng ngắm tranh vẽ của hoàng hậu nương nương ở chợ hoàng gia."

"Là ai?"

Tiêu Sát tưởng ám vệ lại thông qua người bỏ ra giá cao mua tranh của Triệu Thanh Uyển, bắt được tên tham quan nào, đầu không thèm ngẩng lên, vẫn tiếp tục vừa xem tấu chương vừa thuận miệng hỏi.

"Người này không chỉ đến chợ hoàng gia từ sớm, mà còn đi thẳng đến quầy tranh chữ, sau đó đứng ngắm bức khê sơn đồ của hoàng hậu nương nương rất lâu, biểu cảm kỳ lạ, còn... Còn gọi tên húy của nương nương..."

Nghe đến đây, Tiêu Sát lập tức ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: "Biểu cảm kỳ lạ, gọi tên húy của hoàng hậu? Tên đó gọi thế nào? Bẩm báo đúng sự thật cho trẫm!"

"Người đó gọi... Uyển Nhi."

Nghe câu trả lời của ám vệ, Tiểu Mục Tử lặng lẽ đứng bên cũng kinh ngạc, theo phản xạ quan sát chủ tử, thấy sắc mặt chủ tử xanh mét, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

"Uyển Nhi?"

"Vâng. Khi đó ti chức đứng ngay bên cạnh hắn, nghe rất rõ, vậy nên mới thấy kẻ này khả nghi, theo hắn về nhà rồi đến sạp chữ của hắn, biết được hắn là đồng hương của hoàng hậu, cũng đến từ huyện Bình, lần này tới kinh thành là để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau."

"Cũng đến từ huyện Bình? Người đó tên gì?"

"Yến Tử Huân."

"Yên Tử Huân?" Tiêu Sát nghiến răng, tim cũng đập thình thịch.

Người đó cuối cùng vẫn ngàn dặm xa xôi tìm tới, hơn nữa còn chuẩn bị tham gia khoa khảo, tương lai trở thành mệnh quan triều đình của hắn.

Hắn biết người đó có đức có tài, nếu chịu giúp sức cho triều đình, hắn sẽ có thêm một lương thần.

Nhưng...

Tiêu Sát cau mày suy nghĩ, sau đó quyết đoán ra lệnh: "Tất cả nhiệm vụ hiện giờ của ngươi tạm thời gác qua một bên, trẫm sẽ sắp xếp người khác tiếp nhận. Bắt đầu từ ngày hôm nay, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, đó là trông chừng Yến Tử Huân, nếu có bất cứ điều gì khác thường, lập tức bẩm báo với trẫm!"

"Vâng, ti chức tuân lệnh."

Chương 138: Qua loa

"Uyển Nhi."

Triệu Thanh Uyển đang cúi đầu vẽ tranh, đột nhiên nghe có người gọi nhũ danh của mình, hai mắt như phát sáng mà ngẩng đầu, lại thấy là Tiêu Sát về.

"Hoàng thượng về rồi, khi nãy sao ngài lại... Sao lại gọi thần thiếp như vậy?"

"Sao thế? Chẳng lẽ trẫm không được gọi hoàng hậu vậy sao?" Tiêu Sát cười hỏi.

"Đương nhiên không phải. Chỉ là hoàng thượng chưa từng gọi thần thiếp như vậy, thần thiếp không quen."

"Vậy sau này trẫm đều gọi nàng như thế, nàng sẽ quen thôi."

"Không, hoàng thượng đừng gọi thần thiếp như vậy được không? Nếu ngài gọi thần thiếp như vậy, thần thiếp sẽ nhớ tới phụ mẫu cũng gọi thần thiếp như thế, thần thiếp sẽ nhớ nhà..."

Triệu Thanh Uyển cúi đầu lau khóe mắt ươn ướt.

Tiêu Sát bỗng dưng gọi nàng là "Uyển Nhi" khiến nàng nhớ tới Yến Tử Huân, cũng nhớ đến phụ mẫu của mình.

Nhớ tới họ cách xa ngàn dặm, đã ba năm không gặp, nàng lại đau lòng.

Thấy phép thử của mình khiến Triệu Thanh Uyển buồn, Tiêu Sát vội thỏa hiệp: "Được, vậy sau này trẫm không gọi hoàng hậu thế nữa."

"Tạ hoàng thượng đã thông cảm."

"Được rồi, bây giờ nàng đang có thai, phải giữ tâm trạng cho tốt, không được đa sầu đa cảm, có nghe thấy không?"

"Thần thiếp vốn đang tập trung vẽ tranh, còn không phải do hoàng thượng đột nhiên khiến thần thiếp đa sầu đa cảm sao?"

"Được rồi, đều là lỗi của trẫm, trẫm xin lỗi nàng. Vậy nàng nói xem nàng muốn trừng phạt trẫm sao đây, trẫm nghe nàng hết, có được không?"

"Ngài là thiên tử, thần thiếp nào dám phạt ngài chứ?" Thấy Tiêu Sát ăn nói khép nép dỗ dành mình, Triệu Thanh Uyển hờn dỗi lại một câu, tâm trạng cũng lập tức tốt lên.

"Thế hôm nay nàng đừng coi trẫm là thiên tử, chỉ xem trẫm là phu quân của nàng đi. Nếu hôm nay phu quân của nàng khiến nàng không vui, nàng sẽ phạt hắn thế nào đây?"

"Nếu chỉ coi ngài là phu quân, có lẽ thần thiếp sẽ dám phạt ngài, nhưng..." Triệu Thanh Uyển dừng lại, xấu hổ nó, "Dù có thế nào thì cũng không nỡ phạt..."

"Không nỡ phạt? Thật không?"

"Vâng."

"Vậy trẫm không làm thiên tử nữa, trẫm chỉ làm phu quân của nàng."

Tiêu Sát vỗ vai Triệu Thanh Uyển, cúi đầu nhìn nàng.

Suy nghĩ này không phải hắn chưa từng có.

Chỉ là...

Hắn không dám để suy nghĩ như vậy tồn tại trong đầu mình quá lâu.

"Hoàng thượng lại trẻ con rồi, ngài đã là thiên tử, sao có thể nói không làm là không làm chứ? Trong mắt bá tánh Đại Phụng, còn cả trong mắt thần thiếp ngài là vị hoàng đế cần chính yêu dân, là minh quân, bá tánh Đại Phụng không thể thiếu thiên tử như ngài."

"Thật không? Trong mắt nàng trẫm thật sự là hoàng đế tốt, là minh quân?"

"Đương nhiên!"

"Vậy trong mắt nàng trẫm có là phu quân tốt không?"

Nghe được hai câu khẳng định của Triệu Thanh Uyển, nhưng Tiêu Sát hôm nay bối rối bất an vẫn cứ hỏi tiếp.

"Hôm nay sao hoàng thượng cứ hỏi vấn đề phu quân vậy? Hiện giờ ở trong mắt thần thiếp ngài là phu quân tốt, được rồi chứ?"

"Câu trả lời của hoàng hậu qua loa quá rồi. Không được, trẫm muốn nàng nhìn thẳng vào mắt trẫm trả lời nghiêm túc."

"Được rồi, thần thiếp nhìn vào mắt hoàng thượng, trả lời nghiêm túc: Ngài, bây giờ ở trong mắt thần thiếp là phu quân tốt. Được chưa?" Triệu Thanh Uyển trả lời xong, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Sát.

Nghe được đáp án này Tiêu Sát vốn rất vui, nhưng nghe đến câu "Được chưa" tràn ngập sự bất lực, còn cả thái độ vừa bất mãn vừa ngây thơ của nàng, hắn lại cảm thấy mất mát.

Xem ra câu trả lời của nữ nhân này không phải xuất phát từ đáy lòng.

Có điều nếu hắn còn ép nàng trả lời lại thì quá nhàm chán rồi.

Vì vậy dù không cam lòng, hắn vẫn yêu thương bóp nhẹ chóp mũi nàng một cái.

"Lúc nào hoàng hậu cũng qua loa với trẫm, nhưng thôi, hôm nay trẫm không tính toán với nàng. Trẫm tới là để xem hôm nay hoàng hậu sao rồi. Đứa bé trong bụng có ngoan không?"

"Lúc này vẫn chưa có thai động, ngoan lắm. Liên Liên nói tháng sau sẽ có thai động, đến khi ấy sẽ biết đứa bé này có ngoan hay không.

"Hoàng hậu, trẫm hy vọng nàng có thể sinh được hoàng tử." Tiêu Sát nhẹ nhàng ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng, dịu dàng vuốt ve bụng nhỏ đã bắt đầu nhô lên.

"Hoàng thượng thích nhi tử hơn sao? Nếu thần thiếp lại mang thai nữ nhi thì làm sao bây giờ?"

"Chỉ cần là con của chúng ta, nhi tử nữ nhi trẫm đều thích. Trẫm chỉ mong có thể nhanh đủ nếp đủ tẻ với nàng. Hơn nữa nếu cái thai này là hoàng tử, sau này nếu nàng có muốn sinh hay không, trẫm nghe nàng. Trẫm không muốn mỗi lần nàng mang thai đều phải lo lắng đề phòng như vậy, bây giờ đã mang thai ba tháng rồi vẫn chưa dám công bố tin vui. Trẫm thấy mình đã để nàng chịu khổ rồi. Trẫm tuy là thiên tử nhưng lại không thể để nàng như một thai phụ bình thường hưởng thụ niềm vui mang thai một cách quang minh chính đại."

Triệu Thanh Uyển có cảm giác hôm nay Tiêu Sát hơi khác thường, vội an ủi: "Hoàng thượng không cần tự trách đâu. Thần thiếp có thể có được tấm lòng này của ngài là đã rất vui rồi. Tuy thần thiếp không thể giống thai phụ bình thường ở nhà yên tâm dưỡng thai, hưởng thụ niềm vui mang thai nhưng thần thiếp có ngài quan tâm. Còn cả Liên Liên, Thuần thái phi và Vân Tụ đều luôn ở cạnh chăm sóc, thần thiếp đã thấy vui rồi, thần thiếp không hề thấy tủi thân. Có điều e rằng đến tháng sau bụng của thần thiếp không thể giấu được nữa. Thần thiếp bây giờ đúng là hơi lo lắng, không biết mấy tháng tới liệu có thoát khỏi những thủ đoạn hãm hại mình không?"

"Hoàng hậu, hay là thời gian tới đừng để họ đến thỉnh an nữa, nàng cứ chuyên tâm ở Phượng Nghi Điện dưỡng thai đi. Mấy công việc trong hậu cung cứ để họ toàn quyền xử lý, nếu họ có chuyện quan trọng nào không quyết định được thì mới tới xin chỉ thị của nàng. Chờ sinh đứa bé ra rồi, nàng cũng ở cữ xong, đến lúc đó lại tiếp quản mọi việc có được không?" Thấy Triệu Thanh Uyển đã bắt đầu lo lắng vấn đề an toàn cuối thời kỳ mang thai, Tiêu Sát đề nghị.