Triệu Thanh Uyển có thai, còn đang vào giữa hè, ngày nào nàng cũng thấy mệt mỏi, ban ngày cũng ngủ nhiều hơn.
Hầu hết công việc của lục cung đều giao cho Dĩnh phi và Phương tần xử lý.
Đúng như Tiêu Sát nói, hai người này làm việc rất đáng tin, dù là việc lớn hay nhỏ đều xử lý tốt.
Quan trọng là bọn họ đều rất tôn trọng hoàng hậu như nàng.
Nàng cũng có thể yên tâm dưỡng thai.
Cuối tháng tám, chợ hoàng gia mỗi tháng một lần chuẩn bị mở đúng hạn.
Các vật phẩm thêu thùa và thơ tranh đã được các phi tần sai người của mình đưa đến Phi Hương Điện để Phương tần kiểm tra đăng ký, sau đó đích thân nàng giao danh sách cho Nội Vụ Phủ.
Vì số lượng đăng ký rất nhiều nên danh sách đăng ký phải được ghi chép tỉ mỉ.
Để tránh các vật phẩm bị lẫn lộn, không biết thuộc về phi tần điện nào, hôm đó sau khi nhận những thứ này, Phương tần cố gắng xử lý, đến tối trước khi đi ngủ, nàng cẩn thận bảo hạ nhân cất vào vào rương trong nhà kho Phi Hương Điện rồi khóa lại.
Ai ngờ nửa đêm, cung nữ A Nhược hoảng loạn tới báo: "Nương nương, không xong rồi, nhà kho bị cháy!"
"Cái gì?"
Phương tần lập tức xuống giường, còn chưa kịp mặc áo ngoài đã chạy ra khỏi tẩm điện.
Vừa ra ngoài sân, nàng đã thấy nhà kho đang có ánh lửa.
Hạ nhân của Phi Hương Điện cuống quít dập lửa.
Tưởng quý nhân và Lữ tài nhân cũng chạy tới xem có chuyện gì, vừa thấy nhà kho cháy, cả hai đều khiếp sợ: "Phương tần tỷ tỷ, sao nhà khoa lại cháy vậy?"
"A Nhược, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tối qua ngươi và A Hỉ ai rời khỏi nhà kho cuối cùng?"
"Nương nương, tối qua nô tỳ và Tiểu Hỉ cùng vào nhà kho, cùng ra nhà kho, nhưng bọn nô tỳ không có để lại đèn bên trong, vừa ra ngoài cũng đã khóa cửa. Khi Tiểu Điền Tử trực đêm phát hiện nhà kho cháy, khóa trên cửa vẫn còn, nô tỳ còn phải vội đi lấy chìa khóa mở cửa." A Nhược quỳ xuống bẩm báo đúng sự thật.
"Khóa vẫn còn, bên trong không để đèn, tại sao lại cháy? Việc này rốt cuộc do ai làm? Là ai hả? Đồ của ta bị cháy thì thôi, nhưng đồ phi tần các điện nộp lên nếu bị hỏng, ta phải ăn nói sao với hoàng thượng hoàng hậu và bọn họ đây?" Nhìn nhà kho vẫn còn cháy, Phương tần run rẩy lẩm bẩm.
"Phương tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, tỷ như vậy muội có hơi sợ. Mấy thứ muội muội làm chỉ là đồ chơi cho trẻ con thôi, không đáng tiền, cháy thì cháy, không sao đâu."
"Lữ muội muội nói nghe nhẹ nhàng quá, đồ chúng ta làm không đáng giá, nhưng người ta thì khác. Như đồ của Lương phi và hoàng hậu, muội bảo Phương tần tỷ tỷ bồi thường thế nào đây?" Thấy Lữ tài nhân ngây thơ an ủi Phương tần như thế, Tưởng quý nhân trừng mắt.
Một lúc sau, Dĩnh phi nghe tin, là người đầu tiên chạy đến.
"Phương tần muội muội, sao lại như vậy?"
"Dĩnh phi tỷ tỷ thứ tội, muội cũng không biết sao lại thế này? Tối qua hạ nhân đã khóa cửa, cũng không để lại đèn bên trong, nhưng bây giờ bên trong lại bị cháy, muội cũng không biết sao lại thế? Hu hu hu..."
"Hay là có kẻ phóng hỏa từ trên nóc nhà?" Nghe Phương tần bất lực kể lại, Dĩnh phi nhíu mày suy đoán.
"Phóng hỏa từ nóc nhà? Ý Dĩnh phi tỷ tỷ là có kẻ muốn hại muội?"
"Đây chỉ là suy đoán của ta, chờ lửa tắt, ta lên nóc nhà kiểm tra là biết."
Không bao lâu lửa đã bị hạ nhân dập tắt, tất cả rương gỗ bên trong trên cơ bản đều bị phá hỏng, không còn cái nào còn nguyên vẹn.
Đồ đạc cất bên trong đương nhiên cũng không còn hoàn chỉnh, có thứ thậm chí bị thiêu rụi chỉ còn đống tro tàn.
Nhìn cảnh tượng trong nhà kho, Phương tần quỳ xuống khóc lớn: "Hỏng hết rồi! Đều hỏng hết rồi! Ngày mai ta phải giải thích với mọi người sao đâu? Hay ngày nữa chợ hoàng gia phải mở thế nào đây? Hu hu hu..."
"Phương tần muội muội đừng gấp, việc đến nước này sốt ruột cũng vô dụng. Tưởng quý nhân, Lữ tài nhân, hai muội đỡ Phương tần ra ngoài, chăm sóc muội ấy đi. A Nhược, ngươi đi lấy thang, ta lên nóc nhà xem xem."
"Vâng."
Dĩnh phi không hổ là nữ nhi tướng môn, làm việc bình tĩnh.
Triệu Thanh Uyển biết Phi Hương Điện xảy ra chuyện nhưng vì đứa bé trong bụng nên không đích thân tới, chỉ phái Tiểu Toàn Tử đi tìm hiểu.
Khi Tiểu Toàn Tử tới, đúng lúc thấy Dĩnh phi xử lý mọi việc đâu ra đấy, thế nên chỉ lặng lẽ đứng đợi Dĩnh phi kiểm tra r a kết quả.
Sau khi leo lên nóc nhà, Dĩnh phi cẩn thận quan sát, phát hiện trên mái ngói có hai chỗ có dấu vết dầu mỡ.
Xem ra quả nhiên có người cố tình phóng hỏa từ trên đổ nhà.
Ngày xưa Tào thục phi quản lý lục cung, sổ sách bị hủy, nay Phương tần quản lý lục cung, nhà khoa bị hủy, người đứng sau Dĩnh phi không cần nghĩ cũng biết là Lan phi hoặc Lương phi, cũng có khả năng là Ngọc thải nữ có tiền án.
Có điều, nàng nghi ngờ Lan phi hơn.
Chỉ là hiện chỉ có vật chứng, không có nhân chứng.
Vụ án này sợ rằng sẽ không giải quyết được như vụ của Tào thục phi.
Nghĩ vậy, Dĩnh phi vừa thất vọng vừa oán giận.
Thấy nàng leo xuống, Phương tần vội hỏi: "Dĩnh phi tỷ tỷ, sao rồi?"
"Đúng là có người phóng hỏa từ trên nóc nhà!"
"Thật sự là thế? Muội muội chưa từng đắc tội ai, là kẻ nào muốn hại muội?"
"Phương tần muội muội, trong hậu cung này xưa giờ đều không phải muội thiện lương thì người ta tốt với muội. Được rồi, việc này ngày mai ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với hoàng hậu. Hoàng hậu khoan hồng độ lượng sẽ không trách tội muội, muội đừng quá lo lắng."
"Nhưng cho dù hoàng hậu không trách tội muội, hai ngày nữa phải mở chợ rồi, chúng ta phải lấy hàng hóa gì để thay vào đây?"
"Việc này... Tạm thời ta cũng chưa nghĩ ra, chỉ có thể đợi ngày mai bẩm báo hoàng hậu xong, mọi người cùng nhau thương lượng. Thôi, hôm nay muộn rồi, ngày mai mọi người còn phải thỉnh an hoàng hậu, đều đi nghỉ ngơi đi. Ta cũng phải về Chiêu Dương Điện, có gì chờ ngày mai rồi nói."
"Chỉ có thể như vậy, đa tạ Dĩnh phi tỷ tỷ."
Phương tần nhìn Dĩnh phi rời đi, sau đó về chủ điện, không nghe nha hoàn khuyên bảo, một mình ngồi trong phòng đến bình minh.
Chưa tới giờ Mão, nàng đã là người đầu tiên đến Phượng Nghi Điện.