Cung Tường Vãn Tâm

Chương 107: Phân ưu




Tin tức trong hoàng cung xưa giờ lan truyền rất nhanh.

Đêm qua Tiêu Sát bế Triệu Thanh Uyển từ Tuyên Thất Điện về Phượng Nghi Cung, việc này sáng sớm mọi người đều đã biết.

Giờ Mão, khi các phi tần hậu cung đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Lan phi hiếm khi không đến nói móc: "Hôm nay sắc mặt hoàng hậu nương nương tốt thật đấy, đúng là trấn áp hoa thơm cỏ lạ."

"Nghe Lan phi tỷ tỷ nói kìa, hoàng hậu nương nương là quốc mẫu vốn đã trấn áp hoa thơm cỏ lạ, nào mới phải chỉ có hôm nay?" Tào tiệp dư cười bác bỏ và nịnh nọt.

Nhưng lời nịnh nọt của nàng ta lại có ý châm ngòi phi tần hậu cung ghen tị với Triệu Thanh Uyển.

Triệu Thanh Uyển đương nhiên hiểu, chỉ thản nhiên nói: "Hai vị muội muội quá khen. Tất cả muội muội đều là quốc sắc thiên hương, mỗi người mỗi vẻ, đừng coi thường bản thân mình. Giống như Dĩnh phi muội muội là người duy nhất văn võ song toàn trong hậu cung chúng ta, điều này khiến người tay trói gà không chặt như bổn cung luôn tự thấy không bằng. Còn Tuệ quý nhân tuy xuất thân cung nữ nhưng lại dịu dàng đáng yêu, tuệ chất lan tâm, vì vậy mới có thể được hoàng thượng thưởng thức, tấn phong quý nhân, còn đặc biệt ban phong hào Tuệ. Những tỷ muội khác ai cũng có sở trường riêng của từng người."

"Tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi. Thần thiếp hổ thẹn, không dám nhận nổi lời khen là người duy nhất văn võ song toàn trong hậu cung, mấy hôm trước thần thiếp đấu kiếm với hoàng thượng đều thua cả."

"Thần thiếp cũng tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi, còn rất nhiều chuyện thần thiếp không hiểu, còn phải nhờ hoàng hậu nương nương và các vị tỷ tỷ thỉnh giáo nhiều hơn."

Được hoàng hậu điểm danh khen, Dĩnh phi và Tuệ quý nhân vội cảm tạ.

Sự chú ý của mọi người cũng lập tức chuyển sang bọn họ.

Có người dùng ánh mắt ghen ghét nhìn, có người tươi cười dối trá.

Triệu Thanh Uyển khẽ cười, sau đó nói với Lương phi và Lan phi: "Lương phi muội muội, Lan phi muội muội, hôm nay bổn cung có một việc quan trọng muốn thương lượng với hai muội, vừa hay cũng có các tỷ muội khác ở đây nghe."

"Hoàng hậu nương nương cứ nói."

"Đúng đấy, không biết hoàng hậu nương nương có chuyện quan trọng gì muốn nói với thần thiếp và Lương phi muội muội vậy?" Lan phi cất đi ánh mắt ghen ghét Dĩnh phi và Tuệ quý nhân, hỏi Triệu Thanh Uyển.

"Mấy ngày nay bổn cung đã xem qua thu chi của lục cung chúng ta trong một năm, cảm thấy có vài chỗ không cần thiết lại chi tiêu quá nhiều, định bắt đầu từ tháng sau sẽ cắt giảm. Đại Phụng tuy không nghèo nhưng vẫn còn vài nơi khó khăn, còn tướng sĩ biên quan vì bảo vệ Đại Phụng mà xa nhà xa thê tử, điều kiện sinh hoạt lại vô cùng gian khổ. Việc này huynh trưởng của Lan phi muội muội là Trâu Lạc Dương tướng quân đóng quân tại Tây Bắc hàng năm chắc hiểu. Chúng ta ở trong cung ngoại việc hầu hạ hoàng thượng, sinh con nối dõi cho hoàng thượng ra thì không làm được gì. Vậy nên bổn cung nghĩ, nếu mỗi tháng hậu cung có thể cắt giảm những chi tiêu không cần thiết, dùng nó lấp đầy quốc khố, hoàng thượng cũng sẽ có thêm chút ngân lượng cứu tế bá tánh nghèo khổ và cải thiện điều kiện sống của tướng sĩ biên quan. Như thế cũng tính là phân ưu cho hoàng thượng, cũng xem như phi tần hậu cung chúng ta cống hiến gì đó cho Đại Phụng, không biết hai vị muội muội nghĩ thế nào?"

Triệu Thanh Uyển biết Lan phi sống vô cùng xa xỉ, bình thường rất hào phóng với cung nhân, bắt nàng ta đồng ý giảm chi phí hậu cung chẳng khác gì lột da nàng ta. Vậy nên nàng cố tình nhắc đến huynh trưởng của nàng ta, khiến nàng ta không thể làm trái.

Quả nhiên nghe Triệu Thanh Uyển nhắc đến huynh trưởng của mình, Lan phi định phản bác cuối cùng chỉ giật giật khóe môi, không nói gì, định giữ im lặng chờ xem Lương phi và những người khác nói thế nào.

Lương phi nhìn Lan phi, thấy nàng ta không lên tiếng mới mở lời trước: "Cử chỉ này của hoàng hậu nương nương đúng là vô cùng cao đẹp, nếu hoàng thượng biết chắc chắn sẽ vui mừng, thần thiếp tán thành."

Câu này của Lương phi vừa không đắc tội hoàng hậu, vừa ám chỉ với các phi tần khác hành động này của hoàng hậu không phải suy nghĩ cho họ, mà chỉ để lấy lòng hoàng thượng thôi.

Nghe Lương phi tán thành, sắc mặt của Tào tiệp dư, Tưởng quý nhân và Lữ tiệp dư lập tức trở nên xấu đi.

Các nàng tuy sống trong cung cơm áo không lo nhưng bình thường thưởng cho hạ nhân, đến lễ hiếu kính cho mẫu tộc cũng tốn rất nhiều ngân lượng.

Bây giờ cắt giảm, cuộc sống sau này sẽ vô cùng khó khăn, là phi tần của hoàng đế thể diện cũng mất mấy phần.

Triệu Thanh Uyển lặng lẽ quan sát những người này, nàng biết họ đều phản đối nhưng dù giận cũng không dám nói ra.

Nàng cười khen Lương phi: "Lương phi muội muội không hổ là người hoàng thượng thưởng thức, hiểu rõ tâm ý của hoàng thượng, sau khi hạ triều nếu hoàng thượng biết chắc chắn cũng thấy vui mừng. Được rồi, việc này Lương phi muội muội đã tán thành, không biết ý của Lan phi muội muội thế nào?"

"Thần thiếp cũng đồng ý." Lan phi đưa tay sờ thái dương bên trái, trừng mắt nhìn Lương phi, sau đó thỏa hiệp.

Thấy Lan phi chủ động như vậy cũng có nét đáng yêu, Triệu Thanh Uyển không nhịn được mà nhếch môi, sau đó hỏi mọi người: "Không biết các muội muội khác có ai không đồng ý việc này không?"

"Hồi hoàng hậu nương nương, chúng tần thiếp đồng ý." Mọi người đồng thanh trả lời.

"Được, nếu việc này các vị muội muội đã đồng ý, thế thì cứ quyết định như vậy. Những ngày tới, khi nào Lan phi muội muội và Lương phi muội muội có thời gian rảnh thì tới Phượng Nghi Điện cùng bổn cung xem xét lại nên cắt giảm khoản chi tiêu nào, sau khi ra danh sách để người bên dưới dễ dàng làm việc."

"Vâng, thần thiếp tuân chỉ."

Tuy trong lòng Lương phi và Lan phi đều không tán thành việc cắt giảm chi tiêu trong hậu cung, nhưng có thể đến Phượng Nghi Điện xử lý việc này, các nàng đương nhiên hân hoan.

Dù sao thì đây cũng là cơ hội gặp hoàng thượng.

Ngẫm lại, Lan phi vô cùng chờ mong và hưng phấn.

Từ lúc được giải cấm túc đến bây giờ đã bao nhiêu ngày, hoàng thượng đi sủng hạnh nhiều phi tần như vậy nhưng cố tình không tới chỗ nàng ta và Ngọc thải nữ.

Hoàng thượng không đến chỗ Ngọc thải nữ nàng đương nhiên hiểu, cũng vui vì điều này.

Nhưng chỗ của nàng ta lâu rồi hoàng thượng cũng không tới, nàng ta thật sự không phục, cũng rất nhớ hắn.

Nàng ta chỉ tát Tuệ quý nhân mấy cái mà thôi, một cung nữ nhỏ bé trở thành quý nhân đáng để hắn vắng vẻ một phi tử như nàng ta sao?

Lan phi thật sự không hiểu.

Nàng bắt buộc phải mượn cơ hội làm việc chung với hoàng hậu lấy lại sự sủng ái của hoàng thượng mới được.