Cung Tường Vãn Tâm

Chương 105: Thành ý




Nghe Tiểu Mục Tử bẩm báo, Tiêu Sát lập tức lén nhìn ra cửa đại diện, ngay sau đó lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, tức giận quát: "Trẫm không bị mù!"

Tiểu Mục Tử lập tức ngậm miệng, có điều khóe môi lại lén cười.

Triệu Thanh Uyển xách hộp đồ ăn đi đến trước mặt Tiêu Sát, khom người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. Thần thiếp nghe nói trễ như vậy hoàng thượng còn ở Tuyên Thất Điện bận rộn nên làm chút điểm tâm mang đến cho ngài."

"Hoàng hậu đúng là có lòng. Trẫm nghe nói dạo này hoàng hậu còn bận hơn cả trẫm, bắt hoàng hậu nhớ việc mang đồ ăn đến đây cho trẫm đúng là hiếm đấy." Tiêu Sát ngẩng đầu, nói móc.

Triệu Thanh Uyển khẽ cười: "Chắc hoàng thượng đói bụng rồi đúng không? Mục công công, tổ yên này mới hầm xong, phiền công công mang qua hầu hạ hoàng thượng dùng khi còn nóng."

"Vâng." Tiểu Mục Tử đáp.

Gã đang định chạy xuống nhận hộp đồ ăn trong tay Triệu Thanh Uyển, ai ngờ Tiêu Sát lại châm chọc: "Hoàng hậu đi thêm mấy bước thì phượng thể không khỏe hả?"

"Nương nương, hay là người mang đi đi." Tiểu Mục Tử xấu hổ dừng bước, nhỏ giọng nói với Triệu Thanh Uyển.

"Được rồi, vậy thần thiếp đi thêm vài bước, đích thân bưng cho hoàng thượng là được."

Nàng cầm hộp đồ ăn tới bên bàn, sau đó khom người đưa chén tổ yến và hai đĩa điểm tâm tới trong tầm tay Tiêu Sát, dặn dò: "Tổ yến này hoàng thượng dùng nhân lúc còn nóng đi."

Tiêu Sát làm bộ đang xem tấu chương, không quan tâm.

Triệu Thanh Uyển đứng dậy, cúi đầu hành lễ: "Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong nhớ nghỉ ngơi sớm, thần thiếp cáo lui."

"Trẫm cho phép nàng cáo lui chưa?" Tiêu Sát tức giận ném tấu chương xuống bàn, hỏi.

Triệu Thanh Uyển im lặng, chỉ đứng yên một chỗ, chờ nam nhân này tiếp tục trút cơn thịnh nộ.

Thấy nàng kính cẩn nghe theo như thế, Tiêu Sát nguôi giận một chút, quay đầu quát Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, không phải ngươi mới nói mót sao, muốn xử tại chỗ hả?"

"Dạ? Vâng, hoàng thượng, nô tài mót quá, vậy nô tài ra ngoài trước."

Tiểu Mục Tử mới nói mót lúc nào chứ?

Có điều gã hiểu ý chủ tử, lập tức lui xuống, thuận tiện đóng cửa cho chủ tử.

Tiểu Mục Tử vừa đi, Tiêu Sát liền đứng dậy ôm lấy eo Triệu Thanh Uyển, cúi đầu hôn nàng.

Nụ hôn vô cùng bá đạo.

Triệu Thanh Uyển không đáp lại mà bị động đón nhân.

Tiêu Sát tức giận, càng hôn thô bạo hơn, mãi cho đến khi thấy nàng thở hổn hển, hắn đột nhiên cắn môi nàng một cái rồi buông ra.

"Ngài cắn thần thiếp làm gì?" Triệu Thanh Uyển giơ tay che chỗ bị cắn, tức giận hỏi.

Tiêu Sát đã trút được một ít oán khí ra ngoài, cũng đã giải được nỗi tương tư một chút, tâm trạng đương nhiên tốt hơn, vậy nên tươi cười hỏi ngược lại: "Ai bảo nàng tra tấn trẫm nhiều ngày chứ?"

"Hoàng thượng quá đề cao thần thiếp rồi, thần thiếp nào có bản lĩnh tra tấn hoàng thượng chứ? Thần thiếp thấy hoàng thượng mấy ngày nay vui vẻ ở chỗ các tỷ muội, cuộc sống rất thoải mái mà."

"Sao hả? Hoàng hậu đang ghen à?"

"Thần thiếp không dám."

"Nàng không dám hay căn bản không muốn ghen vì trẫm? Nàng nói đi!" Tiêu Sát kích động nắm chặt cổ tay Triệu Thanh Uyển, trầm giọng hỏi.

"Ngài làm thần thiếp đâu."

"Nàng trả lời trẫm, trẫm sẽ buông nàng ra. Nàng nói đi, nàng rốt cuộc là không dám hay căn bản không muốn ghen vì trẫm? Trẫm muốn nàng nói thật!"

"Thần thiếp..." Triệu Thanh Uyển không muốn trả lời câu hỏi này, lảng tránh sang chuyện khác, "Tổ yến sắp lạnh rồi, hoàng thượng mau dùng nhân lúc còn nóng đi."

Không có được đáp án, Tiêu Sát trừng mắt nhìn Triệu Thanh Uyển, thở hổn hển, sau đó thất vọng buông tay nàng ra, lùi lại ngồi xuống long ỷ, gục đầu.

Triệu Thanh Uyển nhìn hắn, tâm trạng cũng không vui vẻ gì.

Nàng nhớ đến mục đích của chuyến đi này, lập tức đến gần hắn một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Hoàng thượng đừng như vậy. Chuyện của quá khứ chúng ta để nó đi đi, thần thiếp không giận, ngài cũng đừng giận được không? Tổ yến này do thần thiếp đích thân hầm, nếu  hoàng thượng không uống là lãng phí tâm ý của thần thiếp đấy."

"Hoàng hậu, trẫm thật sự không biết nên làm gì mới làm nàng vừa lòng? Hình như dù trẫm làm gì nàng cũng không vừa lòng có phải không?"

Thấy Tiêu Sát ngẩng đầu có hồi đáp với mình, Triệu Thanh Uyển thầm thở phào, cười nói: "Không phải. Nếu bây giờ hoàng thượng dùng chén tổ yến này, thần thiếp sẽ thấy vừa lòng."

"Ha ha, vậy sao? Thế trẫm dùng là được, có điều nàng phải đút cho trẫm."

Thấy Triệu Thanh Uyển lại lảng tránh vấn đề, Tiêu Sát chỉ có thể làm khó nàng một chút để cân bằng cảm xúc bây giờ.

"Hoàng thượng không phải con nít."

"Nàng không chịu đút cho trẫm nghĩa là không có thành ý!"

"Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, thần thiếp còn không chịu đút thì đúng là không có thành ý. Được, thần thiếp đút." 

Triệu Thanh Uyển trừng mắt một cái, ngay sau bưng chén tổ yên lên, nhẹ nhàng múc một thìa đưa lên môi mình thử độ ấm trước, sau đó mới đưa đến bên miệng Tiêu Sát.

Thấy nàng cẩn thận như vậy, Tiêu Sát vừa lòng cười, những gì không vui đã vơi đi một nửa.

Có điều mới ăn hai muỗng Triệu Thanh Uyển đút, hắn không để nàng đút nữa mà kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi mình, cũng bá đạo mà đầy yêu thương múc một thìa đưa đến bên môi nàng: "Trẫm thấy nàng gầy đi rồi, cũng cần phải bồi bổ, trẫm đút cho nàng, không được từ chối!"

"Vâng."

Nghe hắn nói "không được từ chối", Triệu Thanh Uyển lại trừng mắt, cuối cùng chỉ đành thuận theo.

Lúc này, Tiêu Sát dịu dàng đút hết chén tổ yến cho Triệu Thanh Uyển.

Ăn xong, Triệu Thanh Uyển định đứng dậy rời đi.

Tiêu Sát lại ôm nàng không buông: "Ở lại đây với trẫm đi, lát nữa trẫm cùng nàng về Phượng Nghi Điện."

"Vâng." Triệu Thanh Uyển bĩu môi thỏa hiệp.

Sau đó nàng ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ ở bên nhìn hắn xử lý quốc gia đại sự.