Cung Tường Vãn Tâm

Chương 102: Cùng phòng




Sau khi cùng Dĩnh phi đỡ Tiêu Sát vào tẩm điện Chiêu Dương Điện, cẩn thận đặt hắn nằm xuống giường, Tiểu Mục Tử muốn thay áo cho chủ tử thì bị Dĩnh phi uyển chuyển ngăn lại.

"Mục công công, hay là để ta làm đi."

"Việc này... Thôi được, vậy làm phiền nương nương, nô tài cáo lui trước."

Dĩnh phi mỉm cười gật đầu với Tiểu Mục Tử.

Sau khi đợi gã rời khỏi tẩm điện, đóng cửa lại, nàng vừa kích động vừa thấp thỏm xoay người ngồi xuống mép giường, dùng ánh mắt nhu tình cúi đầu nhìn Tiêu Sát đang chìm vào giấc.

Nam nhân này văn võ song toàn, là người đầu tiên nhẹ nhàng thắng kiếm pháp của nàng như vậy.

Sự sùng bái nàng dành cho hắn không khỏi tăng lên.

Lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, nàng không nhịn được mà đưa tay muốn sờ mi mắt hắn, mũi của hắn, môi của hắn.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến hàng lông mày của Tiêu Sát, Dĩnh phi sững sờ dừng lại.

Nàng là nữ nhi tướng môn.

Khi nãy Tiêu Sát mới khen nàng là người hoạt bát duy nhất trong hậu cung, nếu nàng cũng giống những nữ nhân khác nhân lúc hắn không tỉnh tảo làm ra hành vi tiểu nhân, tham lam ân sủng của hắn, nàng cảm thấy mình không xứng với lời khen đó, mà chính nàng cũng khinh thường bản thân như vậy.

Cho dù đêm nay là cơ hội thị tẩm tốt.

Thôi.

Sau một hồi rối rắm, Dĩnh phi vẫn quyết định rút tay về, sau đó cẩn thận cởi giày cho Tiêu Sát, rồi đỏ mặt giúp hắn tháo đai lưng, cởi long bào trên người hắn xuống, cuối cùng đắp chăn cho hắn.

Nàng đứng dậy nhẹ nhàng đi tới cửa: "Châu Nhi, mang thêm bộ chăn đệm khác tới đây."

"Tiểu thư, tối nay không lạnh, sao người với hoàng thượng cần nhiều chăn đệm vậy?"

"Ngươi hỏi nhiều làm gì, mau đi lấy đi."

"Vâng."

Châu Nhi không hiểu mệnh lệnh của Dĩnh phi, nhưng nàng vẫn nghe lời chạy đi lấy thêm bộ chăn đệm đến.

"Tiểu thư, hoàng thượng đã ngủ rồi, chăn đệm để đâu đây?"

"Đặt ở ghế trước đi, ngươi có thể ra ngoài rồi, nhớ đóng cửa lại."

"Vâng."

Châu Nhi nghi ngờ ra ngoài, sau đó đóng cửa tẩm điện lại.

Thấy cửa đã đóng, Dĩnh phi mới trải chăn đệm dưới giường rồi cởi áo ngoài và giày, đầu nằm cùng hướng với Tiêu Sát.

Với khoảng cách hai bước chân, mượn ánh đèn chưa tắt, Dĩnh phi nghiêng người ngây dại nhìn ngắm Tiêu Sát, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ không màng tất cả mà đứng dậy leo lên giường, ôm nam nhân khiến mình rung động vào giấc.

Nhưng lý trí vẫn chiến thắng.

Mãi nhìn ngắm, Dĩnh phi cũng dần nhắm hai mắt lại.

Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng một lúc lâu, Tiêu Sát mới mở mắt, hơi quay đầu nhìn Dĩnh phi đang nằm dưới đất, sau đó mới nhắm mắt lại, yên tâm vào giấc của mình.

Giờ Dần hôm sau, Tiêu Sát theo thói quen tỉnh lại.

Nghe trên giường có tiếng động, Dĩnh phi cũng lập tức mở mắt, ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng dậy rồi hả?"

"Ừ, sao Dĩnh phi lại ngủ dưới đất? Đừng để bị cảm lạnh, mau lên giường nằm đi."

"Tối qua hoàng thượng uống say, thần thiếp sợ quấy rầy đến ngài nên trải chăn nằm dưới đất. Chăn này dày lắm, không lạnh."

"Không lạnh cũng lên giường nằm, nàng đường đường là phi tử lại nằm dưới sàn nhà còn ra thể thống gì? Người không hiểu rõ còn tưởng trẫm khắt khe với nàng."

"Hì hì, hoàng thượng yên tâm, việc tối qua thần thiếp ngủ dưới ai đất không ai biết, thần thiếp cũng sẽ không nói ra bên ngoài."

Đây chính là điều Tiêu Sát muốn.

Nghe Dĩnh phi nói như vậy, Tiêu Sát xuống giường tự mặc long bào, sau đó lệnh Dĩnh phi lên giường ngủ.

Dĩnh phi chỉ đành gấp gọn chăn nệm, ngoan ngoãn nghe lời.

"Lát nữa trẫm còn phải thượng triều, nàng ngủ thêm một lát đi, qua Phượng Nghi Điện thỉnh an trễ cũng không sao, nếu hoàng hậu có hỏi thì cứ nói là trẫm cho phép."

"Vâng, thần thiếp biết rồi, vậy hoàng thượng thượng triều đi, không cần lo cho thần thiếp."

"Được, vậy trẫm đi đây."

"Hoàng thượng đi thong thả."

Dĩnh phi xấu hổ nhìn theo tấm lưng của Tiêu Sát, sau đó chui vào trong chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, tiếp tục ngủ.

Mãi đến giờ Mão hai khắc, Châu Nhi gõ cửa vào gọi nàng dậy, nói lát nữa phải qua Phượng Nghi Điện thỉnh an hoàng hậu, nàng mới lưu luyến rời xa nơi Tiêu Sát từng ngủ.

Khi Châu Nhi búi tóc cho nàng, không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, tối qua người và hoàng thượng có..."

"Có cái gì?"

"Thì là cái đó, tiểu thư biết Châu Nhi hỏi gì mà."

"Ngươi đoán đi!" Dĩnh phi tươi cười trêu ghẹo Châu Nhi.

"Sao nô tỳ đoán được? Có điều nô tỳ thấy lúc hoàng thượng đi tâm trạng rất tốt, còn dặn dò nô tỳ trễ một chút mới gọi người dậy, để người ngủ thêm lát nữa. Tiểu thư sáng sớm cũng như tắm mình trong gió xuân. Hì hì, nô tỳ đoán tối qua người và hoàng thượng chắc đã... Rồi đúng không?"

"Nha đầu thối, chỉ biết nghĩ mấy việc này, ngươi đoán thế nào thì là thế ấy. Dù sao thì tối qua ta đúng là ngủ rất ngon. Ha ha ha..."

Dĩnh phi không thoả mãn lòng hiếu kỳ của Châu Nhi.

Nếu đã hứa với Tiêu Sát, chuyện tối qua nàng ngủ dưới đất không tiết lộ với bất kỳ ai, vậy nàng sẽ giữ đúng lời hứa.

Tuy tối qua nàng và Tiêu Sát không thật sự chung giường nhưng với nàng mà nói đó đã là ký ức tốt đẹp, đáng để nàng trân trọng.

Hôm qua là đêm đầu tiên đặc biệt thuộc về nàng và Tiêu Sát, thế nên nàng ngủ dưới đất thì có sao?

Việc đó chẳng gây trở ngại gì cho tình cảm của nàng đối với hắn.

Hơn nữa nàng có cảm giác tuy Tiêu Sát đối xử với nàng còn lâu với hoàng hậu, nhưng so với phi tần khác, nàng nghĩ hành động quân tử tối qua chắc chắn sẽ giúp bản thân trở thành người đặc biệt nhất trong lòng hắn.

Với nàng thì đây có thể xem là thu hoạch lớn rồi.