Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 27: Có nên đánh cho hôn mê rồi ném đi hay không




Sở Nghiêu cau mày đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của đề nghị này của Tần Đồ.

Hắn không động, Tần Đồ cũng không động, không chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, thông tấn khí trong tay tùy ý ném lên ném xuống.

Một lúc lâu, Sở Nghiêu mới gật đầu.

Tần Đồ giương mắt nhìn Sở Nghiêu đi về phía anh, quân phục được cắt may tinh xảo bao quanh thân thể thon dài mà mạnh mẽ, trong con ngươi màu nâu nhạt ẩn giấu vẻ lạnh lùng như băng tuyết, cả người trông xa cách ngàn dặm.

"Nhập mật khẩu."

Sở Nghiêu lạnh giọng nhắc nhở Tần Đồ đang nhìn hắn xuất thần một câu.

Tần Đồ híp mắt, thu hồi ánh mắt quan sát, nhếch khóe môi, mở hộp tin nhắn riêng của thông tấn khí ra.

【 Vui lòng nhập mật khẩu.】

Một giọng nữ nhắc nhở của thông tấn khí vang lên.

Tần Đồ không nhanh không chậm vươn ngón tay, ấn sáu số 0 do Sở Nghiêu đưa cho.

【 Mật khẩu sai! 】

【Có tiền hành nhập mật khẩu lần 2 không?】

Tiếng cảnh cáo bíp bíp đột ngột vang lên, khiến hai người đang nhìn chằm chằm thông tấn khí đều hoảng sợ.

"Thiếu tá, đây là xảy ra chuyện gì?" Tần Đồ nhướng mí nhìn Sở Nghiêu, hứng thú hỏi.

Sở Nghiêu cau mày, muốn giải thích gì đó, ánh mắt giật giật, nhưng hồi lâu lại không nói gì.

"Tôi nhập lần hai nha." Tần Đồ cười nhắc nhở hắn.

"Không cần nhập." Sở Nghiêu đè tay Tần Đồ đang định cầm thông tấn khí, mím môi nói.

Tần Đồ im lặng hai giây, sau đó tùy ý thoải mái cười một tiếng, trả lại thông tấn khí cho chủ nhân ban đầu của nó, vừa đưa cho Sở Nghiêu vừa cười nói: "Không phải nói là sáu số 0 sao?"

Sở Nghiêu không để ý đến anh.

Tần Đồ tiếp tục mỉm cười nói: "Xem ra đã có một cuộc nổi loạn."

Sở Nghiêu: "......"

Sau khi tiếp nhận thông tấn khí, Sở Nghiêu khởi động lại một lần nữa, sau đó mở lại hộp tin nhắn riêng, nhập mật mã sáu số 0 kia lần nữa.

【Cảnh báo! Lần thứ hai xác minh thất bại, đã khởi động chương trình bảo vệ chống trộm, tự động khóa máy 72 giờ, vui lòng không tiến hành bất kỳ thao tác nào!】

Sở Nghiêu: "...?"

Tần Đồ: "Ồ."

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ. Sở Nghiêu cau mày nhìn chằm chằm thông tấn khí trong tay, vẻ mặt hoang mang hiếm thấy.

Mà Tần Đồ ung dung nhìn chằm chằm Sở Nghiêu đang yên lặng rầu rĩ.

"Thông tấn khí này của cậu...... Không phải họ Sở đi?" Tần Đồ cười híp mắt hỏi.

Sở Nghiêu liếc anh một cái: "Anh có ý gì."

"Trộm ở đâu?" Tần Đồ lại bổ sung thêm một câu.

"Con mẹ nó anh mới là trộm." Bản thân Sở Nghiêu vô cùng khó chịu, lúc này lại càng khó chịu hơn.

"Tôi cũng không phải trộm." Tần Đồ vô tội mở tay ra, "Của tôi là tự tôi làm."

Sở Nghiêu lười để ý tới anh, bắt đầu tháo thông tấn khí trong tay ra.

"Có cần tôi sửa giúp cậu không?" Tần Đồ khách khí hỏi.

"Không cần." Sở Nghiêu cũng không ngẩng đầu bỏ lại một câu.

"Tại sao?" Tần Đồ nghiêng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ: "Là bởi vì bên trong có thứ gì đó không thể nhìn sao?"

Sở Nghiêu: "... Nói nhảm thêm một câu nữa thử xem?"

Tần Đồ ngoan ngoãn chớp mắt mấy cái, không mở miệng nói nữa, cụp mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tay Sở Nghiêu đang yên lặng tháo nhanh thông tấn khí.

"Mật khẩu bị người ta đổi?" Lần này Tần Đồ hỏi nghiêm túc hơn, giọng nói vừa nhẹ vừa trầm.

Tay Sở Nghiêu tháo thông tấn khí dừng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, chắc là vậy."

"Khi nào?"

"Không rõ lắm."

Đề tài dừng lại ở chỗ này, trong hai người, một trầm mặc tháo máy, một người trầm mặc nhìn người tháo máy.

"Có thể xem chi tiết nhiệm vụ B không?" Vài phút sau, Tần Đồ lại hỏi.

"Trong thời gian ngắn chắc là không được." Sở Nghiêu nói.

"Vậy cậu còn đi không?" Tần Đồ lười biếng tựa lưng vào ghế, hai tay tùy ý đan vào nhau hỏi.

"Đi."

"Sao lại bướng bỉnh như vậy?" Tần Đồ khẽ thở dài một tiếng.

Sở Nghiêu lại lựa chọn trực tiếp không để ý, càng nói chuyện với người này, người này lại càng hăng hái, khó mà chấm dứt.

Lúc này, sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như ngày thường, chẳng qua nội tâm cũng không phải là tâm giống như nước (1).

(1) 心如止水: Tâm như chỉ thủy: một thành ngữ của người Trung Quốc, có nghĩa là tâm tĩnh lặng như nước tĩnh. Mô tả niềm tin và không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Cấp bậc chống trộm của thông tấn khí của hắn vô cùng cao, hơn nữa hắn chưa từng để thông tấn khí rời khỏi mình, cho nên người có thể bóp méo mật khẩu riêng của người khác một cách vô thức đã ít lại càng ít hơn.

Nói nghiêm túc một chút là chưa từng xảy ra.

Nhưng mật khẩu của hắn quả thật đã bị thay đổi, ngay trước mắt hắn.

Hiện tại chi tiết nhiệm vụ không nhìn thấy, quỷ mới biết Liên Bang giao cho hắn nhiệm vụ gì.

Sở Nghiêu cụp mắt xuống, im lặng đặt linh kiện thông tấn khí đã tháo ra lên bàn, vẻ mặt phiền muộn hiếm thấy.

Nhíu mày, động tác cụp mắt xuống, nhìn linh kiện khiến cho sườn mặt của hắn lộ ra dưới ánh mắt của Tần Đồ. Bao gồm đường quai hàm tinh xảo thanh tú, bao gồm sống mũi thẳng tắp, bao gồm đường viền cổ chỉnh tề và đẹp, bao gồm yết hầu nhô cao, bao gồm cúc cổ quân phục màu đen được cắt may khéo léo.

Tần Đồ hào phóng nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Sở Nghiêu."

Âm thanh Tần Đồ vang lên từ chiếc ghế cách đó không xa, Sở Nghiêu nhướng mí nhìn về phía hắn, trong đôi mắt màu nâu nhạt mang theo một tia kinh ngạc.

Vậy mà gọi hắn bằng tên thật, quen nghe người này một tiếng thiếu tá không đứng đắn, không đàng hoàng, giờ chợt nghe được tên mình từ trong miệng người này, tâm tình quả thật có chút kỳ lạ.

Có chút vi diệu.

"Sao vậy?" Sở Nghiêu hiếm khi nghiêm túc hỏi.

Dù sao bộ dáng Tần Đồ giống như là đang có chuyện gì nghiêm trọng.

"Là như thế này......." Tần Đồ nhướng mày, thản nhiên đứng dậy khỏi ghế, dựa vào cạnh cửa, khoanh tay lười nhác nhìn Sở Nghiêu, ngón tay thon dài được bao bọc trong đôi găng tay quân đội màu đen đặt ở khuỷu tay.

Khí chất phong lưu lịch lãm của Alpha là sẵn có.

"Tôi muốn nói, cậu đừng nhíu mày, người bình thường đều không chịu nổi."

"Tôi không phải người bình thường," Tần Đồ cong cong khóe môi, "Càng không chịu nổi."

Sở Nghiêu: "???"

Hai người trầm mặc giằng co một lát, nhìn ra được, hiện tại Sở Nghiêu thật sự rất phiền, hắn đối với Tần ngôn Tần ngữ của Tần Đồ chỉ im lặng ngắn ngủi vài giây liền khôi phục vẻ mặt ban đầu.

"Anh đi ra ngoài trước, đừng làm phiền tôi." Hắn liếc nhìn Tần Đồ tựa vào cửa.

"Tôi không nói, cậu cứ suy nghĩ, tôi không làm phiền cậu. Khi nào cậu hết phiền tôi mới mở miệng." Tần Đồ cười cười, có chút hiểu ý người nói.

"Đừng ép tôi ném anh ra ngoài." Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn anh.

"Vậy cậu ném đi." Tần Đồ thản nhiên nhìn lại hắn.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì." Sở Nghiêu vừa nói vừa có chút khó chịu cởi bỏ cúc áo quân phục đầu tiên trên cổ, để lộ ra một đoạn cổ trắng lạnh.

Thời tiết đúng là có chút nóng, Hải Kim mấy ngày trước đều trực tiếp mặc áo blouse trắng, bên trong không có gì.

Ánh mắt Tần Đồ như có như không đảo qua cúc áo Sở Nghiêu cởi ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía bệ cửa sổ.

"Tôi đang nghĩ, nếu tôi thật sự nghe lời cậu đi ra ngoài, đợi lát nữa có phải cậu sẽ trực tiếp từ nơi này đi xuống hay không." Tần Đồ chỉ chỉ bệ cửa sổ.

"Tại sao tôi phải xuống?" Sở Nghiêu nói.

Tần Đồ: "Cậu sẽ đi thực hiện nhiệm vụ."

Sở Nghiêu: "Chi tiết nhiệm vụ chúng ta cũng chưa xem, không phải sao."

Tần Đồ: "Chuyện này với chuyện cậu đi làm nhiệm vụ không mâu thuẫn."

"Cậu sẽ từ nơi này đi ra ngoài, sau đó trực tiếp đến tổng bộ Liên Bang, lấy được chi tiết nhiệm vụ, mật khẩu bị đổi cũng chỉ trì hoãn được một thời gian ngắn mà thôi, cũng sẽ không thay đổi bất kỳ quyết định nào của cậu." Tần Đồ nói tiếp, "Tôi nói đúng chứ, thiếu tá?"

Sở Nghiêu mím môi không trả lời, con ngươi màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Tần Đồ như có điều suy nghĩ.

"Tôi sẽ không cho cậu đi, nói được làm được." Tần Đồ cười thân thiện, nhưng lời nói lại không khách khí.

Sở Nghiêu gắt gao nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Một lúc sau.

"Đừng nháo." Sở Nghiêu thở dài một tiếng.

Âm thanh của hắn chậm rãi mà có từ tính, trong lòng Tần Đồ giống như có một con dao không lưỡi cứa qua tim, chỗ đi qua đều phát run.

"Lời này tôi thích nghe." Tần Đồ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Nhưng việc này không thể thương lượng."

"Anh đang lo lắng cho tôi?" Sở Nghiêu giương mắt hỏi.

"Không chỉ vậy đâu." Tần Đồ đáp không rõ ý tứ.

Đoạn đối thoại này kết thúc, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Sở Nghiêu bước chân đi về phía Tần Đồ ở cạnh cửa.

"Cậu muốn làm gì?" Đợi đến khi Sở Nghiêu đã đi tới trước mặt, hai người đã rất gần, Tần Đồ mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

"Đánh ngất anh, ném ra ngoài." Sở Nghiêu cũng thẳng thắn đáp.

Vừa dứt lời, Sở Nghiêu nhanh chóng vươn tay, ấn vai Tần Đồ.

Tần Đồ hơi nghiêng đầu, tránh tay Sở Nghiêu, đồng thời cũng đưa tay ra.

Cảnh cuối cùng là anh bắt được cổ tay Sở Nghiêu khoác lên vai mình, hơn nữa không có ý định buông ra.

"Buông tay." Sở Nghiêu giương mắt.

Tần Đồ nhướng mày, cười nói: "Sở Nghiêu, cậu có phải đã quên rồi hay không, tôi là sĩ quan của cậu."

"Phải hiểu chút quy củ." Tần Đồ vừa cười vừa nói.

"Muốn tôi dạy cậu không?" Anh hơi nghiêng đầu, môi gần như chạm vào lỗ tai Sở Nghiêu, anh chậm rãi nói từng câu từng chữ với tư thế vừa hỏng bét vừa mập mờ này.

Đột nhiên, tiếng cười của anh nghẹn lại ở trong cổ họng.

"Ah."

Sở Nghiêu có thể động thủ tận lực không động khẩu, trực tiếp cong đầu gối lên ấn mạnh vào bụng Tần Đồ, hắn không còn sức, lần này dùng sức rất tàn nhẫn, hơn nữa Tần Đồ không nghĩ tới hắn thật sự sẽ động thủ, đột nhiên động thủ như thế, mặc kệ bầu không khí giữa hai người bọn họ có thân mật bao nhiêu, anh thật sự bị Sở Nghiêu đẩy đến thả lỏng tay ra, bụng cũng mơ hồ đau, thân thể có chút không dùng được sức.

Thật cmn hung ác.

Tần Đồ li3m li3m hàm răng.

Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi đứng yên, giơ một tay lên ôm eo Tần Đồ, phòng ngừa anh bị nện đến yếu ớt ngã xuống, vẫn duy trì tư thế thân mật mập mờ này, lạnh lùng nói: "Không cần anh dạy, tôi có hiểu quy củ hay không anh không rõ?"

Tần Đồ trong cơn thống khổ mơ hồ nhìn gương mặt Sở Nghiêu, hiếm khi không nói ra lời.

Quả thật, Sở Nghiêu ở trước mặt anh lúc nào cũng hiểu quy củ.

Anh có thể tự mình đa tình mà lý giải là không thấy sao.

Sở Nghiêu thấy người này còn có tâm tư thất thần, cau mày rút tay ôm bên hông Tần Đồ ra, lui lại một bước, từ trên cao nhìn xuống Tần Đồ đang khom lưng.

"Bước tiếp theo là ném anh ra ngoài."

Tần Đồ nghe tiếng Sở Nghiêu không có tình cảm gì trên đỉnh đầu, cổ họng siết chặt.

Hắn ngẩng đầu, biểu tình dần dần thay đổi, từ con hổ đang cười thành một động vật có hơi thở nguy hiểm.

Giống báo.

"Có nên đánh cho ngất xỉu trước rồi ném ra hay không?" Sở Nghiêu chạm vào ánh mắt Tần Đồ như đang nhìn chằm chằm con mồi, hạ mắt lẩm bẩm.

"Mẹ kiếp." Tần Đồ cúi đầu mắng một câu.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết nên nói thế nào, thật xin lỗi, gần đây tăng ca đến hoài nghi nhân sinh, cơ bản không có thời gian cập nhập bài viết, gõ chữ một nữa thì mệt đến mức ngủ quên, hiệu suất thật sự thấp, cập nhập không được đảm bảo, sẽ không hố, tui sẽ tận lực cập nhập.