Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 26: Cùng nhau xem đi, thiếu tá




"Anh đang làm cái gì vậy?"

Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn Tần Đồ trước mặt, chìa tay ra khống chế đôi bàn tay đang nắm lấy cằm mình.

Dưới ngón tay là cổ tay thon dài gầy gò, cảm giác đầy sức mạnh.

Đôi mắt màu đen của Tần Đồ nặng nề, cảm xúc gì cũng không nhìn ra. Anh không định thu tay về, Sở Nghiêu dùng lực, cổ tay anh hơi đau.

"Cậu định đi đâu?" Tần Đồ hỏi.

Vẻ mặt Sở Nghiêu vẫn rất lạnh, hắn mím môi nói: "Có liên quan gì đến anh?"

Tần Đồ nheo mắt, không mở miệng, trong phút chốc, bầu không khí trong tinh hạm màu bạc trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm (1).

(1) 劍拔弩張: Tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.

Mùi thảo dược thoang thoảng tỏa ra, trong lòng Sở Nghiêu nhẹ nhàng nhảy dựng, hắn thế mà cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt từ mùi hương nhẹ đến mức ckhos có thể ngửi được.

Alpha không nhạy cảm với pheramone của Alpha, mà Alpha đứng đầu hiếm khi có thể cảm nhận được áp lực do cùng một Alpha mang đến, trừ khi là áp chế đẳng cấp. Mà giờ này khắc này...... Chẳng lẽ, cấp bậc tinh thần lực của Tần Đồ cao hơn hắn?

Hơn hẳn Alpha cấp S?

Hắn đang muốn mở miệng nói chút gì đó, lời nói quấn quanh trong miệng lại bị Hải Kim đột nhiên lên tiếng ép lại.

Sở Nghiêu rũ mắt xuống, đôi mắt nâu nhạt bị che đi.

"Khụ, cái kia...... Có chuyện gì từ từ nói."

Lời này của Hải Kim không hề trôi chảy, thậm chí có thể nói là thống khổ. Anh ta đang ở rất gần phi hạm của Sở Nghiêu, người bị áp bức nhiều nhất bởi pheromone của hai Alpha hàng đầu tỏa ra chắc chắn là Hải Kim hắn.

Hai người đều không để ý tới anh, bầu không khí vẫn rất khẩn trương.

Hải Kim trong lòng kêu khổ không ngừng, lúc anh gửi tin nhắn cho Tần Đồ rất nhanh, không cần suy nghĩ.

Gửi một câu "Nhanh lên, Liên Bang, Sở Nghiêu, tìm chết."

Hiện tại xem ra, trách anh quá độc đoán.

Những từ này có rất nhiều cách tổng hợp, không biết Tần Đồ hiểu được loại nào.

Không còn cách nào, cởi chuông thì cần người buộc chuông (2), Hải Kim kiên trì chống đỡ áp lực của pheramone khổng lồ, yên lặng từng bước một đi về phía tinh hạm màu bạc.

(2) 解鈴還須系鈴人: Tục ngữ: Dùng để mô ta ai gây ra rắc rối thì người đó phải giải quyết nó.

Sau đó giơ tay gõ cửa sổ.

Kỳ quái, Hải Kim nghiêng đầu, Tần Đồ vào bằng cách nào?

Không phải phi hạm đã hoàn toàn đóng cửa vào lúc này sao?

Xem ra Tần Đồ rất am hiểu về phương diện đột nhập trái phép.

"Bác sĩ Hải, có chuyện gì sao?" Sở Nghiêu buông tay đang cầm tay Tần Đồ ra, nghiêng đầu ấn nút xoay cửa sổ.

"Ừm..." Hải Kim khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, trực tiếp mở miệng nói: "Cho thêm một giờ nữa đi."

Sở Nghiêu: "...?"

Hải Kim: "Lần này là cho Tần Đồ."

Tần Đồ liếc anh một cái, Hải Kim ấn các đốt ngón tay để giảm một phần áp lực, tiếp tục nói: "Cho Tần Đồ một cơ hội, hai người nói chuyện đàng hoàng?"

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ nhướng mày, cũng nhìn Sở Nghiêu, lúc này lại trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn buông tay nắm cằm Sở Nghiêu xuống, không chút để ý mà cười cười: "Đúng vậy, thiếu tá, cho tôi một giờ, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

Sở Nghiêu đẩy đẩy anh, đẩy anh ra xa khỏi mặt mình.

Bên trong tinh hạm vốn không rộng rãi, vừa rồi hai người ở quá gần.

"Đứng lên, không có gì để nói." Sở Nghiêu nói.

"Vậy không được." Tần Đồ cười lắc đầu, "Cậu không nói chuyện với tôi, tôi sẽ không đứng dậy."

Nói xong còn áp xuống một chút, trên ghế dựa, gập đầu gối để giữa hai ch ân Sở Nghiêu. Sống mũi cao thẳng sắp chạm vào trán Sở Nghiêu, mái tóc xoăn màu vàng nhạt rủ xuống, vuốt v e khóe mắt Sở Nghiêu.

Vừa rồi bởi vì Hải Kim nói, vất vả lắm pheramone mới tản bớt một chút mùi vị, một lần nữa lại bao vây Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu lười cùng anh nói nhảm, cánh tay thon dài rắn chắc vòng qua eo Tần Đồ, siết chặt đai lưng quân trang kim loại trên lưng anh, kéo mạnh về phía sau, kéo anh ra khỏi trước người mình, cảm xúc ngứa do tóc nơi khóe mắt biến mất. Tay kia để sau gáy Tần Đồ, dùng chút sức đẩy anh về phía mình. Đôi mắt màu đen đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt. Bên trong tinh hạm chật hẹp, Sở Nghiêu có thể thấy rõ ý cười thâm ý trong mắt Tần Đồ.

"Cút ra ngoài."

Giọng Sở Nghiêu lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận khó hiểu.

Tần Đồ suy nghĩ một chút, cảm thấy nguồn cơn tức giận khó hiểu này của Sở Nghiêu có thể là do mình phóng pheramone.

Thiếu tá nổi giận.

Anh sờ sờ yết hầu, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào trên da, khiến anh tỉnh táo không ít.

"Thiếu tá." Giọng Tần Đồ lười biếng nhưng lại mang theo chút khàn khàn, "Bỏ tay ra."

Sở Nghiêu nhíu mày, qua hai giây mới nhận ra Tần Đồ đang nói tay hắn đang ấn sau gáy.

Ấn vào tuyến thể.

Đầu ngón tay hắn khẽ run, mặt không chút thay đổi thu tay về.

"Cút xuống đi", đây là lần thứ hai hắn nói.

Tần Đồ cười cười, thấy tốt liền thu. Anh không xoay người, tay tùy ý tìm được nút mở cửa trên bàn điều khiển phía sau, ấn xuống.

"Phù——"

Hải Kim thở ra một hơi thật dài, hai vị tổ tông này cuối cùng cũng lăn qua lăn lại xong, anh thiếu chút nữa một hơi cũng không lên được.

"Đi đâu nói chuyện?" Anh kéo khóe miệng về phía Sở Nghiêu, "Phòng làm việc của tôi thế nào?"

Sở Nghiêu còn chưa mở miệng, Tần Đồ đã lên tiếng —— "Hải Kim, có bệnh nhân tìm cậu."

"Không có mà??" Hải Kim chả hiểu ra sao, mở to hai mắt.

"Có." Tần Đồ nheo mắt lại, thấp giọng nói.

Hải Kim: "......"

Ồ, hiểu rồi. Anh một lần nữa bị ép cúi đầu trước thế lực tà ác.

"Vậy Sở Nghiêu, các người tùy tiện tìm một chỗ tâm sự vui vẻ, tôi....... Đi nói chuyện với bệnh nhân của tôi trước." Hải Kim sờ sờ gáy, cười nói với Sở Nghiêu.

"Ừ." Sở Nghiêu gật đầu.

Chờ bóng dáng Hải Kim vòng qua tinh hạm, biến mất khỏi tòa nhà phía sau, Sở Nghiêu mới giương mắt lạnh lùng nói: "Muốn nói gì?"

"Đứng nói sao?" Tần Đồ xòe tay.

"Anh có thể quỳ." Sở Nghiêu nói.

Tần Đồ: "......"

"Thiếu tá, đừng tức giận như vậy." Tần Đồ bất đắc dĩ cười cười, "Trước khi nói, tôi nhận lỗi với cậu, như vậy cậu có thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút."

Nói xong còn tự mình gật gật đầu.

Sở Nghiêu đang cúi đầu nhấn thông tấn khí, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Tần Đồ nói: "Không cần, sẽ không nhẹ nhàng."

Nhẹ nhàng với anh? Không có khả năng.

Nhẹ nhàng với ai cũng không thể.

"Đến phòng bệnh nói đi." Tần Đồ nói.

Còn phải đóng cửa lại nói, anh nghĩ thầm, nếu chưa đàm phán xong thì khóa Sở Nghiêu lại. Dù sao mục đích của anh là để Sở Nghiêu ở lại Dương Tử Tinh chữa bệnh, ở lại nửa tháng. Quá trình như thế nào không quan trọng, dù sao Sở Nghiêu cũng sẽ không nghe lời anh, mục đích đạt được là được.

Đương nhiên, có thể đàm phán thỏa đáng là tốt nhất, dù sao anh còn muốn được lợi từ Sở Nghiêu, thay vì khóa người xong rồi sau này vừa thấy mặt đã bị đánh.

Sở Nghiêu nhìn anh chằm chằm hai giây, cuối cùng vẫn trầm mặc gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của anh.

......

Trong phòng bệnh.

Sở Nghiêu chân trước vừa đi vào phòng bệnh, Tần Đồ theo sát phía sau, sau đó Sở Nghiêu nghe thấy tiếng khóa cửa cực nhẹ.

Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Tần Đồ vặn nút đóng cửa.

"Anh đang làm gì vậy?" Sở Nghiêu hỏi.

Tần Đồ không trả lời, tay tiếp tục đặt lên khóa cửa, sau đó xoay ngược hai vòng, cuối cùng còn lo lắng gõ gõ.

Tốt lắm, khóa trái thành công.

Sở Nghiêu: "?"

Yên lặng nửa ngày, hắn cùng Tần Đồ khóa kỹ cửa xoay người nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Sở Nghiêu có chút cạn lời nói: "Tôi không biết nhảy cửa sổ sao?"

Tần Đồ nghiêm túc nhìn hắn một cái: "Cậu nhắc nhở tôi, cửa sổ cũng phải khóa lại."

Sở Nghiêu: "???"

"Được rồi," Tần Đồ thấy sắc mặt Sở Nghiêu một giây trở nên lạnh lùng, cũng không chọc cười nữa, nghiêm túc nói: "Bây giờ bắt đầu nói chuyện đi."

Sở Nghiêu nhìn anh.

"Ngồi đi, thiếu tá." Tần Đồ hất cằm với hắn, chỉ về phía ghế trong phòng bệnh.

Sở Nghiêu không ngồi, tay đặt trên khẩu súng nhỏ đeo bên hông, nhíu mày, nói: "Thời gian của anh còn lại 49 phút 17 giây."

Tần Đồ: "......"

"Vậy được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề." Thấy Sở Nghiêu không ngồi, Tần Đồ cũng không phải là người giả vờ khách khí, anh bước một bước dài, trực tiếp đi thẳng tới cái ghế kia, ngồi xuống. Miễn cưỡng đặt tay lên tay nắm ghế, sau đó ngước mắt nhìn Sở Nghiêu, không nhanh không chậm nói ——

"Họ gửi lệnh triệu tập khẩn cấp cho câu hả?"

Sở Nghiêu từ trên cao nhìn xuống anh, đôi mắt nâu nhạt sâu thẳm, hắn trầm mặc vài giây không nói, cuối cùng gật đầu.

"Có thể cho tôi xem không." Tần Đồ lại nói.

"Dựa vào cái gì." Sở Nghiêu nheo mắt.

Đối với quân nhân Liên Bang, bất kỳ mệnh lệnh nào cũng tương đối riêng tư và hiếm khi được đưa cho người khác.

Tần Đồ cũng nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, hai người im lặng giằng co một lúc, cuối cùng là Tần Đồ bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi nói: "Vậy cậu đọc cho tôi nghe đi, nói cái gì."

Lúc này đến phiên Sở Nghiêu nhíu mày trầm mặc.

Hắn mở hộp thư đến của thông tấn khí, bên trong có một tin nhắn đỏ.

【 Mời Thiếu tá Sở Nghiêu chấp hành nhiệm vụ B, tình hình cụ thể của nhiệm vụ đã gửi tới hộp tin riêng của ngài, xin chú ý kiểm tra, thời gian có hạn, xin lập tức chấp hành. 】

Hắn còn chưa kịp xem nhiệm vụ B là cái gì.

Cho nên lúc này hắn chỉ có thể nói với Tần Đồ: "Chấp hành một nhiệm vụ, thời gian có hạn, anh nói ngắn gọn."

Tần Đồ tựa hồ đối với đáp án này có chút bất mãn, anh ngồi trên ghế, hơi nâng cằm, nhìn Sở Nghiêu, nói: "Thiếu tá, cho cậu hai lựa chọn, một là nói cho tôi biết tình hình cụ thể của nhiệm vụ này, hai là tôi tự mình xem xét, về phần xem xét như thế nào, không thể nói cho cậu."

Sở Nghiêu cũng cụp mắt nhìn anh, thần kỳ lại không hề tức giận.

Qua vài giây, hắn tháo thông tấn khí trên cổ tay xuống, ném nó cho Tần Đồ: "Hộp nhắn tin riêng, mật khẩu sáu số 0, xem xong trả tôi."

Tần Đồ nhướng mày, tiếp được thông tấn khí Sở Nghiêu ném tới, ở trong tay ném ném, sau đó nâng mắt cười nói: "Cùng nhau xem đi, thiếu tá."

_____________________________________

Sắp tết rồi, chúc mọi người đón tết vui vẻ!!!