*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhanh như vậy đã trở lại?"
Hải Kim ngồi trên ghế đá bên cạnh bàn đá, nhìn Sở Nghiêu mang theo hai bình nước lại đây, có chút kinh ngạc, "Cậu còn muốn uống thêm chai nữa hả?"
Chai vừa rồi không phải vẫn chưa uống hết sao?
"Không phải." Sở Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu, không giải thích nhiều, đưa một chai nước đá cho Hải Kim.
Hải Kim nhận chai nước đá, vặn nắp chai ngửa đầu uống một ngụm lớn, ngậm một ngụm nước mơ hồ không rõ nói: "Cảm ơn."
Xung quanh vườn hoa có đèn đường, tuy rằng lúc này mới hơn 4 giờ sáng, nhưng bởi vì cứ cách vài mét lại có đèn đường xung quanh nên cũng không tối lắm, ngược lại có vẻ sáng.
Hải Kim uống nước xong, giải khát, tâm tình rất tốt, ngồi trên ghế đá tán gẫu với Sở Nghiêu.
"Sở Nghiêu, cậu và Tần Đồ quen nhau thế nào?"
Hải quay đầu nhìn Sở Nghiêu hỏi, thừa dịp Tần Đồ không có ở đây tìm hiểu thêm.
Sở Nghiêu mặt mặt không biểu tình, sao lại nhắc tới người kia rồi.
"Hắn là sĩ quan đội đặc biệt."
"À à, ra vậy......" Hải Kim gật gật đầu, ngay sau đó sửng sốt một chút, "Hắn vào trường quân đội làm sĩ quan?"
Rãnh lắm sao? Rõ ràng mỗi ngày đều bận như vậy.
Giọng Sở Nghiêu không lớn, thong thả nói: "Không biết, tôi không thân với anh ta."
Hải Kim: "......" Tần Đồ thật thảm.
"Tôi biết trường quân đội liên bang của cậu, đều là nhân tài." Hải Kim sờ sờ đầu, bắt đầu trò chuyện.
Sở Nghiêu trầm mặc, có chút không biết nói tiếp như thế nào.
Hải Kim tin tưởng chỉ cần thay đổi đề tài nhanh thì anh sẽ không xấu hổ nữa.
Anh nắm tay thành quyền đặt trên môi nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng, nói: "Sở Nghiêu cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"......" Sở Nghiêu trầm mặc nhìn anh một cái, nói: "Mười chín."
"Thật tuổi trẻ, nhìn như tôi già rồi, 27 rồi." Hải Kim cảm thán nói.
"Tần Đồ lớn hơn cậu một chút," Hải Kim vươn tay khoa tay múa chân ha, "Lớn hơn 5 tuổi."
"......" Sở Nghiêu chẳng hiểu ra sao, sao lại kéo người nọ lên.
Hải Kim ý thức được Tần Đồ thường xuyên được nhắc đến, vì thế cười ha ha nói: "Bạn gái trước của tôi cũng bằng tuổi cậu, 19 tuổi, là Omega."
Sở Nghiêu: "......" Lời này hắn nên tiếp thế nào, không lẽ chúc bạn gái tiếp theo của anh cũng là 19 tuổi?
"Tôi từng hẹn hò tổng cộng 4 Omega," Hải Kim cúi đầu đếm đếm ngón tay, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Còn có một Alpha."
Sở Nghiêu: "?"
Phát biểu cái quái gì vậy?
Hải Kim cười đến vân đạm phong khinh(1), qua lại với 4 Omega là thật, còn bạn trai cũ Alpha là giả, anh sao có thể thích Alpha, tìm đối tượng phải tìm Omega mềm mại một tay có thể ôm lấy.
(1) 云淡风轻: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Nhưng lúc này anh bắt đầu mở miệng nói lung tung: "Bạn trai cũ Alpha của tôi, gia đình tốt, khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, công việc tốt, chỗ nào cũng tuyệt, tôi rất thích, bây giờ vẫn thường xuyên hoài niệm."
Sở Nghiêu: "......?"
Hải Kim một người ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh thẳng A nói những lời hạ lưu này, trong lòng lăn lộn, nhưng nét mặt kiên định như lão cẩu (2), một bộ đắm chìm trong tình yêu cấm kỵ của quá khứ mà không có cách nào tự kiềm chế được.
(2)稳如老狗: mô tả một người vững vàng, từng trải và an toàn
Sở Nghiêu nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
"Làm sao vậy, Sở Nghiêu?" Hải Kim cười, nhìn về phía Sở Nghiêu, "Cậu rất để ý sao? Về Alpha và Alpha yêu nhau?"
Phù ——
Trong lòng anh thở một hơi, cuối cùng cũng nói tới điểm mấu chốt.
Hải Kim ngừng thao thao bất tuyệt "Tình sử bí mật của tôi và bạn trai cũ Alpha", nhìn Sở Nghiêu không chớp mắt, chờ hắn trả lời.
Sở Nghiêu không có biểu tình gì, con ngươi màu nâu nhạt nhạt nhìn chằm chằm Hải Kim, trầm mà chậm chạp nói: "Lựa chọn người yêu như thế nào là chuyện của mình, bất luận giới tính, không liên quan đến người khác."
Tuyệt vời! Tam quan đứa trẻ này quá chính trực, Hải Kim trong lòng mừng như điên, Tần Đồ có hy vọng.
"Vậy Sở Nghiêu lựa chọn của cậu là......"
"Tôi thích Omega." Sở Nghiêu không cần nghĩ ngợi.
Hải Kim: "......" Thực xin lỗi, Tần Đồ, tôi thu hồi câu nói vừa rồi, không được không được, người anh em chặng đường dài lại gian nan rồi.
"Làm sao vậy?" Sở Nghiêu nhìn vẻ mặt tan nát cõi lòng Hải Kim có chút nghi hoặc.
"Không có gì không có gì," Hải Kim vội vàng vẫy tay tạm biệt, cười nói: "Thích Omega là chuyện tốt, chuyện tốt...... Ha."
"......"
"Vậy Sở Nghiêu...... Cậu cảm thấy Tần Đồ như thế nào?"
Sở Nghiêu: "......" Như thế nào lại vòng lên trên người người kia??
"Chẳng ra gì."
Hải Kim: "......" Cứu mạng, tôi sắp không tiếp được nữa rồi.
"Kỳ thật Tần Đồ làm một Alpha——"
Giọng Hải Kim đột nhiên im bặt, chớp chớp mắt nhìn Sở Nghiêu đối diện đang nhìn anh chằm chằm, khóe miệng co rút, ho khan hai tiếng, vòng lời nói trở về ——
"Tần Đồ làm một Omega mà nhóm Alpha đều rất thích, cho tới nay đều rất được hoan nghênh, người theo đuổi hắn nối liền không dứt."
Không sai, hoa đào của Tần Đồ tốt đến mức anh ghen tị.
Trong lòng Hải Kim, Tần Đồ chính là sát thủ Omega.
"Chuyện đó đâu liên quan đến tôi?" Sở Nghiêu nghiêng đầu, nói rất nghiêm túc, "Tôi lại không thích anh ta."
Hải Kim: "......"
Hải Kim có chút xấu hổ, cúi đầu suy tư kế tiếp nên nói cái gì, vừa nhấc mắt, hai tròng mắt bỗng dưng mở to.
"Tần...... Tần Đồ?"
"?" Sở Nghiêu nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía người đứng ở phía sau.
Lúc này nắng sớm mờ mờ, có vài tia nắng yếu ớt chiếu vào trong hoa viên, Tần Đồ trầm mặc đứng ở trong hoa cỏ, trên mặt không có biểu tình gì, thân hình cao lớn, ánh mặt trời chiếu rọi lên người anh, lên mái tóc xoăn màu vàng nhạt của anh, thoạt nhìn phảng phất có chút giống như thiên thần.
Hải Kim: "......" Nghe thấy không? Nhưng cách xa như vậy, giọng Sở Nghiêu cũng không lớn, có lẽ, đại khái, hẳn là...... Không nghe thấy đi?
Nhưng Tần Đồ thính lực con mẹ nó cực kỳ tốt, khẳng định nghe thấy!
Hải Kim có chút không dám nhìn biểu tình của Tần Đồ, đây là lần đầu tiên anh thấy Tần Đồ để ý đến một người như vậy, kết quả...... Vừa đến đã nghe thấy những lời làm tan nát cõi lòng như vậy.
"Sao anh lại tới đây?" Sở Nghiêu hỏi.
Tần Đồ cúi đầu nhìn mũi chân vài giây, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười không chút để ý, nói: "Lại đây xem hai người uống nước."
Sở Nghiêu: "......"
Hải Kim: "?"
"Cậu từ Ám Tinh trở về sớm như vậy?" Hải Kim hơi há mồm, nhìn Tần Đồ hỏi.
"Ám Tinh?" Sở Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm Tần Đồ nói: "Anh chấp hành nhiệm vụ đi Ám Tinh?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Hải Kim tiếp lời, bối rối không hiểu ra sao, "Đi Ám Tinh thì làm sao vậy?"
Sở Nghiêu không đáp, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm Tần Đồ.
Tần Đồ rũ mắt nhìn Sở Nghiêu, cũng không nói gì.
Hải Kim đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, anh muộn màng nhận ra muốn mở miệng dò hỏi Sở Nghiêu lại một lần nữa, lại chạm được ánh mắt của Tần Đồ, hậm hực ngậm miệng.
"Thiếu tá, hôm nay cậu phải làm kiểm tra đúng không?" Tần Đồ nâng cổ tay tùy ý nhìn lướt qua, nói với Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu vẫn không lên tiếng, nhìn anh chằm chằm.
Tần Đồ có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Hải Kim vẫn còn mất hồn ở sau lưng Sở Nghiêu.
Hải Kim lập tức tiếp thu, đứng lên, vỗ vỗ vai Sở Nghiêu, "Đi thôi? Nên kiểm tra rồi."
Sở Nghiêu trầm mặc vài giây, đứng lên không nhìn Tần Đồ nữa, bước chân ra khỏi hoa viên.
Hải Kim theo sát phía sau, đi được hai bước anh quay đầu nhìn Tần Đồ.
Không đuổi theo......
Rốt cuộc làm sao vậy? Mình nói sai cái gì? Hải Kim than thở trong lòng, nhưng anh lại không dám hỏi, hai bên cũng không dám......
Anh đi theo Sở Nghiêu về tới phòng bệnh, sau khi lấy thiết bị lắp đặt lên trên đầu Sở Nghiêu, dặn dò hắn vài câu, đơn giản là "Đừng tháo xuống", "Cần làm chuyện gì nhớ gọi tôi, tôi đưa ID thông tấn khí cho cậu".
Lời nói còn chưa nói xong, Sở Nghiêu cắt ngang lời anh, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, bác sĩ Hải anh có việc thì đi trước đi."
Hải Kim sửng sốt, Sở Nghiêu làm sao nhìn ra được mình có việc?
Anh đúng thật là có chuyện, hiện tại anh khẩn cấp muốn tìm Tần Đồ hỏi rõ ràng chuyện vừa xảy ra.
"ậy tôi đi ra ngoài trước, có việc nhớ tìm tôi." Hải Kim nhẹ nhàng gõ vào màn hình thông tấn khí, phát ra hai tiếng cạch cạch.
"Ừm." Sở Nghiêu nhắm hai mắt gật đầu, nhãn cầu không thoải mái lắm, hắn không mở mắt.
Hải Kim thấy hắn gật đầu, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu, tới chỗ hoa viên vừa rồi.
Tần Đồ đã không còn ở đây nữa, chỉ còn lại ba chai nước đặt trên bàn đá.
Hải Kim thở dài, ngồi xuống ghế đá, mở nguồn thông tấn khí.
Cái thông tấn khí này anh vừa mới đổi, cái trước bởi vì anh khiêu chiến Tần Đồ thất bại mà vinh quang hy sinh.
Anh giữ lại chip bộ nhớ của thông tấn khí trước đó, lắp vào thông tấn khí mới, vì vậy khi sử dụng không có cảm giác lạ.
Ngón tay anh lướt lướt, tìm được ID của Tần Đồ, 4781, bốn con số?
Hải Kim có chút khó hiểu, Tần Đồ đột nhiên trở nên đứng đắn lại có chút đoán không ra, trước kia ID của hắn đều gọi cái gì mà "Cường giả thiên phú", "Ba của Hải Kim", "Ba của Mục Thanh", "Ta là William · Dalt" các loại biệt danh không biết xấu hổ.
Hiện tại đột nhiên thay đổi, anh đúng thật là thiếu chút nữa không tìm được, nếu không phải ID thông tấn khí của Tần Đồ là con số quá chói mắt, có khả năng sẽ lướt qua.
Sáu số 1, làm người khắc sâu ký ức, đúng là một tài khoản đẹp.
Hải Kim vẫn cảm thán một phen, chọt vào ID của Tần Đồ, gửi tin nhắn qua——
— Hải Kim: Hai người vừa rồi làm sao vậy?
Đứng đợi một lúc lâu, Hải Kim vẫn nhìn chằm chằm thông tấn khí, Tần Đồ cũng không có gửi tin nhắn tới.
Anh động động ngón tay, lại gửi một tin nhắn qua——
— Hải Kim: Cậu đang ở đâu?
—4781: Không có gì.
—4781: Có chút việc.
—4781: Lát nữa trở về.
—4781: Nói cho Sở Nghiêu, đừng nhớ tôi.
Hải Kim nhìn thông tấn khí nhảy ra tin nhắn liên tục, cuối cùng nhảy ra tin nhắn "Nói cho Sở Nghiêu, đừng nhớ tôi", một lần nữa đổi mới nhận thức không biết xấu hổ của anh đối với Tần Đồ.
Cho dù anh không nói, Sở Nghiêu cũng sẽ không nhớ cậu.
Lấy tự tin ở đâu ra vậy?
— Hải Kim: Thật sự không sao chứ? Tôi thấy hai người có gì đó không ổn.
—4781: Không có việc gì, cậu ấy cáu kỉnh, tôi dỗ dành là được rồi.
— Hải Kim:...... Cần chút liêm sỉ?
—4781: Muốn vứt một cái thông tấn khí nữa?
— Hải Kim: Thực xin lỗi, tôi rút lại, là không có liêm sỉ.
— Hải Kim: Bố ơi.jpg
—4781: Đừng quỳ ở đây, đi hiếu thuận với Sở Nghiêu đi.
— Hải Kim:?
Ồ, hiểu rồi, một ông bố khác......
Phi, Tần Đồ, ngươi nghĩ hay lắm, nguyền rủa ngươi theo đuổi không được!
Tần Đồ không trả lời nữa, Hải Kim đóng khung chat, vừa rồi sau khi nói chuyện với Tần Đồ, trong lòng anh thoải mái hơn không ít, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy vấn đề nằm trên câu mình hỏi.
—— "Cậu từ Ám Tinh trở về sớm như vậy?"
Nơi nào có vấn đề? Hải Kim vẫn chưa hiểu.
Chẳng lẽ "Ám Tinh" xảy ra vấn đề, đây chẳng qua chỉ là một tinh cầu bình thường thôi mà.
Hải Kim đứng yên, điều chỉnh thông tấn khí, tìm chức năng tìm kiếm tinh tế, mở hộp tìm kiếm, nhập vào trong đó hai chữ ——
Ám Tinh
Sau đó click vào "Tìm ngay".
Thông tấn khí hiện ra một màn hình thực tế ảo lớn, Hải Kim cẩn thận đọc giới thiệu về "Ám Tinh".
Từng cái một.
Không có gì sai, thông tin rất bình thường.
Hải Kim đang muốn tắt màn hình thực tế ảo, bất ngờ liếc thấy một bức tranh nhỏ và dòng chữ ở góc dưới bên phải màn hình thực tế ảo, bỗng chốc mở to hai mắt.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ: Thấy không thiếu tá, sáu số 1 (ám chỉ điên cuồng).
Sở Nghiêu: (Lấy thông tấn khí ra) Thật trùng hợp, tôi cũng là 1.