Cùng Trời Với Thú

Chương 94: Cái mũi bị hôn, A Chiếu xù lông




Editor: ChieuNinh

Lập tức chưởng quầy cửa hàng đã được mời đi tới.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại một giây chuyển đổi, từ ngốc bạch ngọt biến thành thiên tài luyện đan sư căng ngạo hờ hững, thản nhiên nhìn chưởng quầy đó, cả người đều đặc biệt giả bộ.

Chưởng quầy là một người làm ăn, khuôn mặt tươi cười nghênh đón người, cũng không thèm để ý thái độ của hắn.

Luyện đan sư là tồn tại vô cùng được nhóm người tu luyện truy đuổi nâng niu. Bởi vì người tu luyện mặc kệ là bị thương hay là thăng cấp đều cần dùng đến linh đan, thậm chí linh đan là một loại phương thức người tu luyện đi đường tắt, vô hình trung đề cao địa vị luyện đan sư. Nhưng cũng không phải là người người đều có thể trở thành luyện đan sư, cái này phải chú ý nhận thức và đan duyên. Cho dù trở thành luyện đan sư, cũng phải phân biệt cấp bậc luyện đan sư, càng chú ý phẩm chất linh đan được luyện chế ra.

Cực phẩm linh đan không chỉ có là luyện đan sư theo đuổi, cũng là nhóm người tu luyện theo đuổi, chỉ có cực phẩm linh đan mới có thể khóa lại dược tính và linh khí, trừ bỏ tạp chất giữ lại tinh hoa, gần như không có bao nhiêu tạp chất, sẽ cực nhỏ lưu lại mầm bệnh ở trong cơ thể người tu luyện.

Rất ít luyện đan sư có thể luyện chế ra cực phẩm linh đan, cho dù chỉ là linh đan cấp thấp, nhưng chỉ cần là phẩm chất ở cực phẩm, đều không thể khinh thường.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bày thực lực ra, làm cho chưởng quầy xem trọng, phàm là luyện đan sư có thể luyện ra cực phẩm linh đan đều là thiên tài, tính khí cũng có chút cổ quái và căng ngạo (kiêu căng kiêu ngạo), chưởng quầy hiểu rõ ràng cái lý lẽ này, cho nên tự nhiên không thèm để ý thái độ của hắn.

Đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu giống như hộ vệ mà đứng ở nơi đó, tùy Mặc Sĩ Thiên Kỳ thương lượng với chưởng quầy đó.

Thái độ của hai người, đặt ở trong mắt người ngoài, thì giống như là người tu luyện tùy tùng của luyện đan sư, cũng không có khiến cho người khác nghi hoặc.

Có lẽ là nể mặt phần Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể luyện chế cực phẩm linh đan, giá cả chưởng quầy này thu mua linh đan vô cùng ưu đãi, thậm chí ở trên giá cả còn nhiều thêm hai thành (20%) vốn có, nhưng có một điều kiện tiên quyết. Nếu hắn muốn bán linh đan ở đại lục Hắc Xuyên, phải bán cho hắn ta, không cho phép đi bán ở cửa hàng khác.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ trầm ngâm một lát, lấy dư quang khóe mắt ngắm Sở Chước và Bích Tầm Châu, thấy bọn họ không phản ứng, nên đáp ứng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cân nhắc qua, quyết định chỉ bán hai loại linh đan, một loại là Thanh Nguyên đan cấp năm, thích hợp dùng để chữa trị ngoại thương; một loại là Hồi Linh đan cấp sáu, dùng để bổ sung linh lực. Tuy rằng hai loại linh đan này chỉ tính là linh đan trung giai, nhưng khó chống lại chúng nó là cực phẩm linh đan, nên giá cả cũng không chỉ cao hơn thượng phẩm linh đan gấp mười lần.

Vốn còn muốn tính toán bán cực phẩm linh đan cấp thấp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ phát hiện cho dù là cực phẩm, giá cả vẫn rất là thấp, kém quá lớn so với cùng linh đan mà trung giai, nên quyết định không bán.

Bốn bình linh đan, Thanh Nguyên đan và Hồi Linh đan mỗi loại hai bình, mỗi bình mười viên cực phẩm linh đan, tổng cộng năm mươi vạn khối linh thạch.

Đi ra cửa hàng đó, thẳng đến khi rời khỏi một khoảng cách, rốt cục Mặc Sĩ Thiên Kỳ không được căng vẻ mặt lãnh khốc vô tình, vô cùng cao hứng nói: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, A Chiếu lão đại, Huyền Uyên, hiện tại ta có tiền rồi, mọi người nghĩ muốn cái gì, cứ việc nói." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nhìn hắn đắc ý không thôi, dáng vẻ mọi người cứ việc "Mua mua mua", đám người Sở Chước nhìn nhìn lẫn nhau, lập tức không khách khí chút nào.

"Vậy đi làm mấy bộ quần áo theo yêu cầu!" Sở Chước nói.

"Thuận tiện mua chiếc xe trượt tuyết." Bích Tầm Châu nói: "Còn có cần nguyên liệu nấu ăn và gia vị, sắp không đủ dùng."

【Còn có chân gà nướng, nghe nói trong thành Hắc Xuyên có một cửa tiệm chuyên môn bán thịt nướng, ta ngửi được hương vị, nhất định có chân gà nướng.】A Chiếu nói.

【... Đệ muốn linh đan.】Huyền Uyên cũng mở miệng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ âm thầm tính toán linh thạch cần dùng, lập tức phát hiện... Năm mươi vạn linh thạch, ấn theo cách bọn họ xài, thì muốn tiêu hết lập tức.

Thì ra linh thạch không nên dùng như vậy QAQ.

Ai nói luyện đan sư cực kỳ có tiền? Rõ ràng hắn vẫn luôn nghèo mạt.

Tiếp theo, bọn họ đi một cửa tiệm nhà may y phục làm theo yêu cầu trong thành.

Nhưng mà Bích Tầm Châu trái nhìn nhìn, phải xem xem, trên mặt không khỏi lộ ra bộ dạng ghét bỏ.

Đương nhiên, mặc dù khi Bích Tầm Châu ghét bỏ, như cũ vẫn là dáng vẻ cao lãnh, rất khó nhìn ra được ở trên mặt hắn. Lúc này đây bà chủ cửa tiệm may tiếp đón bọn họ nhìn không ra, vẫn là khuôn mặt tươi cười trong suốt như cũ. Nhưng thật ra Sở Chước vô cùng quen thuộc hắn, làm sao không nhìn ra Bích Tầm Châu đây là chướng mắt y phục cửa tiệm may làm.

Quả thật không xinh đẹp gì cả, y phục này thoạt nhìn có chút cồng kềnh.

"Có phải mấy vị cũng cần y phục làm theo yêu cầu? Có muốn định làm cái kiểu dáng gì không?" Bà chủ nhiệt tình nói: "Nơi này có vài dạng kiểu dáng, các ngươi có thể chọn một loại."

Sở Chước cười hỏi: "Không biết làm theo yêu cầu mà nói, thời gian phải bao lâu, cần bao nhiêu linh thạch? Nếu như trực tiếp mua có sẵn, lại cần bao nhiêu linh thạch?"

"Làm theo yêu cầu mà nói, cần ba ngày thời gian, mỗi một bộ một ngàn khối linh thạch, nếu như mua có sẵn, một bộ một ngàn một trăm khối linh thạch."

Sở Chước hơi hơi gật đầu, tiếp nhận phong cách bản vẽ do bà chủ đưa tới, sau đó đưa cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

"Sở tỷ, cô chọn lựa là tốt rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tùy ý nói, trừ bỏ linh thảo linh đan, hắn đối với thứ khác đều không hề để ý, thật sự tùy ý.

Đồng dạng, Sở Chước cũng là một người không chú ý, hai đời tới nay, nếu không phải A Chiếu và Bích Tầm Châu giữ được nghiêm, chỉ sợ nàng sẽ trải qua cuộc sống tùy tiện giống như thô hán tử (đàn ông thô kệch). Chỉ biết một mặt tu luyện thăng cấp, cứ thế mà tùy tiện, nào có là bộ dáng xinh đẹp động lòng người như hiện tại? Cho nên tuy rằng nàng biết Bích Tầm Châu ghét bỏ những y phục đó làm được không tốt, lại không có cảm giác gì.

Ngay tại khi Sở Chước quyết định tùy ý chọn vài món, Bích Tầm Châu mở miệng nói: "Không biết những da lông và vải dệt này bán thế nào?"

Bà chủ vẫn còn phong vận liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu một cái, thấy hắn xinh đẹp như hoa, một thân lụa mỏng tuyết y nhìn chính là hàng cao đẳng, chẳng trách không vừa mắt y phục trong tiệm, cười hỏi: "Khách nhân là muốn mua vải dệt trở về tự mình làm y phục?"

Bích Tầm Châu thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái.

Bà chủ da mặt cương nhẹ, cảm giác được áp lực người tu luyện cao cấp, nhất thời không dám hỏi nhiều, bận bịu giới thiệu một lần giá cả vải dệt. Lại nhìn bộ dạng hắn cẩn thận chọn lựa vải dệt và da lông, lại nhìn một nam một nữ bên cạnh đó thế nhưng không ý kiến, ngoan ngoãn đứng ở đằng kia tùy hắn chọn, trong lòng càng phát ra cổ quái, thẳng đến sau khi bọn họ trả tiền, rốt cục mới hiểu rõ.

Thì ra đó là một cô nương nữ phẫn nam trang, quả nhiên tâm linh khéo tay, loại công việc tinh tế như làm y phục này cũng không có vấn đề gì.

Mua xong vải dệt, bọn họ lại đi dạo một vòng trong chợ, mua một đống đồ lung tung rối loạn.

Trong đó có các loại nguyên liệu nấu ăn và gia vị —— những thứ này đều là do đầu bếp Bích Tầm Châu tự mình chọn lựa, đương nhiên cũng không thể thiếu chân gà nướng A Chiếu muốn; còn có một vài thứ đồ chơi nhỏ không sợ ma phong, có thể sử dụng ở bên ngoài—— cái này đều là Sở Chước chọn; còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hắn đi chọn đương nhiên là linh thảo, cuối cùng là Huyền Uyên, nó cũng chọn bình linh thủy Ngũ Hành Hoạt.

Chỉ có A Chiếu cái gì cũng chưa chọn, bởi vì nó chướng mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nâng cao ở trong lòng, thứ có thể làm cho lão đại A Chiếu coi vừa mắt, nhất định là vật báu vô giá, đến lúc đó hắn giao trả được linh thạch sao? Hy vọng lão đại A Chiếu tiếp tục chướng mắt như vậy, cái gì cũng không mua mới tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Cũng mua một chiếc xe trượt tuyết, là năm người ngồi, không gian cũng không lớn, nhưng mà phải tốn năm ngàn linh thạch một chiếc.

"Thực bịp bợm!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói lảm nhảm: "Thứ đồ chơi này bản thân chúng ta cũng có thể làm."

Trái lại Sở Chước lại nhìn thông suốt: "Tự chúng ta làm mà nói, thì không còn kịp rồi, hơn nữa cũng theo không kịp trên mặt kỹ thuật." Nghĩ đến khi ở Thiên Thượng Hải, cái thuyền nhỏ bọn họ làm, Sở Chước liền biết công việc thủ công thì nàng và Bích Tầm Châu không làm ra dáng hình.

Đương nhiên, sở dĩ nàng nhìn thoáng như vậy nguyên nhân là, tốn là linh thạch của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, không đau lòng.

Mua xong mọi thứ, đoàn người liền trở về tòa nhà thuê.

Sau khi trở lại tòa nhà, Bích Tầm Châu ôm vải dệt và da lông chuẩn bị đi làm y phục, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại vội vàng luyện đan, Sở Chước nhân cơ hội bảo dưỡng Toái Tinh kiếm của nàng. Lưu lạc ở đại lục Hắc Xuyên một tháng, khi sử dụng Toái Tinh kiếm chiến đấu, nó cũng đã bị ma phong ăn mòn, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng Sở Chước vẫn vô cùng chú ý.

Chỉ có hai đứa A Chiếu và Huyền Uyên là không có chuyện gì.

Vì thế A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước, nhìn nàng bảo dưỡng Toái Tinh kiếm.

Huyền Uyên lại cắn một viên linh đan, nghĩ nghĩ, chạy đi tìm Bích Tầm Châu đang làm y phục.

Khi Huyền Uyên đi qua, phát hiện Bích Tầm Châu đã cắt xong vải dệt, đang thành thạo may vá, an tĩnh ngồi ở chỗ kia, cả người như là bịt kín một tầng ánh sáng trong veo, nhàn tĩnh lại tao nhã, vô cùng tốt đẹp.

Mắt đậu đen nhìn một lát, tuy rằng Huyền Uyên tuổi còn nhỏ, trong lúc nhất thời nói không nên lời cảm giác trong lòng, lại cảm thấy Tầm Châu ca hiện tại đẹp ngấy cực kỳ, giống như chủ nhân lén nói thầm vậy, là một nam nhân tốt hiền lành (đức hạnh).

Về sau nó cũng muốn giống như Tầm Châu ca, chủ nhân sẽ càng thích nó đát.

Bé rùa vui vẻ quyết định xong, thì bò đi vào, mở miệng nói:【Tầm Châu ca, đệ cũng muốn y phục.】

Bích Tầm Châu: "......"

Bích Tầm Châu quay đầu nhìn về phía bé rùa bò vào, nhìn một lát, đột nhiên phát hiện màu sắc trên mai rùa của nó sâu một chút, làm nổi bật lên màu sắc của Linh Văn càng thêm phát sáng. Xem ra gần đây không uổng phí cắn linh đan.

"Ngươi tuổi còn nhỏ, chờ ngươi biến hóa rồi, là ngươi có thể mặc quần áo." Bích Tầm Châu nói.

Huyền Uyên nga một tiếng.

Bích Tầm Châu tưởng nó nghe hiểu rõ, vì thế cũng không để ý nó, tiếp tục làm việc.

Một lát sau, lại nghe được giọng nói non nớt của bé rùa:【Tầm Châu ca, dùng tấm da vật liệu này làm cho đệ bộ y phục đi.】

Bích Tầm Châu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bé rùa nằm úp sấp trên một khối da lông lông xù, nhất thời im lặng.

Mà con rùa nhỏ đó không biết không thấy như cũ, cọ đến cọ đi ở trên khối da lông kia, vô cùng cao hứng hỏi:【Tầm Châu ca, khối da nguyên liệu này có phải rất mềm hay không? Lông xù nè, nếu đệ mặc y phục lông xù, chủ nhân sẽ thích đệ sao?】

Bích Tầm Châu: "......"

【Tầm Châu ca, làm cho đệ đi.】

***

Buổi tối thời điểm ăn cơm, một đám người ngồi ở trước bàn cơm, bộ dạng bé rùa thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhích tới nhích lui, không nho nhã giống bình thường. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Huyền Uyên làm sao vậy?" Sở Chước gắp một cái đùi gà cho A Chiếu, lại gắp hai lát thịt nướng cho bé rùa.

Bé rùa vô cùng cao hứng nói:【Tầm Châu ca làm y phục cho đệ.】

A Chiếu vùi đầu ăn chân gà, không coi là quan trọng, Bích Tầm Châu nghe mặt không chút thay đổi chuyển đạt lời bé rùa nói cho Sở Chước.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ phụt một tiếng thiếu chút nữa phun ra, kinh ngạc hỏi: "Làm y phục cho Huyền Uyên? Nó mặc thế nào?"

Nhìn con rùa nhỏ đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có biện pháp tưởng tượng bộ dạng bé rùa mặc quần áo. Nếu như hiện tại nó đã biến hóa, mặc quần áo cũng không có gì, nhưng mà hiện tại chính là một con rùa.

【Lông xù đát, vô cùng ấm, về sau chủ nhân có thể ôm đệ sưởi ấm.】Bé rùa càng cao hứng nói, cặp mắt đậu đen đều sáng lấp lánh.

A Chiếu đang ăn chân gà nháy mắt thì ngẩng đầu, nhìn về phía con rùa nhỏ đó, sau đó lại nhìn về phía Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu bị lão đại nhìn xem mà áp lực như núi, đành phải nói: "Nghe nói đại lục Hắc Xuyên có chín phần địa phương đều là bị băng tầng bao trùm, khí hậu rét căm căm. Huyền Uyên là yêu thú thuộc tính thủy, chịu không nổi thời tiết thế giới này, nên làm bộ y phục giữ ấm cho nó."

Sở Chước nghe được mà buồn cười, nói: "Vậy làm cho Huyền Uyên đi, dù sao không thiếu chút tiền này."

Bé rùa lập tức vô cùng cao hứng dùng đầu cọ tay Sở Chước.

A Chiếu híp mắt nhìn nó, bé rùa không biết không thấy, quay đầu nói với Bích Tầm Châu yêu cầu y phục của nó, Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi lắng nghe.

Sau khi ăn cơm xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu tiếp tục bận rộn.

Sở Chước tu luyện trong chốc lát, thẳng đến đêm dài yên tĩnh, nghe bên tiếng gió lạnh lẽo bên ngoài, mới chấm dứt tu luyện, chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Khí hậu đại lục Hắc Xuyên giá lạnh quanh năm, sông băng không tan, vô cùng cực lạnh, cho dù là người tu luyện cũng khó mà chịu được. Cho nên phòng ốc trong thành Hắc Xuyên đều sử dụng trận giữ ấm, tuy rằng không thể ấm áp như mùa xuân, ít nhất Huyền Uyên có thể bước ra hoạt động, không cần vẫn luôn bức bối ở trong túi linh thú.

Khi trở lại trên giường, hất mở chăn, thì thấy tiểu yêu thú cuộn tròn ở trong ổ chăn.

Sở Chước ôm nó đến trong lòng, thoải mái mà thở dài một hơi, A Chiếu quả nhiên là yêu thú thuộc tính hỏa, bỏ vào trong ổ chăn đậy trong chốc lát, ổ chăn đều ấm áp lên, quả thực như là một lựa chọn ấm giường.

Nàng cười hôn xuống đầu tiểu yêu thú, hôn xong đang chuẩn bị nhét nó vào trong ổ chăn ấm, đột nhiên nó vươn ra một cái móng vuốt đặt ở trên gò má của nàng. Đệm thịt phấn nộn mềm mại rất nhẹ, thu hồi móng vuốt sắc bén, bộ dạng nghiêng đầu nhìn người ta, manh đến làm cho gan người ta run lên.

Ngay tại khi Sở Chước theo quán tính mỉm cười với nó, đột nhiên tiểu yêu thú liếm xuống ở trên mặt nàng.

Sở Chước: "......"

Liếm xong rồi, A Chiếu vội vàng cuộn tròn đến trong ổ chăn, chôn mặt ở trong cái đuôi to của mình.

Sở Chước chính là sửng sốt, rồi phản ứng kịp rất nhanh, thấy nó ra vẻ không mặt mũi gặp người, thì thiếu chút nữa cười vỡ bụng.

Khi A Chiếu đang phản tỉnh bản thân vì sao đột nhiên liền nghĩ liếm nàng một chút, đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, tiếp theo một gương mặt dịu dàng đến gần. Chống lại một đôi con ngươi đen tràn đầy ý cười trong suốt, mắt đen trơn nhuận ngọc trạch, hơi hơi hiện ra ánh sáng nhu hòa, giống như chấm nhỏ trong trời đêm, nó nhìn xem mà ngây người.

Sau đó A Chiếu phát hiện chính mình lại bị hôn, hơn nữa chỗ hôn không hề là lông trên trán, mà là cái mũi.

A Chiếu trực tiếp xù lông.

Nàng thế nhưng hôn cái mũi của nó!

Cái mũi của yêu thú là chỗ mẫn cảm nhất, nhưng mà Sở cô nương vẫn luôn sống một cuộc sống giống như thô hán tử cũng không biết. Dù sao yêu thú không giống như là động vật, không thể dùng kinh nghiệm nuôi động vật đến để phán đoán yêu thú. Lúc này đây cũng không có phản ứng kịp, thấy nó đáng yêu, liền trực tiếp nhẹ nhàng mà hôn một cái, hôn xong thì ôm nó đến trong lòng vuốt bông, vừa vặn thuận lông cho nó vừa mới xù lên.

Chủ tử hôn mèo của mình, Sở Chước căn bản vốn không có áp lực.

Tuy rằng A Chiếu không phải mèo, nhưng Sở Chước ngẫu nhiên vẫn coi nó làm mèo mà nuôi dưỡng.

A Chiếu: "......"

A Chiếu cuộn tròn một lần nữa, không hiểu sao có chút không vui.

***

Tốn thời gian ba ngày, rốt cục Bích Tầm Châu cũng vội vàng làm xong y phục cho mọi người, sau đó gọi bọn họ tới thử y phục.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng chạy tới, chờ thử y phục.

Huyền Uyên cũng vô cùng kích động, duỗi dài cổ, kêu lên:【Tầm Châu ca, y phục của đệ đâu?】

Hết chương 94.