Cùng Trời Với Thú

Chương 510: 510: Trời Diệt Bách Tộc Ta Bách Tộc Tội Gì





Trong nháy mắt hào quang phóng lên cao, ngăn cản công kích của Âm Thi Vương ở bên ngoài, đồng thời cũng đều bao trùm mọi người ở trong đó, thân thể không thể động đậy.
Ánh mắt chịu hai loại anh sáng mạnh kích thích, không tự chủ được mà nhắm lại, căn bản không thể thấy rõ ràng tình huống chung quanh.
Thẳng đến khi ánh mắt thích ứng được ánh sáng, Sở Chước mới mở mắt ra.
Lúc này phía trước như cũ là một mảnh hào quang sáng lạn, hào quang bao phủ thế giới, không thể thấy rõ ràng tình huống chung quanh, thậm chí ở trong cảm giác của Sở Chước, giống như trong hào quang, trừ bỏ chính mình ra, thì những người khác đều không tồn tại, mặc kệ là Âm Thi Vương, hay đám người Bích Tầm Châu trước đó vẫn đứng chung một chỗ cùng với nàng, rốt cuộc không cảm giác được hơi thở của bọn họ nữa.
Sở Chước vẫn chưa kích động, mà là nhìn về phía hai thứ đang cầm trong tay, thanh trượng dài này hiển nhiên rốt cục không chịu nổi gánh nặng, trong tay nàng oanh một cái hóa thành bột mịn, sụp đổ từng khúc, tiêu tán ở trong hào quang.

Mà chuỗi hạt châu trên tay đó, nở rộ hào quang sáng lạn, tôn lên trong suốt long lanh của nó, mỹ lệ không tỳ vết, lại không còn rỉ sét loang lổ chứng kiến lúc trước.
Sở Chước ánh mắt trầm tĩnh nhìn chuỗi hạt châu lấp lánh tràn ngập các loại sắc màu đó, hiểu rõ hào quang lúc trước, là bởi vì nó.
Mục tiêu của Âm Thi Vương, hẳn là cũng vì nó mà đến.
Vừa rồi nàng đã thành công.
Tuy rằng hiện tại không biết tình huống là gì, nhưng dù sao so với Âm Thi Vương lấy được chuỗi hạt châu này, sau đó đều gi3t chết bọn họ ở trên gò đất thì tốt hơn nhiều.
Sở Chước chỉ là trầm ngâm một lát, liền mang chuỗi hạt châu biến đổi lớn ở trên cổ tay, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Hào quang sáng lạn, nàng giống như thân ở một trong thế giới tràn đầy màu sắc, nhìn không thấu phía trước.
Ngay tại khi nàng cân nhắc hào quang này bao lâu sẽ biến mất, đột nhiên nghe được trong chỗ sâu hào quang truyền đến động tĩnh, là thanh âm chiến đấu.

Nàng khẽ động trong lòng, không chút do dự đi tới phương hướng có động tĩnh.
Xuyên qua hào quang trùng điệp, phía trước rõ ràng sáng ngời.
Sở Chước chớp chớp mắt, nhìn đến sơn mạch xanh biếc ở xa xa, chỗ gần cũng là núi đồi cỏ thơm rậm rạp chằng chịt, hoàn toàn không có hoang vắng u ám của chiến trường thượng cổ, trong nháy mắt đó, gần như làm cho nàng tưởng mình đột nhiên xuyên qua không gian, xuyên từ chiến trường thượng cổ qua đến đại lục non xanh nước biếc nào đó.

Nàng xoay người, nhìn về phía phía sau, sau đó lại là ngẩn ngơ.
Không thấy hào quang nữa.
Nàng cúi đầu nhìn về phía chuỗi hạt châu mang trên tay, thối lui loang lổ rỉ sét rồi, lúc này nó có vẻ thông thấu mỹ lệ, tổng cộng có mười tám hạt châu, mỗi một hạt trong suốt long lanh, nhưng cũng không là trong suốt, trong hạt châu giống như có hoa văn mây màu tung bay đung đưa, mây tụ mây bay, biến ảo bất định, nhìn xem lâu, ánh mắt sẽ chua chát lên theo.
Sở Chước không cảm giác được trên hạt châu có hơi thở gì lợi hại, nếu không có oai uy vừa rồi nó hiện lên, gần như làm cho người ta tưởng đây là một vật trang sức.
Nàng hiện tại tinh tường khẳng định, là chuỗi hạt châu này mang nàng đến nơi đây.
Nhưng đây là làm sao?
Hào quang không thấy nữa, nàng còn có thể trở về sao?
Sở Chước chỉ suy tư thời gian mấy hơi thở, liền buông tha cho nghi hoặc này, quyết định nhìn xem tình huống trước, cùng với chính mình hiện tại tới nơi nào rồi mới quyết định.
Phía trước thanh âm không dứt bên tai, Sở Chước xác định lúc trước nghe được chính là thanh âm này, cầm Toái Tinh dù trong tay, nàng cẩn thận đi tới hướng nguồn gốc thanh âm.
Nhưng mà, theo nàng tới càng gần, nàng hơi hơi nhíu mày.
Vốn là thế giới cỏ thơm rậm rậm rạp rạp, dần dần bị máu tươi cùng thi thể thay thế.
Trên đất khắp nơi là vết máu chưa khô, cùng với thi thể rách nát, còn có hoàn cảnh bị chiến đấu phá hủy, vũ khí cắm ngược trên mặt đất, đều thuyết minh nơi đây là một chỗ chiến trường.
Mi tâm Sở Chước hơi nhảy thình thịch, càng thêm cẩn thận đi đến phía trước.
Càng là càng đi về phía trước, hoàn cảnh chung quanh càng thảm thiết.
Sở Chước đột nhiên dừng chân lại, cúi đầu nhìn một cỗ thi thể trên đất, chủ nhân thi thể mặc một thân chiến giáp, theo chiến giáp sau lộ ra một cái đuôi có màu sắc gần với nhan sắc của chiến giáp.
Nàng trầm mặc xuống, tiếp tục đi tới, tiếp theo lại nhìn đến một khối thi thể so với nhân loại bình thường muốn khổng lồ hơn vài lần, giống như một người khổng lồ.

Thi thể người khổng lồ nằm trong vũng máu, một đôi mắt xanh lá trừng đến thật to, nhìn phương hướng chiến trường, trên mặt lưu lại một loại thần sắc làm cho người ta nhìn xem không hiểu, giống như chấp nhất nhìn về phía trước.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, chủng tộc thi thể càng ngày càng nhiều, không chỉ có là hình người, cũng có hình thú hoặc là sinh linh khác.

Trong lòng nàng dần dần có một loại suy đoán đối với nơi này.
Lúc này, phía sau truyền đến một trận thanh âm như gió cuốn.
Sở Chước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người từ xa xa bay tới, người khoác chiến giáp, lướt qua từ bên cạnh nàng, vẫn chưa ngừng lại, giống như chưa từng nhìn thấy nàng vậy.

Sở Chước bỗng ngưng thần sắc, cũng thả người đứng lên, đi theo phía sau người nọ.
Sở Chước đánh giá người phía trước, theo bóng dáng để xem, là một nữ tử, trên khuôn mặt nàng bị khôi giáp che khuất, chỉ có một đôi con ngươi như nước lộ bên ngoài.
Sở Chước bay nhanh đi theo nàng một đường, bay qua chiến trường máu chảy thành sông phía dưới, rốt cục đi đến trung tâm chiến trường.
Nơi đó sát khí tràn ngập, khi lực lượng va chạm sinh ra tiếng nổ vang không dứt bên tai, giữa không trung có hai đạo bóng dáng giao chiến cùng một chỗ, mỗi lần ra tay, lực lượng hai người va chạm, đều mang đến cho hoàn cảnh chung quanh sự tàn phá khủng khiếp, sơn mạch bị san thành bình địa, núi đồi bị nổ thành hố sâu.
Phía trước nữ tử dừng lại, phía trước sự tàn phá rất đáng sợ, lúc này đã không thể tiếp cận nữa.
Sở Chước cũng dừng lại theo.
Sở Chước nhìn về phía hai đạo bóng dáng đang giao chiến trên chiến trường, lực lượng tuyệt đối va chạm sinh ra dao động, gần như xé rách không gian, mắt thường không thể bắt giữ bóng dáng hai người, chỉ có thể mơ hồ phán đoán ra thực lực song phương giao chiến thật sự là rất cao, thậm chí làm cho người ta ngay cả gương mặt thật cũng không thể thấy rõ ràng, dẫn đến bọn họ bị lực lượng bài trừ bên ngoài.
Đây là sau khi Sở Chước đi đến Đại Hoang giới, lần đầu tiên gặp được cao thủ cấp bậc như vậy đối chiến.Truyện chỉ được đăng tại diendan.com.

Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

ChieuNinh tại: diendan.com
Nàng xem sang nữ tử khôi giáp đã dừng lại.

Nàng ấy dường như rất đỗi lo lắng, hò hét cái gì đó về phía xa xa.
Rất không ngoài ý muốn, Sở Chước có thể nghe được thanh âm chiến đấu, lại nghe không được thanh âm của nữ tử, giống như bị lực lượng nào đó che chắn, làm cho nàng không thể thám thính bí mật trong đó.
Ầm ——
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa phóng lên cao, toàn bộ thế giới đất rung núi chuyển, đại lục nứt vỡ, đúng lúc này, một cái trụ lực lượng từ lực lượng hóa thành bắt đầu dựng lên, xỏ xuyên qua đại địa cùng thiên không, nó giống như một cái trụ lực lượng đáng sợ không người nào có thể động tới được, đánh xuyên qua thế giới, áp chế chúng sinh.
Sở Chước và nàng kia ngã trên mặt đất, bị lực lượng nổ mạnh đó gắt gao áp chế trên mặt đất.
Các nàng chật vật ngẩng đầu, hoảng sợ phát hiện, khối đại lục này, đang lấy một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu biến mất, cỏ cây héo rũ, đại lục rút lui màu sắc, gió nhẹ phất qua, mang đi sinh khí của nó.
Nữ tử quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía trước, trong ánh mắt đột nhiên trào ra nước mắt trong suốt, giống như không đành lòng nhìn thẳng, nhắm mắt lại, phục trên mặt đất khóc nức nở nghẹn ngào.
Sở Chước đờ đẫn nhìn nàng ấy, không biết vì sao nàng ấy lại khóc, là khóc trận chiến đấu chết thảm trọng, hay là khóc phiến đại lục này sắp bị mất đi, hoặc là khóc bọn họ mất đi quê hương, mất đi đồng bạn?
Cơn gió nặng trĩu thổi đến, Sở Chước gần như tưởng chính mình nghe được tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng của nữ tử đó.
Nhưng mà, trừ bỏ tiếng gió nặng nề, tiếng nổ mạnh hủy diệt toàn bộ đại lục bên ngoài đó, thì nàng cái gì cũng không nghe thấy.
Nàng xem sang nơi đang nổ mạnh, đã nhìn không thấy hai đạo bóng dáng chiến đấu lúc trước, giống như bị cuốn vào trong đó, không biết tình huống như thế nào.
Sau một lúc lâu, đợi lực lượng áp chế trở nên yếu, nữ tử khôi giáp thử bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi tới nơi nổ mạnh.
Sở Chước thấy thế, cũng đi qua theo.
Nữ tử vừa đi, một bên lo lắng băn khoăn ở trên chiến trường, giống như đang tìm tìm cái gì, Sở Chước trầm mặc theo nàng ấy, hai mắt xuyên thấu qua nàng ấy, nhìn mảnh chiến trường này.
Đột nhiên, nàng cảm giác được cảm xúc tuyệt vọng của nữ tử đảo qua rồi biến mất, cả người đều phấn chấn lên, kích động chạy đi về phía trước.
Sở Chước chạy đi theo nàng ấy, nhìn theo ánh mắt nàng ấy, liền thấy trong thanh trụ lực lượng xỏ xuyên qua thiên địa đó, chậm rãi có một bóng dáng đi ra.
Nữ tử khôi giáp kích động chạy đi qua hướng người nọ.
Sở Chước rất nhanh thấy rõ ràng người đi ra từ trong trụ lực lượng, là một nữ nhân, nàng ấy mặc một bộ trường bào màu trắng bạc, y bào mặc dù tổn hại, cũng không che dấu được một thân khí thế sắc bén, một đôi đồng tử màu đen sắc bén mà thâm trầm, bước chân nặng nề đi tới, mỗi một bước đều giống như đã được đo đạc qua, trầm ổn có lực, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác tin cậy.

Nhìn đến nữ tử đi về phía nàng, trên mặt nữ tử trường bào lộ ra ý cười nhợt nhạt, ý cười nháy mắt nhu hòa hòa tan sắc bén trên người nàng ấy, làm cho cả người nàng trở nên tốt đẹp mà ôn nhu.
Sở Chước nhìn chằm chằm nữ tử đi tới từ trụ lực lượng, trong đầu hiện lên một loại cảm giác cổ quái.
Lúc này, nữ tử khoác khôi giáp đã chạy đi qua, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt nữ tử trường bào đó, cầm lên vạt áo y bào của nàng ấy, cúi đầu khóc thành tiếng.

Nữ tử đứng ở nơi đó, con ngươi đen nhánh không buồn không vui, chỉ là vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ bả vai nữ tử nằm ở bên chân nàng ấy.
Sở Chước đờ đẫn nhìn hết thảy, không hé răng.
Nữ tử khôi giáp khóc một lát, rốt cục đứng dậy, cởi xuống nón giáp mang trên đầu, lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ yên tĩnh.
Sở Chước kinh ngạc phát hiện, nữ tử này chính là chấp niệm biến thành bộ dạng nữ tử lúc trước dẫn đường cho nàng.
Nữ tử khôi giáp cung kính nói cái gì đó với nữ tử trường bào, nữ tử trường bào thủy chung không nói gì.
Sau một lúc lâu, nàng ấy chậm rãi mở miệng.
Sở Chước nhìn chằm chằm môi nàng ấy, chậm rãi giải đọc môi ngữ của nàng, nàng ấy nói: Trời diệt Bách tộc ta, Bách tộc tội gì? Ta nguyện lấy thân tế...!nguyện Bách tộc...
Trên mặt nữ tử khôi giáp lộ ra thần sắc lo lắng lại kích động, hô to một tiếng với nàng ấy.
Nữ tử trường bào lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái, lại mở miệng nói một câu, sau đó vẫy tay, trong tay hiện ra một thanh trượng dài hàm chứa ánh sáng, đầu trượng được khảm một mũi nhọn trăng khuyết, phù phiếm ánh sáng lạnh lẽo.
Nàng quăng trượng dài lên, trượng dài từ trên trời giáng xuống, cắm nghiêng trên mặt đất.
Khóe môi nữ tử lộ ra một tươi cười như có như không, vỗ về cổ tay, nhẹ giọng nói: Bách tộc không diệt, ta cũng sẽ không...
Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay thon dài trắng noãn, xuất hiện một chuỗi hạt châu trong suốt long lanh, hạt châu lóe ra hào quang.
Nàng tỉ mỉ nhìn hạt châu một lát, trát hạt châu vào mũi nhọn trăng khuyết trên trượng dài.
Một cơn gió oi bức thổi đến, thổi qua trượng dài và hạt châu treo trên đó.
Làm xong này hết thảy, nữ tử trường bào thở dài một tiếng, lại hất trường bào lên, đưa nữ tử khôi giáp ra chiến trường, nàng ấy xoay người nhảy vào trụ lực lượng, biến mất ở trong đó.
Nữ tử khôi giáp và Sở Chước cùng bị quét bay ra ngoài.
Hai người chật vật ngã trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng kia biến mất ở trong trụ lực lượng, tiếp theo hơi thở của trụ lực lượng xỏ xuyên qua thiên địa đó dần dần bình thường trở lại, tốc độ điên cuồng mà cắn nuốt toàn bộ sinh khí đại lục cũng dịu đi rất nhiều.
Thẳng đến khi trụ lực lượng biến mất, mặt đất và thiên không xuất hiện một cái lỗ thủng màu đen không thể bổ khuyết, một loại lực lượng khiến tim người ta đập nhanh từ trong đó thẩm thấu ra.
Bi thống trong mắt nữ tử khôi giáp dần dần bị chết lặng thay thế.
Nàng ấy đứng ở đằng kia, thật lâu không nói gì, không biết qua bao lâu, rốt cuộc quay đầu liếc mắt nhìn dài trượng cùng chuỗi hạt châu đó một cái, sau đó cất bước chân trầm trọng, xoay người rời khỏi..