Bán yêu đi cùng Kim Hô trừ bỏ Phục Thanh cùng Ưu Từ ra, còn có hai gương mặt xa lạ.
Sở Chước liếc mắt nhìn một cái, phát hiện hai bán yêu này cũng không phải là lúc trước gặp qua ở hồng xuyên quả lâm bên kia, hơi chút suy nghĩ liền hiểu rõ hẳn là bán yêu mấy ngày nay tới tìm nơi nương tựa.
Nay chuyện trong rừng Hắc Gai có một con huyền quy có thể che chở bán yêu, đã lặng yên truyền ra ở trong bán yêu.
Những bán yêu bị bắt làm hại thật sự sống không nổi, sẽ vụng trộm ý tưởng tới đây, có thể tránh nhất thời thì tránh nhất thời, tốt hơn tử vong.
Hơn nữa vô cùng đáng quý là, nhóm bán yêu phá lệ quý trọng đường lui Hắc Gai Lâm của nhóm bán yêu, cho dù chết, cũng không muốn tiết lộ cho nhóm yêu tu ngoài bán yêu.
Hắc Gai Lâm nơi này, như cũ chỉ có bán yêu mới biết được, về Hắc Gai Lâm tồn tại huyền quy, cũng không truyền ra.
Kim Hô nhìn đến Sở Chước bọn họ trở về, đều rất kinh hỉ.
Lúc trước khi Hỏa Lân bọn họ trở về, mang về tin tức thuỷ vực Hạng Cừ, bọn họ nghe được mà sửng sửng sốt sốt, về sau đám người Sở Chước vẫn luôn chưa trở về, bọn họ còn lo lắng có phải ở khi đi ngang qua thuỷ vực Hạng Cừ vô ý bị thương hay không.
Nay nhìn đến bọn họ bình an vô sự, tự nhiên rất cao hứng.
"Sở cô nương, mọi người không có việc gì chứ?" Kim Hô khẩn trương hỏi: "Nghe nói thuỷ vực Hạng Cừ bên kia xảy ra chuyện, mọi người..."
Nghe nói như thế, rắn nước nhịn không được liếc mắt nhìn mấy bán yêu một cái, thầm nghĩ thuỷ vực Hạng Cừ phát sinh chuyện thì ra đã truyền xa như vậy, bọn họ vẫn là đầu sỏ gây nên đây.
Tiếp theo nó liền nhìn đến Sở Chước đồng dạng là một trong những đầu sỏ gây nên thần sắc rất tự nhiên cười thỉnh bọn họ ngồi xuống.
Con tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước lại càng là vẻ mặt khả ái vô tội, nếu không phải tự mình trải qua, căn bản không có khả năng liên hệ chuyện thuỷ vực Hạng Cừ phát sinh hướng lên trên người bọn họ.
Trước động phủ không chổ nào có thể ngồi, chỉ là mấy khối cự thạch nghiêng ngã cắm vào lòng đất, ngày ngày thừa nhận áp lực nước sông Thiên Hà, mài được rất bóng loáng.
Đám người Kim Hô tự nhiên sẽ không để ý chút việc nhỏ ấy, đều ngồi xuống.
"Chúng ta không có việc gì, A Kỳ đã đi nghiên cứu đổi hình đan, tin tưởng rất nhanh liền có tin tức." Sở Chước cười nói với Kim Hô vui mừng lộ rõ trên nét mặt, sau đó chỉ vào rắn nước đang đang vòng chung quanh cự thạch nói: "Nó kêu Thủy Sanh, là ta yêu thú tìm đến trông giữ Hắc Gai Lâm, nó nhận thức rất nhiều yêu thú Thiên Hà, các ngươi có cái gì cần, cứ việc tìm đến nó."
Rắn nước vảy màu vàng trắng dựng thẳng nửa chừng thân thể, đầu rắn cực lớn quơ quơ với bọn họ, lưỡi rắn nuốt vào phun ra.
Kim Hô thất khiếu linh lung tâm, tất nhiên là hiểu rõ Sở Chước đây là tìm một bảo tiêu cho bọn hắn, tuy rằng bảo tiêu này còn chưa có biến hóa, thực lực ở Thiên Hà cũng không tính cao, nhưng ở Hắc Gai Lâm bên này đã không kém.
Đám người Sở Chước đúng là tẫn cố gắng lớn nhất của mình muốn giúp bán yêu bọn hắn.
Mắt Kim Hô có chút nóng lên, biết lại nói nhiều thì có vẻ làm kiêu, vội vàng đứng dậy cảm tạ một phen, mới nói với Sở Chước: "Sở cô nương, mấy ngày này mọi người không ở đây, lại có nhiều bán yêu tìm tới, cũng mang đến cho chúng ta một ít tin tức, là về đổi hình đan."
Sở Chước thần sắc hơi ngưng: "Là cái gì?"
Kim Hô chỉ vào một bán yêu giống đực bên cạnh thoạt nhìn phá lệ an tĩnh ngại ngùng, ước chừng mười hai mười ba tuổi, dưới góc mắt phải có một mảnh vảy màu tím, vóc người bé gầy, làm cho người ta cảm giác rất thụ.
"Hắn là Tử Tây, từ lúc đổi hình đã bị đưa đến thành Âm Liễu, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, tiến vào trong phủ thành chủ thành Âm Liễu làm việc, biết được một chuyện về đổi hình đan, vài ngày trước ở bán yêu khác trợ giúp, đặc biệt đến Hắc Gai Lâm nói cho ta biết." Kim Hô nói xong, nói với Tử Tây: "Tử Tây, vị này là Sở cô nương, ngươi nói chuyện mà ngươi biết cho nàng."
Tử Tây ngại ngùng nở nụ cười với Sở Chước, thoạt nhìn nhút nhát, nhưng vừa mở miệng, lại rất lanh lợi.
"...!Thành chủ thành Âm Liễu cách mỗi một hai năm sẽ nghênh đón vài người tu luyện mang mặt nạ, nghe nói đổi hình đan là bọn họ đưa cho Thiên Hà.
Có một lần, một bán yêu không cẩn thận phát hiện việc này, đã bị bọn họ đánh chết ngay tại chỗ.
Nhóm bán yêu quen biết cùng bán yêu đó không biết hắn vì sao đột nhiên tử vong, đều rất sợ hãi, sau đó bọn họ tốn thời gian thật lâu, lại uổng mạng rất nhiều bán yêu, mới xác nhận chuyện này."
Nói tới đây, giọng điệu Tử Tây có chút đau thương: "Ta có thể rời khỏi thành Âm Liễu, đi đến Hắc Gai Lâm, cũng là chịu bọn họ nhờ vả, bọn họ tốn thời gian mấy năm, tổn hại thật nhiều tính mạng bán yêu, chính là muốn đưa tin tức này tới đây cho Kim Hô ca..."
Địa vị Kim Hô ở trong lòng bán yêu giống như người cứu thế, nhóm bán yêu có chuyện bí mật gì, đều tìm Kim Hô trước tiên, muốn để hắn lấy chủ ý.
Cho nên ở sau khi phát hiện chuyện này, cũng trước tiên lại đây nói cho Kim Hô.
Bán yêu bởi vì trải qua vận mệnh không công bằng, trong bí mật vô cùng đoàn kết, gặp được loại chuyện này, tự nhiên cũng muốn làm cho ra lẽ.
Thứ mà bán yêu cực chán ghét, thì phải kể tới đổi hình đan thay đổi vận mệnh cả đời bọn họ.
Đối với tin tức này, Sở Chước rất kinh ngạc, đặc biệt đối mặt với thứ phá lệ mẫn cảm.
Nàng ở cân nhắc xuống trong lòng, lật tay cầm ra một tấm mặt nạ băng ngọc, hỏi Tử Tây: "Mặt nạ của những người đó có phải như vậy hay không?"
Tử Tây cẩn thận nhìn về phía mặt nạ đó, con ngươi hơi co lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh sợ.
Kim Hô và bán yêu cũng khẽ biến sắc mặt.
Sở Chước làm sao không biết bọn họ hiểu lầm, vội nói: "Mặt nạ này là chúng ta ngẫu nhiên đoạt được, chúng ta cũng từng bị người tu luyện mang loại mặt nạ này đuổi giết qua."
Vài bán yêu đều có chút kinh nghi bất định, Kim Hô chần chờ hỏi: "Sở cô nương nhận thức người mang mặt nạ này?" Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng mà nói: "Nếu đổi hình đan là bọn hắn lấy tới đây, thiết nghĩ bán yêu, hẳn là cũng là bọn hắn đề xuất.
Bán yêu bắt đầu từ khi sinh ra đến nay, nghe nói đã có lịch sử trăm vạn năm."
Nghe nói như thế, Sở Chước theo bản năng nhíu mày.
Từ tây lại nhìn nhìn mặt nạ trong tay Sở Chước, cũng chần chờ nói: "Có lẽ, có lẽ là chúng ta nhìn lầm, cũng không phải loại mặt nạ này."
Sở Chước thu hồi mặt nạ lại, cười cười, nói: "Mặc dù không biết có phải cùng một nhóm người hay không, nhưng mà cũng là một manh mối, cảm ơn các ngươi đặc biệt tới đây báo cho biết."
Kim Hô vội nói: "Sở cô nương bận rộn vì chúng ta, là chúng ta muốn cảm tạ ngài mới đúng."
Đưa xong tin tức, Kim Hô nhìn ra được Sở Chước có chút không yên lòng, không tốt lại ở
.