Cùng Trời Với Thú

Chương 242: 242: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



A Chiếu dùng cái đuôi vòng ở cổ Sở Chước, khiến cho nàng hoàn hồn.
Vừa rồi một màn Vu Linh Túc không dấu vết đánh cho yêu trùng bị thương, nó cũng thấy được.
Người tu luyện nơi này, mặc kệ là người nào, kỳ thực cũng không phài là đối thủ con yêu trùng này, Vu Linh Túc chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, đồng dạng không phải là đối thủ của nó.

Nhưng Vu Linh Túc lại có thể không dấu vết đánh cho con yêu trùng này bị thương, vẫn chưa khiến cho người ngoài chú ý, có thể thấy được hắn bất phàm.
A Chiếu nhìn chằm chằm Vu Linh Túc, nhịn không được chậc một tiếng.
Tuy rằng con yêu trùng này hành động đụng vách tường không hiểu ra sao, nhưng cũng bởi vì nó thình lình xảy ra động tác, làm cho áp lực nhóm người tu luyện ở đây chợt giảm, trong lòng chợt thăng vô hạn hy vọng.
Vương trưởng lão la lên nói: "Chư vị, thừa dịp nó bệnh muốn mệnh nó, nhanh chóng chém giết nó."
Con yêu trùng tuy rằng bị đâm đến sọ não rạn nứt, nhưng nó vẫn chưa tử vong, nếu để cho nó tỉnh lại, hơn nữa cùng nhau với yêu trùng khác, chỉ sợ đám người tu luyện lại phải lâm vào khổ chiến.
Không đợi Vương trưởng lão nói xong, người tu luyện khác đã sử xuất chiêu thức cả người, công kích tới địa phương yêu trùng bị thương.
Tinh Sa và Hỏa Lân tốc độ nhanh nhất, yêu hỏa và dị hỏa chỉnh tề cùng lên, dị hỏa Tinh Sa đả thương xúc tu, tại trên máu thịt yêu trùng dễ dàng bị bỏng ra một dấu vết, sau đó nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể yêu trùng, phá hư sọ não của nó.

Yêu trùng giãy dụa kịch liệt.
Chung quanh yêu trùng tùy thời mà động bởi vì con trùng to này giãy dụa, không kịp đào tẩu, đã bị xúc tu thô to yêu trùng đủ nghiền áp thành máu thịt.

Người tu luyện khác thấy thế, đồng loạt mà lên, thời gian vài hơi thở, đã chặt bỏ đem đầu con yêu trùng này, dịch trùng dâng lên mà ra, tưới lên vách núi bên cạnh, phát ra một trận thanh âm xèo xèo.
Nhóm người tu luyện đều lui ra phía sau, để tránh dịch trùng có độc.
Nhưng mà, con yêu trùng này chợt tử vong, như là vạch trần yêu trùng điên cuồng đánh giết, chung quanh yêu trùng công kích càng mãnh liệt.

Chẳng qua yêu trùng có lợi hại đi nữa, cũng không lợi hại như con yêu trùng to bị giết chết, chỉ là số lượng có vẻ nhiều, người tu luyện ở đây đối phó được, nhưng thật ra không vô lực giống như lúc trước.
"Tinh Sa tiên tử, mau thiêu nó, đừng để cho yêu trùng khác cắn nuốt thân thể con trùng vương này." Có người vội vàng kêu lên với Tinh Sa.
Tinh Sa phản ứng kịp, lại vội vàng bắn ra một lũ dị hỏa, thiêu đốt.
Trùng bự rất nhanh đã bị dị hỏa đốt cháy thành tro, nhưng mà chiến đấu còn đang kéo dài.
Nhóm người tu luyện tiếp tục chém giết yêu trùng nhào tới, trên đất chồng chất thi thể yêu trùng như núi.

Theo thời gian chiến đấu chuyển dời, mọi người cũng không khỏi nghi hoặc.
Nếu trùng vương đã chém giết rồi, vì sao yêu trùng còn đang điên cuồng công kích?
Chớ không phải là, con đó cũng không phải là trùng vương? Cái suy đoán này khiến mọi người xông mạnh trong lòng, có một loại dự cảm không tốt.
Trên chiến trường hỗn loạn, Sở Chước vừa chiến đấu vừa phân tâm chú ý tình huống Vu Nhân Hoàng bên kia.
Một màn vừa rồi đó, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hẳn là không phải ảo giác của mình, nhưng nàng lại không rõ, vì sao mình có thể nhìn được, như là có cái gì đang chỉ dẫn nàng, mà những người khác lại không phát hiện, cũng quá kỳ quái rồi.
Loại cảm giác kỳ quái này, làm cho Sở Chước theo bản năng chú ý Vu Nhân Hoàng.
Có thể là vừa rồi đối với trùng bự đó làm cho hắn hao phí lực lượng rất lớn, sắc mặt Vu linh Túc tái nhợt, vẫn đứng ở phía trước nhất, che ở trước mặt Yêu Mi linh lực ngưng trệ, nhưng động tác của hắn dần dần chậm chạp, đã mất lưu loát lúc trước.

Yêu Mi làm sao không phát hiện, mày nhíu lại.
Ở khi một con yêu trùng từ bên cạnh nhào tới, Yêu Mi không chút nghĩ ngợi nhảy lên, tơ lụa tuyết trắng mang theo sát ý sắc bén, chém yêu trùng đó thành hai đoạn, trên tơ lụa lại không một chút dấu vết.
Làm xong, Yêu Mi có chút không khoẻ cau chặt lông mày, nuốt trở về máu vọt tới yết hầu.
Nàng lúc trước bị xúc tu trùng bự tổn thương tới cánh tay, độc trên xúc tu làm cho linh lực của nàng trở nên ngưng trệ, không tốt vận hành, bắt buộc sử dụng linh lực, làm cho kinh mạch của nàng vỡ tan, tổn thương càng thêm tổn thương.
Loại thời điểm nguy hiểm này, nàng bị thương rất không phải lúc, Yêu Mi thần sắc ảm đạm, có chút sốt ruột.
Vu linh Túc mạnh mẽ quay đầu nhìn nàng, một phen giữ lại cổ tay nàng, đẩy nàng qua chổ Nhâm Diêu.
"Vu Linh Túc, chàng dám!" Yêu Mi nổi trận lôi đình.
Thanh âm của nàng bị thanh âm trên chiến trường che giấu.
Nhâm Diêu thấy Yêu Mi bị đẩy qua đây, vẫy tay đánh chết yêu trùng chung quanh, vội vàng kéo nàng đến bên người bảo hộ, hỏi: "Yêu Mi, cô thế nào?"
Yêu Mi không trả lời, một đôi mắt đẹp quyến rũ đang phun hỏa trừng trừng nhìn nam nhân đó.
Vu linh Túc sau khi đẩy nàng đi qua, như cũ đứng ở phía trước nhất, cùng với Nhạc Tu, cản trở yêu trùng chung quanh tập kích tới đây.
Sắc mặt Vu linh Túc càng ngày càng tái nhợt, một đôi mắt đen thùi hơi hơi nheo lại, lúc này ánh mắt của hắn không đen đến quỷ dị bằng lúc trước, có ánh sáng bình thường, chính là đó ánh sáng trở nên có chút ảm đạm.
Đột nhiên, Vu linh Túc thoáng động tác, Yêu Mi hét rầm lên: "Vu Linh Túc, cẩn thận —— "
Mắt thấy một con yêu trùng vỏ ngoài màu đỏ to cỡ nắm tay liền muốn tập kích lên lưng hắn, động tác né tránh của Vu linh Túc không lưu loát bằng bình thường, khi muốn cứng rắn thừa nhận một kích này, một thanh trọng kiếm đỏ sẫm vung tới, đẩy con yêu trùng đó ra, một giọt dị thủy nhào lên, bao lấy con yêu trùng, xoắn thành tro.
Vu linh Túc quay đầu, chỉ thấy nữ tử trong tay cầm trọng kiếm giúp hắn một kích ngay sau đó.

Vu linh Túc liếc nhìn nàng một cái, nói một tiếng cảm ơn, lại chuyên chú chiến đấu trước mặt.

Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trong lòng Sở Chước biết hiện tại không phải thời cơ nói chuyện, cho dù lòng vẫn có nghi hoặc, cũng không dám phân tâm, vừa chém giết yêu trùng điên cuồng, vừa chờ đợi kết quả Luyện Vân Long Đằng bên kia.
Khoảng cách yêu trùng đột nhiên bạo - loạn đã qua đi vài canh giờ, Luyện Vân Long Đằng không có tin tức như cũ.
Người tu luyện chết đi dần dần tăng nhiều, người tu luyện sống sót cũng lộ ra trạng thái mệt mỏi, bởi vì yêu trùng thật sự nhiều lắm, giống như vĩnh viễn giết không hết, mặc kệ là Nhân Hoàng cảnh hay là Nhân Vương cảnh, thừa nhận áp lực đều rất nặng.
Khi mọi người ở đây mỏi mệt không chịu nổi, đột nhiên xa xa tiếng vang ầm vang chui ra từ dưới đất mà lên làm cho bọn họ giật mình thật mạnh.
Mọi người theo bản năng nhìn lại nguồn gốc thanh âm, đợi khi nhìn đến thứ đó, hô hấp cứng lại.
Chỉ thấy trong rừng rậm hắc ám dưới đất, một cái gì đó giống như xúc tua kỳ quái chui từ dưới đất lên, nó thể tích khổng lồ, vô số bóng đen giương nanh múa vuốt vung lên, hơn nữa sau khi nó chui ra mặt đất, còn có xu thế dần dần thành lớn, giống như muốn chiếm lấy toàn bộ không gian
.